“Nói miệng không bằng chứng.” Nghe thấy Viêm Phong Tuấn chấp nhận lấy một trăm triệu lượng làm tiền đặt cược, Lâm Lăng không để bụng mà thản nhiên nói: “Lấy tiền đặt cược của ngươi ra đi rồi nói.”
Nói giỡn à, nếu chỉ nói mồm mép thôi thì dù là một tỷ cũng không thành vấn đề.
Điều Lâm Lăng để ý nhất chính là, rốt cục trên người tên này có tiền hay không?
Nếu đến lúc đó thua xong lại không lấy ra được tiền thì chẳng phải biến thành ngân phiếu khống à?
“Thằng nhãi, ta khuyên ngươi tốt nhất vừa vừa phải phải thôi.”
Viêm Phong Tuấn âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, hình như đang cố nén lửa giận sắp bùng nổ trong lòng.
Tuy đánh cược chưa bắt đầu, nhưng hắn cảm thấy trong lời nói của Lâm Lăng mang theo một loại châm chọc rõ ràng, đang nghi ngờ thân phận cao quý của hắn.
Trước kia có bình dân nào nhìn thấy hắn mà không vâng vâng dạ dạ, có ai dám ngạo mạn vô lễ giống như Lâm Lăng chứ.
Cho nên lúc này, Viêm Phong Tuấn cảm thấy tôn nghiêm của mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ nghiêm trọng!
“Là chính ngươi tìm ta đánh cược, lại kêu ta vừa vừa phải phải, ngươi đang nói đùa đúng không?” Lâm Lăng nhún vai, bình tĩnh nói: “Muốn đánh cược thì lấy tiền vốn ra trước, các sư huynh sư tỷ ở đây cũng tiện làm chứng cho chúng ta.”
“Các vị nói có phải không?”
Nói xong, Lâm Lăng quay đầu nhìn các viện sinh xung quanh, cố ý kích động mọi người.
“Không sai, chúng ta có thể làm chứng.”
“Đã đánh cược thì phải chấp nhận, nếu thua không nổi thì chán lắm.”
Mà giống như dự đoán của Lâm Lăng, dưới sự kích động ấy, một vài người thích xem náo nhiệt lập tức trở nên sinh động. Dù sao ở đây nhiều người như vậy, cho dù Viêm Phong Tuấn ghi hận thì hắn cũng không thể nhớ được tất cả mọi người.
Cho nên trong tiếng ồn ào của mọi người, sắc mặt Viêm Phong Tuấn trở nên càng khó coi.
Trong lúc mơ hồ, thậm chí hắn đã có chút hối hận vì đánh cược với Lâm Lăng. Dù sao từ lúc nãy đến bây giờ, Lâm Lăng vẫn giữ vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, hình như rất tự tin.
Huống chi trước kia Lâm Lăng chưa bao giờ tu luyện thử trên đài Huyễn Sát, hắn căn bản không rõ rốt cục Lâm Lăng có sức nặng bao nhiêu.
Như vậy thì kết cục hơi khó nói.
Trong lòng nghĩ như vậy, Viêm Phong Tuấn đột nhiên không còn tự tin nữa.
Nhưng hiện giờ chuyện đánh cược đã được công khai, hơn nữa mọi người đang ồn ào, hắn không khỏi có cảm giác đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống. Nếu đổi ý chỉ sợ thể diện của một hoàng tử như hắn chắc chắc sẽ bị tổn hại.
Lâm Lăng mượn dùng thị giác của Tứ Bảo, nhìn sắc mặt Viêm Phong Tuấn không ngừng thay đổi, hình như có dấu hiệu muốn lùi bước.
Không thể để con dê béo tự dâng tới cửa chạy thoát!
“Một trăm triệu lượng cũng không lấy ra nổi, vậy mà muốn đánh cược với ta, thôi bỏ đi.” Lâm Lăng khẽ lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương.
Quả nhiên, Viêm Phong Tuấn trúng kế khích tướng, cảm thấy thật mất thể hiện nên lập tức quát lạnh: “Chỉ có một trăm triệu lượng thôi, bổn hoàng tử cũng không coi ra gì.”
