Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 56: Hoa đã có chủ

“Cô gái này là người ở đâu vậy? Không ngờ lại là lợi hại như vậy .”

“Pháp thuật hệ thủy mà nàng vừa thi triển có sự dao động linh lực vô cùng thuần khiết, chí ít cũng là pháp sư cấp 4.”

“Chậc chậc, người đâu vừa xinh đẹp lại còn có đầu óc, đúng là người vô cùng thông minh.”

Nhìn thấy Triệu Ngọc Nhi chỉ dùng hai ba câu đã giải quyết được sự việc này, đám thanh niên hào kiệt vây xem đều nhìn nàng với ánh mắt như thiêu như đốt.

Thậm chí còn có một số tên mặt dày muốn tiến lên bắt chuyện.

Tuy nhiên Triệu Ngọc Nhi không hề bị lay động mà xoay người đi tới chỗ Lâm Lăng.

“Sao ngươi lại tới đây?” Triệu Ngọc Nhi dò hỏi.

Sự xuất hiện của Lâm Lăng khiến nàng thấy rất ngạc nhiên.

Dù sao thì khoảng cách từ thành Thiên Vũ tới đế đô cũng không phải ngắn, làm sao một người mù như Lâm Lăng lại có thể tới đây được.

“Chúng ta đã từng có giao ước, chẳng lẽ ta không thể tới đây sao.”

Lâm Lăng chỉ cười hờ hững, cũng không nói rõ.

Giao ước?

Giao ước gì cơ?

Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lâm Lăng và Triệu Ngọc Nhi, đám thanh niên xung quanh đều ngơ người, không khỏi tò mò.

Lúc này bọn họ mới chợt nhận ra rằng hai người quen nhau.

Nghĩ vậy, mọi người bắt đầu ghen tị với Lâm Lăng khi hắn có thể quen với một cô gái xinh đẹp đến vậy.

“Nếu như ngươi nghiêm túc thì tùy ngươi muốn làm gì thì làm.”

Triệu Ngọc Nhi hơi nhíu mày, nàng đương nhiên biết Lâm Lăng đang nói về giao ước gì.

Lúc trước nàng từng nói rằng chỉ cần Lâm Lăng vượt qua kỳ sát hạch tuyển sinh của Học viện Thiên Diễn thì nàng sẽ không hòa ly nữa.

Với kiểu yêu cầu này, chỉ cần là thiên tài thì cũng dễ dàng.

Thế nhưng đối với Triệu Ngọc Nhi, cho dù Lâm Lăng thật sự có tài thuần hóa động vật thì cơ hội cũng khá mong manh.

Bởi vì kỳ sát hạch của Học viện Thiên Diễn nhằm vào thực lực cá nhân chứ không phải dựa vào sức mạnh của động vật.

Cho nên chẳng có một chút hy vọng nào.

Tóm lại, cuối cùng cuộc hôn nhân của hai người sẽ chấm dứt tại đây.

“Một khi đã như vậy thì chúng ta cùng nhau đi thôi.”

Lâm Lăng cười đề nghị.

Đối với người vợ chưa từng động phòng này, tuy không có cảm tình gì nhưng vừa rồi nàng cũng đã dũng cảm tiến lên giúp đỡ hắn cũng khiến cho hắn có ấn tượng tốt.

“Đi cùng nhau?” Triệu Ngọc Nhi nhìn Lâm Lăng với vẻ nghi ngờ.

“Ta là người mù, ngươi cảm thấy một người như ta có biết đường tới Học viện Thiên Diễn không?”

Lâm Lăng khoát tay, cố ý nói: “Ta chỉ nói ngươi với ta đi cùng nhau đương nhiên là để dẫn đường giúp ta, chẳng lẽ như thế còn có ý gì khác sao?”

Nghe vậy, Triệu Ngọc Nhi ngẩn người, bị nói tới mức không thể cãi lại.

“Được, ngươi đi theo ta.”

Vì để Lâm Lăng thua tâm phục khẩu phục, nàng đành phải khẽ gật đầu, lựa chọn sẽ giúp hắn một lần.

Nói xong, Triệu Ngọc Nhi xoay người đang đi về phía cổng thành, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai nàng.

“Ngươi đang làm gì đấy?”

Thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Lăng ở phía sau, bên trong đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng dường như có chút thẹn thùng.

Không nghi ngờ gì nữa, móng heo này chính là của Lâm Lăng.

