Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 49 Vượn rồng một sừng (Độc Giác Long Viêm).

Nhìn hai cái xác bị Hỏa Lân Hổ cắn chết, sắc mặt của Lâm Lăng lạnh lùng.

Đối với kẻ địch, nhất là những người uy hϊếp đến tính mạng của bản thân, hắn sẽ không bao giờ nhân từ mà nương tay. Giống như câu chuyện giữa người nông dân và con rắn, cho dù kiếp trước hay là kiếp này, hắn đều đã được thấy rất nhiều ví dụ thực tiễn.

"Vèo——!"

Bất ngờ Công Phu Tiểu Dăng bay về phía cái l*иg sắt bị ném xuống dưới gốc cây.

Đó là một cái l*иg sắt, bên trong có một chú vượn con thoạt nhìn cũng hơi giống khỉ. Bộ lông của nó trắng như tuyết, đôi mắt to đen bóng, trông cực kỳ đáng yêu.

Kỳ lạ nhất chính là, trên trán của chú vượn con này mọc ra một cái sừng bạc. Trên mặt ngoài của chiếc sừng mơ hồ loé lên một lớp phù văn, dường như nó bẩm sinh đã có như vậy, chậm rãi hấp thu linh khí đất trời xung quanh.

Phù văn này, chính là thứ chứng nhận của linh thú.

"Chi Chi..."

Nhìn thấy Lâm Lăng đi tới, Tiểu Bạch Viên run rẩy co rút lại, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

"Long, ngươi có biết đây là loại ma thú gì không?"

Lần đầu tiên Lâm Lăng đi ngao du, nên hắn cũng không có hiểu biết gì nhiều về ma thú, thả tinh thần vào Phệ Linh Đoạn dò hỏi.

"Chủ nhân, con vượn con này có chút kỳ lạ, chắc nó là con non của Độc Giác Long Viên, hơn nữa còn là thú chủng có huyết mạch truyền thừa viễn cổ."

Rất nhanh, Long hồn* đã trở thành kiếm linh vang lên tiếng tôn kính trả lời. (*linh hồn của rồng)

"Độc Giác Long Viêm? Biến dị?!"

Đầu lông mày Lâm Lăng khẽ chau lại, tiếp tục hỏi: "Nói đơn giản một chút, nó có lợi hại hay không?"

"Độc Giác Long Viên lúc nhỏ còn rất yếu, tương đương với sức lực của ma thú cấp thấp, gặp chuyện sẽ rất sợ."

Tiếng Long Hồn trầm thấp nói: "Nhưng một khi trưởng thành, tính tình càng lúc càng hung hãn mạnh mẽ, cho dù là Long tộc của ta, cũng chưa chắc có thể chiến thắng nó."

"Hơn nữa, ta nhớ rõ đặc điểm của Độc Giác Long Viên là da màu đen, nhóc con này lại là màu trắng, rất có khả năng là thú biến dị."

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Lăng hơi sợ hãi.

Không thể tưởng tượng được chú vượn nhỏ này, sau khi trưởng thành sẽ trở nên lợi hại như vậy.

Thậm chí còn có thể chống lại cả Long tộc!

Thậm chí còn là giống thú biến dị, là loài quý hiếm.

Linh thú có tiềm năng như vậy, không thể để nó chuồn đi mất được.

Trong lòng Lâm Lăng mừng thầm, chợt tay cầm chặt thanh kiếm vung ra, trực tiếp chặt đứt khóa sắt, sau đó đưa tay bắt lấy cánh tay vượn con, bắt nó ra.

Cứ như vậy, Lâm Lăng mang theo tâm trạng chờ đợi, chờ đợi tiếng nhắc nhở của hệ thống. Nhưng mà, sau hơn mười giây, vẫn chỉ có sự im lặng.

"Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Đối với sự thất bại của hệ thống, Lâm Lăng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Dựa theo vài lần kinh nghiệm trước đó, lúc bắt được động vật, trong đầu đều sẽ vang lên tiếng của hệ thống, nhắc nhở có đồng ý thu nhận thêm sủng vật hay không. Sao lần này lại yên tĩnh như vậy?

Tâm trí của Lâm Lăng hơi trầm xuống, chủ động ra lệnh: "Hệ thống, tôi muốn thu nhận thú cưng."

"Bing, thật đáng tiếc, thú này thuộc loài biến dị, muốn thu nhận làm sủng vật cần tốn một trăm vạn lượng hoàng kim."

"Bởi vì bây giờ chủ nhân không đủ tiền, không thể tự động thu nhận."

Cuối cùng tiếng tổng hợp điện tử của hệ thống vang lên trong đầu.

Nhưng nghe được thông báo này, nhất thời khuôn mặt Lâm Lăng dâng lên một nét xanh xám.

Phải chi một trăm vạn lượng á?

Định ăn cướp sao!

Quả thực là đồ lừa đảo hút tiền.

Lâm Lăng hùng hùng hổ hổ, cảm giác phẫn nộ trong lòng bừng bừng dâng lên.

"Thật sự là đáng tiếc."

Sau đó, Lâm Lăng khôi phục sự bình tĩnh, nhìn vượn con xong lại có chút do dự.

"Nếu không thể thu nhận làm sủng vật, vậy phóng sinh đi."

Lâm Lăng khẽ thở dài một tiếng, chợt cười nhạt với vượn con: "Ngươi được tự do rồi."

Vừa dứt lời tay đã buông ra, vượn con lập tức rơi xuống đất.

Phản xạ cơ thể của nó cực nhạy, thả tù trên cao rơi xuống đất, vẫn đứng vững.