Nói xong, hắn trực tiếp lấy ra một tấm thẻ vàng, trên đó có khắc một chữ ‘Viêm’ và một đồ đằng hình rồng quấn quanh.
Tấm thẻ vàng này chính là thẻ tiền được hoàng thất vương triều Đại Viêm chuyên dùng.
Mặc dù dùng hết tiền bên trong thì có thể xài vượt qua mức tiêu hao, tương đương với mượn tiền. Dù sao lấy căn cơ hùng hậu của hoàng thất thì hiệu buôn Liên Minh của đại lục Thương Khung hoàn toàn không lo bị trốn nợ.
“Có thẻ thì đã sao, bên trong có tiền không cũng không biết, để ta kiểm tra thay ngươi một chút đi.” Đúng lúc này, một thiếu niên mặc đồ đen cười hì hì đi ra.
Tứ Bảo quay đầu qua, tập trung nhìn lại.
Lâm Lăng lập tức phát hiện người này, đó là bạn học của hắn trong lớp chiến sĩ, Cổ Vân Nhạc.
Trải qua nhiều tháng ở chung, quan hệ giữa Lâm Lăng và Cổ Vân Nhạc cũng không xa lạ như trước kia. Hơn nữa mọi người còn cùng ăn liên hoan vài lần, hai người đã xem nhau là bạn bè.
Cổ Vân Nhạc đi đến bên cạnh, âm thầm đưa mắt ra hiệu với Lâm Lăng.
Hàm ý rất rõ ràng, có ta giám sát thì ngươi cứ yên tâm.
“Đôi mắt trợn to lên một chút, chỉ sợ đời này ngươi cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!” Viêm Phong Tuấn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném thẻ vàng cho Cổ Vân Nhạc.
“6956 vạn, số lượng không đủ, còn thiếu hơn 3000 vạn.”
Cổ Vân Nhạc cũng không chút khách sáo mà đưa linh thức vào thăm dò, sau đó trực tiếp lớn tiếng đọc ra số tiền trong thẻ.
“Thằng nhãi ranh này...”
Cổ Vân Nhạc làm như vậy khiến sắc mặt Viêm Phong Tuấn càng xanh mét, trong mắt dâng trào lửa giận.
Nhưng vì mặt mũi, hắn đành lấy ra bảo khí quý giá của mình từ nhẫn trữ vật.
Đó là một trường đao màu đen bạc, tuy lưỡi đao chưa ra khỏi vỏ, nhưng có thể cảm nhận được một dao động năng lượng sắc bén, nhìn ra không phải vật phàm gì.
“Thanh đao hắc ngọc này là bảo khí Địa giai, giá trị ít nhất năm ngàn vạn trở lên, đủ để bù vào tiền đặt cược một trăm triệu!”
Viêm Phong Tuấn đưa ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, mang đầy thâm ý mà nói: “Sức ăn của ngươi không nhỏ, hy vọng cây đao này đừng làm ngươi no vỡ bụng!”
Nghe vậy, Lâm Lăng không để bụng mà cười nhạt và nói: “Ai đến ta cũng không từ chối, không cần Nhị hoàng tử nhọc lòng thay ta đâu.”
Viêm Phong Tuấn tức giận hừ một tiếng, không nói nhiều nữa.
“Được, nếu hai bên đã đặt tiền vào thì quyết định thế đi.” Cổ Vân Nhạc nhếch miệng cười, cất cao giọng nói: “Chúng ta cùng đứng đây làm chứng!”
Mà lúc này, các viện sinh trước đó tu luyện trên đài Huyễn Sát đã lục tục bước ra.
Nhưng thành tích của những người này đều tầm thường, không ai làm những cái tên trên Bài Danh Thạch xuất hiện dấu hiệu nhảy lên nào.
“Nhóm tiếp theo, chuẩn bị.”
Chấp sự viên phụ trách đăng ký lên đài Huyễn Sát lập tức thúc giục: “Tốc độ phải nhanh, đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người.”