“Nếu như ta không ấn ngươi thì làm sao biết được ngươi đi hướng nào?”

Lâm Lăng hỏi ngược lại đầy vẻ hợp tình hợp lý.

“Thằng nhãi này, thế mà…”

“Rốt cuộc hắn ta có quan hệ gì với cô gái xinh đẹp kia vậy?”

Trông thấy tay của Lâm Lăng đặt ở trên vai Triệu Ngọc Nhi, nhất thời đám đàn ông trẻ tuổi trợn trừng mắt.

Không thể nghi ngờ động tác mập mờ kia đã khiến cho bọn họ vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

Đối mặt với những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, Triệu Ngọc Nhi vừa thẹn lại vừa giận.

“Đây ngươi cầm lấy!”

Chợt nàng cắn đôi môi đỏ mọng rồi lấy ra một chiếc thắt lưng màu xanh từ trong nhẫn không gian ra.

Lâm Lăng thấy vậy cũng dừng lại, hắn nắm lấy một đầu khác của thắt lưng để cho Triệu Ngọc Nhi dẫn đường.

Cứ như vậy dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Lăng được Triệu Ngọc Nhi dẫn ra cửa thành.

“Xì, hóa ra là thằng mù, ta còn tưởng là cái gì.”

“Cái gì? Người mù mà cũng muốn tham gia kỳ sát hạch đánh giá của Học viện Thiên Diễn, đúng là kỳ lạ.”

“Đâu chỉ kỳ lạ, có thể nói đây là trường hợp đầu tiên trong lịch sử kỳ sát hạch của Học viện Thiên Diễn đấy chứ, ha ha.”

Phát hiện Lâm Lăng là người mù, cả đám người như bùng nổ.

Xen lẫn sự kinh ngạc trong tiếng bàn luận là những tiếng chế giễu không hề che dấu.

Bước nhạc đệm nhỏ qua đi, mọi người không còn hứng thú gì nữa mới rời đi.

Nhóm thí sinh trẻ tuổi đó cũng rời thành như ong vỡ tổ đi về phía ngọn núi ở ngoại ô.

Nơi đó chính là Học viện Thiên Diễn.

Chặng đường trăm dặm có lẽ rất xa đối với một người bình thường nhưng đối với những người có thế đến đây tham gia kỳ sát hạch thì đều là những thanh niên tài giỏi có bản lĩnh.

Trong lúc đang vội vàng như thế này, hầu như những người không dừng lại nghỉ ngơi đều là những người có thể lực vô cùng tốt.

Dọc theo đường đi, Triệu Ngọc Nhi vẫn luôn dẫn đường còn Lâm Lăng cảm thấy vô cùng thoải mái, thậm chí còn đóng tầm nhìn của Tứ Bảo.

Chỉ trong thoáng chốc, tầm mắt Lâm Lăng chìm vào bóng tối và lặng lẽ tận hưởng cảm giác khác thường khi được cô vợ xinh đẹp dẫn đường.

“Ta vẫn cảm thấy tò mò, rốt cuộc người đi vào đế đô bằng cách nào?”

Đột nhiên, Lâm Lăng nghe thấy giọng nói nghi vấn của Triệu Ngọc Nhi ở phía trước.

Sau khi Lâm Lăng cân nhắc một hồi, hắn mới thản nhiên nói: “Chỉ cần có tiền thì làm gì cũng được, ta thuê một chiếc xe ngựa.”

Triệu Ngọc Nhi vẫn giữ vẻ bình tĩnh và nói chuyện một cách thản nhiên: “Tiền thật sự quan trọng vậy sao, cũng có những thứ còn quý giá hơn dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được.”

Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng hơi băn khoăn, hắn cảm thấy dường như trong lời nói có ý gì đó.

Xem ra điều mà Triệu Ngọc Nhi thật sự theo đuổi không phải cái gọi là vật chất tiền bạc mà là chủ nghĩa hình thức ở mức độ cao hơn.

Giống như đỉnh cao của võ đạo.

Hoặc là tình yêu…

Tuy hai thứ này khác nhau nhưng lại không thể mua được bằng tiền.

Lâm Lăng phát hiện ra từ cuộc trò chuyện, hắn bắt đầu hiểu được suy nghĩ của Triệu Ngọc Nhi.

Hơn nữa, có thể nói hôm nay chính là ngày mà bọn họ trò chuyện với nhau nhiều nhất.