Linh tính của vượn con cho nó biết Lâm Lăng đang cứu nó, sau khi rơi xuống đất, hai bàn tay của nó nắm chặt thành quyền, khom lưng, bày ra tư thế như đang vái lạy Lâm Lăng một cái như thay lời cảm ơn.

Lâm Lăng ngẩn ra, chợt trong lòng cảm thấy xúc động, không hổ là linh thú, chỉ số thông minh không hề thua kém con người.

"Từ đâu đến, thì trở về đấy đi."

Lâm Lăng phất phất tay, nếu đã định thả, thì trong lòng hắn cũng không có ý lệch lạc gì.

Vượn con gật đầu, chợt thân hình khẽ động, tốc độ nhanh như thiểm điện, thoáng cái đã nhảy vào trong bụi cỏ.

"Thật nhanh."

Thấy thế, Lâm Lăng âm thầm líu lưỡi.

Tốc độ nhanh như vậy, sở dĩ chú vượn nhỏ này bị bắt, rất có thể là do bị rơi vào bẫy mà hai người vừa rồi đặt ra.

Lâm Lăng vừa suy nghĩ, vừa đi về phía bãi đất trống nhỏ vừa rồi một lần nữa.

Có Hỏa Lân Hổ dũng mãnh này bảo vệ, ma thú cấp thấp bên ngoài sơn mạch ngửi thấy mùi, tất cả đều không dám tới gần, ngược lại tối nay có thể ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng lúc này, Hỏa Lân hổ đang gặm hai con thỏ lưng gai, đi đến bên cạnh lửa trại, trông mong nhìn Lâm Lăng.

Biểu cảm thèm khát kia, rõ ràng là đang cực kỳ muốn nếm thử thịt nướng của Lâm Lăng.

Lâm Lăng không khỏi bật cười, lúc này mới nhớ tới Hỏa Lân Hổ bận rộn nửa ngày mà còn chưa được ăn. Dưới tình huống bình thường, ma thú không biết nấu ăn, chúng chủ yếu chỉ ăn thức ăn sống.

Nhưng từ sau khi đi theo Bên cạnh Lâm Lăng, Hỏa Lân Hổ nếm được mỹ thực nhân gian, không thể nghi ngờ là càng ngày càng lên cấp.

"Đừng có giả bộ đáng thương, muốn ta giúp ngươi nướng hai con thỏ này chứ gì."

Lâm Lăng cười cười mắng nó một tiếng, sau đó đem hai con thỏ đi lột da, rửa sạch máu, sau khi xử lý sạch sẽ xong thì nhanh chóng dựng đống lửa trại lên, bắt đầu nướng.

Tuy Hỏa Lân Hổ và Công Phu Tiểu Dăng là sủng vật, nhưng trong lòng Lâm Lăng, đã dần dần coi nó là đồng bọn.

Chỉ chốc lát sau, mùi thịt nướng bắt đầu tỏa ra, lớp da giòn vàng óng, thấm ra từng giọt dầu mỡ.

Nước miếng Hỏa Lân Hổ đã chảy ròng ròng, đầu lưỡi thật dài không ngừng liếʍ mép, vẻ mặt phấn khởi.

Mà lúc này, bụi cỏ phía sau bãi đất trống, bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu nhỏ trắng như tuyết. Đó chính là Độc Giác Long Biên vừa rời đi.

Đôi mắt to đen láy của nó nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng đang nướng thịt, mũi hít mạnh.

Mùi thơm lọt vào mũi, nhất thời làm cho ánh mắt vượn con lấp lánh ánh sao.

Vèo——!

Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng màu trắng lóe lên, vượn con đột ngột xuất hiện bên cạnh lửa trại.

"Grào!"

Hỏa Lân Hổ gầm nhẹ một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hung hãn nhìn chằm chằm vào vượn con.

Ý thức bảo vệ lãnh thổ của Ma là cực mạnh, đột nhiên vượn con tự tiện xông vào nơi này, không thể nghi ngờ đã khơi dậy cơn phẫn nộ của nó.

"Thì ra là ngươi."

Lâm Lăng hơi giật mình, thông qua mắt của Công Phu Tiểu Dăng, hắn nhìn thấy vượn con. Chỉ thấy ánh mắt nhóc con này, đang nhìn chằm chằm vào thịt nướng, làm Lâm Lăng không khỏi bật cười nói: "Đói bụng rồi sao?"

Vượn con vội vàng gật đầu, sờ bụng nhỏ, hình như nó thật sự đói bụng rồi.

Mặc dù Độc Giác Long Viên trưởng thành sẽ vô cùng mạnh mẽ, nhưng lúc nhỏ lại cực kỳ nhỏ yếu, chỉ cần hơi mạnh hơn nó một chút đều có thể tùy ý bắt nạt nó.

Cho nên, số con non có thể thuận lợi lột xác trở thành Độc Giác Long Viên trưởng thành thường rất ít.

"Ngươi và Tiểu Hổ cùng nhau ăn đi."

Lâm Lăng cười nhẹ, lấy ra một con thỏ nướng đưa qua.

Vượn con lộ ra vẻ vui mừng như điên, hai tay lập tức cầm lấy thỏ nướng, bắt đầu ăn ngấu nghiến, tướng ăn cực kỳ mạnh mẽ.

Sau đó, tiểu Bạch Viên ăn xong một bữa, bụng nhỏ căng tròn, ngồi bên cạnh đống lửa trại, dường như không hề cảnh giác với Lâm Lăng chút nào.

Nó vẫn còn nhỏ, suy nghĩ rất đơn giản.

Lâm Lăng cứu nó, lại cho đồ ăn, cho nó cảm giác ấm áp như đang ở bên cạnh mẹ vậy.