Nhưng lúc này những viện sinh đứng đằng trước đội ngũ lại không dao động, thậm chí tự giác thoát ly đội ngũ, tính từ bỏ.
Không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đều ôm tâm lý xem náo nhiệt, không muốn bỏ lỡ vụ đánh cược giữa Lâm Lăng và Viêm Phong Tuấn. Cho nên danh sách xếp hàng kế tiếp chỉ còn lại một mình Lâm Lăng.
Lâm Lăng cũng không cảm thấy sao cả, hắn trực tiếp đi lên cầu thang đá của đài Huyễn Sát.
“Tên mù chết tiệt, ta cũng muốn nhìn xem rốt cục ngươi có năng lực gì mà muốn vượt qua thứ hạng của ta!”
Trong mắt Viêm Phong Tuấn hiện lên một ánh sắc lạnh, dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Còn tên thủ hạ vừa rồi bị hắn dùng một quyền đánh đến nát xương sống đã sớm bị hai tên tuỳ tùng còn lại nâng đi.
Bởi vì thân phận hoàng tử đặc thù, chỉ cần hắn không gây ra chuyện gì quá khác người ở học viện Thiên Diễn thì cũng không bị xử phạt. Huống chi người bị đánh chỉ là một tùy tùng của Viêm Phong Tuấn, càng không gây nên tranh cãi gì.
Cứ như vậy, Lâm Lăng bước lên đài Huyễn Sát dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Lâm Lăng nhìn lướt qua, phát hiện trên đài Huyễn Sát này phủ kín phù văn, cũng chia thành mấy chục khu vực nhỏ.
Hiển nhiên, những khu vực đó là số lượng người có thể cất chứa khi lên đài thử nghiệm.
Lâm Lăng tùy ý chọn vị trí, khoanh chân mà ngồi.
“Xin hãy lấy huy chương cá nhân ra, mỗi lần sử dụng đài Huyễn Sát sẽ tiêu hao mười điểm cống hiến.” Chấp sự viên đi tới mà dặn dò.
Bàn tay Lâm Lăng phất nhẹ qua, lấy ra huy chương học viện của mình từ nhẫn trữ vật.
Tiếp theo khi chấp sự viên ghi lại tư liệu cá nhân thì cũng trừ đi mười điểm cống hiến từ trong đó. Số dư điểm cống hiến trong huy chương học viện của hắn lập tức giảm đến không.
Nếu về sau cần đổi nữa thì mười điểm cống hiến trị giá mười vạn lượng.
Cách đổi tiền này dễ như trở bàn tay đối với con cháu quý tộc, nhưng những võ giả xuất thân bần hàn thì lại theo không kịp.
Dưới tình huống tài nguyên tương đối không công bằng, võ giả tầng dưới chót muốn trở nên nổi bật thì trừ phi gặp vận may, đạt được cơ duyên lớn nào đó mới có thể tìm được tạo hóa lớn hơn nữa.
Nếu không dù thiên phú tạm được, không có tài nguyên cuồn cuộn không dứt chống đỡ thì sẽ làm chậm trễ thời gian tu võ tốt nhất trong giai đoạn đầu, cuối cùng cũng trở nên tầm thường.
Ong ——!
Chỉ chốc lát sau, trận pháp trên đài Huyễn Sát đột nhiên mở ra.
Chỉ thoáng chốc, phù văn trên đó cũng bắt đầu mấp máy một cách quỷ dị, cũng tràn ra một dao động năng lượng cực đoan mà khó hiểu.
Trong khoảnh khắc luồng năng lượng này tràn ra, thân thể Lâm Lăng bị một quầng sáng bao phủ.
Nhưng con anh vũ Tứ Bảo trên vai hắn lại bị hất văng ra, không thể tiến vào ảo cảnh chung với Lâm Lăng.
“Phiền phức rồi đây!”
Nhận thấy tình cảnh này, trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống.