Chẳng trách ồn ào muốn hòa ly.

Trong lòng Lâm Lăng giật mình hiểu ra.

Suy cho cùng, cuộc hôn nhân giữa bọn họ vốn là sự ràng buộc về lợi ích giữa hai gia tộc.

Hiện giờ mượn cơ hội đến học ở Học viện Thiên Diễn, được tiếp xúc thế giới bên ngoài rộng lớn nhiều hơn khiến Triệu Ngọc Nhi không còn muốn bị ràng buộc bởi các lợi ích về tiền bạc này nữa.

“Tuy rằng tiền không phải là tất cả nhưng không có tiền thì không thể làm được gì.”

Lâm Lăng cười nhạt rồi tự nói ra quan điểm của mình.

Gia đình của hắn ở kiếp trước không thuộc loại giàu có, muốn mua cái gì cũng phải tính toán, chứ chưa nói tới bệnh cảm vặt nên chỉ có thể đợi vài ngày thì bệnh có thể khỏi hẳn.

Mà hiện tại nhờ có Hệ thống tiến hóa Thần cấp, việc sử dụng tiền tài cũng như khát vọng về tiền bạc lại càng nhiều hơn.

Vì vậy đối với Lâm Lăng, với tình hình hiện tại của hắn, nếu như không có tiền thì hắn nhất định sẽ trở lại điểm xuất phát!

“Dung tục.”

Nghe lời Lâm Lăng nói, Triệu Ngọc Nhi lạnh lùng nói.

Lâm Lăng bĩu môi phản bác: “Ngươi là Đại tiểu thư Triệu gia, từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, không phải lo cơm ăn áo mặc nên đương nhiên không biết tầm quan trọng của tiền rồi.”

Triệu Ngọc Nhi cũng hỏi ngược lại: “Mấy người Lâm gia các ngươi chẳng phải cũng vậy sao?”

“Quả thực dùng không lo hết.”

Thanh âm của Lâm Lăng đột nhiên trầm xuống: “Nếu như ngươi trải qua những gì ta gặp phải thì ngươi sẽ hiểu.”

Nghe vậy, trong lòng Triệu Ngọc Nhi khẽ run.

Đột nhiên, nàng dừng chân lại rồi xoay người nhìn về phía Lâm Lăng.

Đúng vậy, nếu như nàng đặt mình vào hoàn cảnh khác và phải trải qua cuộc sống tăm tối, thường xuyên bị chế nhạo của Lâm Lăng thì có lẽ thế giới nội tâm của nàng đã bị sụp đổ từ lâu rồi.

Giờ nghĩ lại, có lẽ Lâm Lăng mới là người thực sự tổn thương nhất trong cuộc hôn nhân này.

Thế nhưng chàng trai này này vẫn luôn kiên cường đối mặt với nó, chưa từng tỏ ra thất vọng một chút nào.

Mà trong lúc Triệu Ngọc Nhi còn đang ngây người, nàng không biết rằng hiện tại Lâm Lăng đã đóng tính năng chia sẻ tầm nhìn với Tứ Bảo nên hắn đâu biết rằng nàng đang dừng lại nên khi tiến lên đã đυ.ng phải nàng.

Bởi vì Triệu Ngọc Nhi có một đôi chân dài nên nàng cao gần bằng Lâm Lăng.

Cho nên lần va chạm đã khiến cho môi hai người chạm vào nhau.

Hai môi áp vào nhau, Lâm Lăng cảm nhận được sự mềm mại cùng với mùi thơm dễ chịu.

Đôi mắt đẹp của Triệu Ngọc Nhi mở to, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông ở ngay trước mặt, cả người nàng như nhũn ra và đứng sững tại đó.

“Chẳng lẽ là…”

Lâm Lăng phát hiện ra có gì đó không đúng, hắn liền mở tính năng chia sẻ tầm nhìn với Tứ Bảo.

Nhất thời, Lâm Lăng nhìn từ góc độ từ bên thứ ba thấy hắn đang hôn Triệu Ngọc Nhi, cảnh tượng vô cùng rung động.

Nhìn đôi môi ửng hồng như cánh hoa hồng của Triệu Ngọc Nhi, Lâm Lăng cũng sững sờ.

Hắn không ngờ mình lại hôn Triệu Ngọc Nhi.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Lúc này, cuối cùng Triệu Ngọc Nhi cũng phản ứng lại.