Không có sủng vật hỗ trợ, hơn nữa đôi mắt không nhìn thấy được, hắn không có tự tin số lượng kẻ địch mình gϊếŧ được trong ảo cảnh có thể vượt qua thứ hạng của Viêm Phong Tuấn.
Chỉ chốc lát, tầm mắt của Lâm Lăng rơi vào một mảnh đen nhánh.
Nhưng rất nhanh, hắn ngạc nhiên phát hiện tầm nhìn trước mắt từ mông lung đã dần dần trở nên rõ ràng.
Thị giác này không phải đến từ tầm nhìn dùng chung với Tứ Bảo, mà là từ hai mắt của chính hắn.
“Hả?”
Lâm Lăng cảm thấy chấn động dữ dội, lập tức ý thức được cái gì đó.
“Ta có thể nhìn thấy được?!”
Cảm xúc của Lâm Lăng trở nên cuộn trào, hắn đưa mắt nhìn quét khắp mọi nơi.
Chỉ thấy nơi này vẫn nằm trên đài Huyễn Sát, chẳng qua xung quanh yên tĩnh không tiếng động, hơn nữa dưới đài cũng không có kẻ nào, giống như ngăn cách với thế nhân.
Hiển nhiên, hiện tại hắn đã ở bên trong ảo cảnh.
Lần đầu tiên có thể sử dụng đôi mắt của mình nhìn thấy mọi thứ, cảm xúc lúc này của Lâm Lăng kích động khó có thể kiềm chế.
Không ngờ ảo cảnh này lại thần kỳ như thế, nó có thể xóa đi sự không lành lặn của đôi mắt hắn. Nếu như vậy thì chiến lực tổng hợp của hắn đã như hổ thêm cánh.
Dù sao trước kia hắn luôn dựa vào thị giác của sủng vật, góc độ tầm mắt khác biệt rõ ràng với hai mắt của mình. Cho nên thi triển võ kỹ hoặc lúc chiến đấu với người khác, trong đầu hắn luôn phải phán đoán ra góc lệch thị giác trước, sau đó nhanh chóng đưa ra điều chỉnh.
Lâm Lăng hít một hơi thật sâu, những nơi tầm nhìn có thể nhìn thấy hiện lên rất rõ ràng.
Cảm giác này giống như niết bàn trọng sinh, vô cùng sảng khoái.
“Vèo ——”
Đúng lúc này, Lâm Lăng phát hiện không xa phía trước đột nhiên hiện ra một cái bóng màu xanh lá.
Sau đó, cái bóng đó dần dần ngưng tụ lại, trong mấy phút ngắn ngủn đã hình thành một võ giả nhân loại tay cầm trường kiếm.
“Tên này chính là kẻ địch trong ảo cảnh sao?”
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, cảm nhận được dao động khí tức của đối phương là chiến sĩ cấp 4 có tu vi giống hắn.
Xem ra đài Huyễn Sát này được thiết lập rất nhân tính hóa, sẽ không lập tức xuất hiện cao thủ rồi đả kích tính tích cực của người thử nghiệm.
Trước đó hắn từng nghe Lôi Mông nói, ở ảo cảnh có thể tưởng tượng ra bất cứ binh khí nào trước kia từng chạm vào để sử dụng.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lăng khẽ dao động, thử tưởng tượng ra hình dạng vũ khí.
Gần như chỉ trong chớp mắt, ánh sáng trước người hắn chớp động, lập tức hiện ra một khẩu súng trường đột kích AK47.
“Quả nhiên là được.”
Thấy thế, hai mắt Lâm Lăng sáng ngời, hưng phấn ôm khẩu súng AK47 vào tay.
Kiếp trước hắn có một người anh em làm lính đánh thuê quốc tế, khi về quê từng lén cho hắn xem khẩu AK47 này. Khi đó Lâm Lăng cảm thấy rất mới lạ nên cầm AK47 vào trong núi bắn mấy phát.
Làm vậy cũng phù hợp với quy tắc trong ảo trận, cũng coi như tự mình chạm vào vũ khí.
Nhìn khẩu AK47 trong tay, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười mang đầy hàm ý sâu xa.
Lần này nếu đánh cược liên quan đến ích lợi của bản thân thì tất nhiên không có khả năng làm theo khuôn phép cũ, phải mang hàng lậu vào gian lận thôi.
Vèo ——!
Lúc này, võ giả ảo cảnh trầm tĩnh mấy giây rồi thân thể khẽ động, lao thẳng về hướng Lâm Lăng.
Tốc độ của hắn ta cực nhanh, giống như một con báo săn mạnh mẽ, đột nhiên xông thẳng tới. Cùng lúc đó, thân thể hắn ta phát ra một linh khí hùng hồn rồi rót vào thân kiếm, vừa ra tay đã là sát chiêu!
“Phanh!”
Lâm Lăng cũng không tránh mà bay thẳng đến, bắn ngay một phát vào trán đối phương, lập tức phát ra một tiếng súng vang dội.
Chỉ thoáng chốc, viên đạn đột nhiên phụt ra, trực tiếp bắn thủng đầu võ giả ảo cảnh, một phát mất mạng!
Võ giả ảo cảnh không phải người thật, ánh mắt trước khi chết của hắn ta vẫn lạnh nhạt máy móc, cũng không cảm thấy khϊếp sợ vì vũ khí quân sự không thuộc về thế giới này.
Sau đó thi thể ngã xuống mặt đất dần dần trở thành hư vô, mãi đến khi biến mất.
Ngay sau đó, lại một cái bóng lập lòe rồi ngưng tụ ra võ giả ảo ảnh.
Nhưng lần này không phải chỉ một người. Số lượng lại tăng lên hai, tu vi đều nằm ở cấp bậc chiến sĩ cấp 4.
Nhưng mà, ngay vào lúc hai võ giả ảo cảnh đang muốn ra tay, Lâm Lăng đã thi triển ra Du Long Bộ, dời đến phía sau bọn họ rồi nhanh chóng bóp cò súng.
Ngay lập tức, một loạt tiếng nổ ‘Đùng đùng’ vang lên, trong nháy mắt đã bắn chết hai gã võ giả ảo cảnh.
“Quá đã!”
Lâm Lăng cầm AK47 trong tay, vẻ mặt mang đầy phấn khởi.
Tuy võ tu thế giới này chủ yếu hấp thu linh khí để rèn luyện thân thể, nhưng với loại vũ khí súng ống sát thương cực mạnh này thì bất cứ thân thể máu thịt nào cũng khó có thể ngăn cản.
Trừ phi tốc độ tránh né có thể nhanh hơn tốc độ bắn của viên đạn, hoặc là cường độ thân thể đạt tới mức độ kinh người thì mới có thể chống lại.
Lúc này, bên ngoài trận Huyễn Sát, đám người vây xem đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng.
Bọn họ đều kinh ngạc nhìn trên đầu Lâm Lăng hiện ra ba ánh sáng màu đỏ, trên mặt họ mang đầy vẻ chấn động.
Mọi người đều biết, số lượng kẻ địch gϊếŧ được trong trận Huyễn Sát đều thể hiện ra bên ngoài người thử nghiệm.
Nói cách khác, Lâm Lăng vừa đi vào đã chém gϊếŧ ba võ giả ảo cảnh.
Hơn nữa tu vi của họ đều là chiến sĩ cấp 4 giống như Lâm Lăng.
Phải biết rằng, hiện giờ Lâm Lăng mới tiến vào chưa đến năm phút mà đã gϊếŧ chết ba võ giả cùng cảnh giới. Tốc độ gϊếŧ địch nhanh đến kỳ lạ này không thể không làm người ta cảm thấy kinh ngạc cảm thán!
Lúc này sắc mặt Viêm Phong Tuấn đứng trong đám người trở nên rất khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba sợi tơ hồng hiện ra bên ngoài thân thể Lâm Lăng, thật hy vọng là mình nhìn lầm.
Tuy rằng hắn cũng có thể gϊếŧ chết võ giả ảo cảnh cùng đẳng cấp, nhưng tốc độ không thể đáng sợ như Lâm Lăng!