Thân thể mềm mại của nàng bỗng lùi về phía sau, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lâm Lăng, giọng nói đầy xấu hổ và tức giận không kìm chế được.

Lâm Lăng liếʍ liếʍ môi, có chút không rõ nhưng hắn vẫn buông tay: “Làm sao ta biết được, ai bảo ngươi đột nhiên dừng lại.”

Nghe vậy, Triệu Ngọc Nhi cảm thấy mình đuối lý.

Khuôn mặt trắng nõn của nàng càng ngày càng đỏ hơn vì xấu hổ và giận dữ, sau đó còn đỏ lan tới tận tai, cổ…

Vẻ mặt như vậy trông như một đóa hoa xinh tươi.

Đám thí sinh trẻ tuổi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi không khỏi ngơ ngác.

Hiển nhiên là bọn họ không ngờ được một tên mù mà lại có thể chiếm tiện nghi của một cô gái xinh đẹp.

Đáng giận!

Một người có gương mặt ưa nhìn, tuấn tú lịch sự như ta sao lại không có được cuộc gặp gỡ đẹp tốt như vậy chứ!

Chỉ trong thoáng chốc, đa số bọn họ đều đấm ngực dậm chân, dường như đều cùng chung ý nghĩ đó là vô cùng ghen tị.

Vẻ mặt đó như hận không thể chọc mù đôi mắt của mình để nhận được cái hôn của Triệu Ngọc Nhi.

Triệu Ngọc Nhi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Lăng rồi xoay người tiếp tục lên đường, tốc độ cũng tăng lên nhiều.

Trong lòng nàng bây giờ vừa tức vừa thẹn, chỉ vì lời nói của Lâm Lăng mà đánh mất nụ hôn đầu không lý do.

“Xem như đòi lại được chút lợi ích.”

Nhìn thấy bóng lưng vừa thẹn vừa giận của Triệu Ngọc Nhi, Lâm Lăng nhếch miệng cười, trong lòng cảm thấy có chút hả hê.

Kể từ khi tầm nhìn chung của Tứ Bảo được kích hoạt, thật ra hắn có thể đuổi kịp tốc độ đi nhanh của Triệu Ngọc Nhi.

Khoảng nửa tiếng sau.

Dòng người đông đúc cũng đã đến được phía sau chân núi.

Học viện Thiên Diễn được xây dựng trên núi, kiến trúc trông giống như một tòa thành nhỏ.

Bức tường thành bên ngoài sừng sững hùng vĩ trải dài vυ't tầm mắt, khí thế hào quang tráng lệ bao phủ cả tòa thành khiến kẻ khác phải nể sợ.

Lâm Lăng đứng bên cạnh Triệu Ngọc Nhi, lúc này mới tám giờ mà đã có hàng nghìn người tập trung tại đây.

Liếc mắt nhìn qua chỉ toàn thấy đầu người.

Ở điểm cuối của đám người phía trước có một cái thang đá dài đến cả trăm mét.

Chỗ cao nhất của thang đá là một cánh cổng bằng đá khổng lồ cổ kính đứng sừng sững đầy vẻ uy nghiêm.

Nhìn thấy cánh cửa khổng lồ trên cái thang, đám thí sinh trẻ tuổi đi tới đây với ánh mắt rực lửa cùng khuôn mặt tràn ngập vẻ khao khát.

Bởi vì chỉ cần bước vào được cánh cổng đó thì có thể trở thành viện sinh của Học viện Thiên Diễn và đạt được tài nguyên võ học đã được truyền thừa hàng nghìn năm, chính là kiểu một bước lên trời.

Trong khi mọi người đang háo hức chờ đợi thì thời gian chậm rãi trôi qua.

Chuyên gia của kỳ sát hạch của Học viện Thiên Diễn cũng chưa từng xuất hiện.

Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy hơi lo lắng nhưng dần dần bọn họ cũng cảm thấy thoải mái hơn trong lúc chờ đợi.

“Vợ ơi, nàng có biết Học viện Thiên Diễn sát hạch cái gì không?”

Lâm Lăng cảm thấy vô cùng nhàm chán nên hắn bắt đầu trêu chọc Triệu Ngọc Nhi.

“Im miệng!”

Triệu Ngọc Nhi cau mày, nàng quát khẽ: “Không được gọi ta như vậy.”

“Nhưng sự thật là vậy mà.”

Lâm Lăng không tỏ thái độ gì, có vẻ như càng ngày càng thích chọc giận Triệu Ngọc Nhi.

Lúc này, không cần Triệu Ngọc Nhi giải thích vì đám người bên cạnh Lâm Lăng cũng đang bàn tán nên hắn cũng nghe được một ít tin tức liên quan.

“Nghe nói cửa ải đầu tiên của mỗi kỳ sát hạch là phải đi lên cái thang đá phía trước.”

“Đúng vậy, chỉ cần hoàn thành trong vòng một nén hương hoặc chỉ cần vượt qua thành công thì ngươi cũng có thể bước vào cửa lớn của Học viện Thiên Diễn.”

“Ta cần gì một nén hương, ta có thể leo cầu thang chưa đến nửa nén hương.”

“Xì, nếu như kỳ sát hạch của Học viện Thiên Diễn đơn giản đến thế thì hàng năm cũng chẳng có đến một đống người bị loại. Hơn nữa qua được cửa ải này thì những cửa ải sau còn khó hơn nữa.”

Trong lúc chờ đợi, mọi người không ngừng bàn luận để gϊếŧ thời gian.

“Cửa ải đầu tiên là leo lên những bậc thang đá sao…”

Lâm Lăng sử dụng tầm mắt của Tứ Bảo và nhìn ra được thang đá kia có đến nghìn bậc thì trong lòng hơi chút đăm chiêu.

“Chẳng lẽ ở giữa thang đá có cơ quan gì sao?”

Đôi mắt đẹp của Triệu Ngọc Nhi khẽ chớp, nàng thấp giọng nói đầy vẻ nghi hoặc.

“Theo ta biết, dưới đáy thang đá này được bố trí trận pháp phù văn hệ thổ có tác dụng triệt tiêu trọng lực nên một khi đã leo lên bậc thang thì rất khó đi lại.”

Lúc này, một thanh niên tóc dài đi tới đứng bên cạnh Triệu Ngọc Nhi.

Hắn ta có gương mặt rất điển trai, trên tay cầm một chiếc quạt giấy màu trắng phối hợp với bộ quần áo màu trắng trông khá đẹp trai.

Ở bên cạnh còn có hai thí sinh trẻ tuổi khác.

“Trận pháp phù văn hệ thổ?”

Triệu Ngọc Nhi sửng sốt, không ngờ độ khó của cửa ải đầu tiên cũng không nhỏ.

Đối với chuyện này, cũng may mà nàng là thành viên tuyển thẳng nên không cần tham gia sát hạch.

Lâm Lăng phóng ra một chút sức mạnh tinh thần để cảm nhận, quả nhiên hắn phát hiện ra có linh khí dao động nồng đậm trên thang đá.

Luồng năng lượng này giống hệt như bộ áo giáp trọng lực trên người hắn.

Quả nhiên y như lời thanh niên áo trắng nói, bên trong thang đá ẩn chứa trận pháp trọng lực.

“Xin chào, ta tên là Lý Trường Phong, xin hỏi cô nương tên là gì?”

Trên mặt thanh niên áo trắng hiện lên một nụ cười, hắn ta định nói chuyện với Triệu Ngọc Nhi và hoàn toàn không để ý tới Lâm Lăng ở bên cạnh.

“Triệu Ngọc Nhi.”

Đối với loại tình huống này, Triệu Ngọc Nhi gặp không ít nên nàng khẽ mím môi vừa không thất lễ mà cũng không thể hiện sự gần gũi quá mức.

Giữ đúng chừng mực là ổn.

“Triệu Ngọc Nhi…Tên rất hay.”

Lý Trường Phong vỗ quạt giấy trong tay, hắn ta mỉm cười khen ngợi.

Tuy vẻ mặt là vậy nhưng trong mắt không che giấu sự mến mộ.

“Chủ nhân, chủ nhân, có người muốn dụ dỗ vợ của ngài.”

Đúng lúc này, tiếng kêu kỳ quái của Tứ Bảo đột nhiên vang lên như thể cố ý vỗ cánh,

“Vợ?”

Nghe vậy, ánh mắt Lý Trường Phong hơi tối sầm lại, cuối cùng ánh mắt của hắn ta cũng chú ý tới Lâm Lăng ở bên cạnh, lông mày hơi nhíu lại.

Hiển nhiên trong lòng hắn ta cảm thấy hơi khó chịu khi nghe cô gái xinh đẹp này là hoa đã có chủ…