Hồi tưởng lại sự khuất nhục lúc trước khi ở rể, hàng loạt tiếng cười chế nhạo bao quanh hắn, tới giờ Lâm Lăng vẫn còn nhớ như in.
Nhưng mà, những lời nói đáng giận lúc đó, không hề có Lâm Uyển Dung góp mặt vào.
Cho nên, nàng là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng Lâm Lăng, nếu có khó khăn bất kể có ở nơi nào, cũng nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn.
"Cũng tốt, đêm nay chúng ta tụ tập ở Túy Hiên các một chút đi, ta mời."
Sau đó, Lâm Lăng mỉm cười gật đầu, đối với tình nghĩa của Mã Lục và Trần Hổ dành cho hắn, trong lòng hắn hiểu rõ.
"Được, vậy cứ quyết định như vậy đi."
Trần Hổ nhếch miệng cười, đưa tay vỗ cánh tay Lâm Lăng.
Nhưng mà sau khi vỗ xong một nhịp này, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, cơ bắp che dấu dưới ống tay áo kia, vô cùng cứng rắn và săn chắc.
Hiển nhiên, nửa năm nay, điều thay đổi ở Lâm Lăng không chỉ là khí chất.
Về mặt thể chất, cũng có biến hóa không nhỏ, hoàn toàn không còn gầy yếu như trước kia nữa.
"Uyển tỷ… Trong phủ à?”
Lâm Lăng lạnh nhạt hỏi.
Nhắc tới Lâm Uyển Dung, sắc mặt hai người bọn họ hơi giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
Hắn có nghe lầm không vậy?
Trần Hổ và Mã Lục liếc nhìn nhau, không khỏi thầm than một tiếng.
Bọn họ biết, tuy rằng Lâm Uyển Dung và Lâm Lăng không có quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ đã thân như tỷ đệ ruột, quan hệ vô cùng tốt.
Nếu Lâm Lăng biết chuyện kia, chỉ sợ hôm nay hắn đến cũng vì chuyện đó.
Nhưng mà, cho dù tới, cũng không có ích gì...
"Uyển tỷ ở trong phủ, nhưng hiện tại tỷ ấy không tiện ra ngoài, đang bị gia chủ gọi đi tiếp đãi khách rồi."
Trần Hổ hơi trầm ngâm một hồi, thành thật nói.
"Tiếp đãi khách?"
Lâm Lăng nhíu mày, hỏi: "Người Lý gia?”
Quả nhiên là như thế!
Nghe vậy, trong lòng Trần Hổ nặng nề, chợt khuyên nhủ: "Hạo ca, chuyện gia chủ đại nhân quyết định, ai cũng không thay đổi được, ngươi đừng xúc động.”
Sắc mặt Lâm Lăng lạnh lùng, cũng không nói thêm gì, trực tiếp đi về phía cửa lớn Lâm phủ.
Thấy thế, hai người Trần Hổ cùng Mã Lục định tiến lên ngăn cản, nhưng vẫn nhịn xuống.
Thật ra thời gian trước, khi nghe được Lâm Uyển Dung sắp phải gả cho một lão già xấu xa, bọn họ cũng đều vô cùng phẫn nộ.
Nhưng cho dù như thế, họ cũng chỉ là một hộ vệ nho nhỏ của gia tộc, căn bản là không làm được gì.
Ngay khi Lâm Lăng đi tới cửa lớn, một gã trung niên thân hình người mập mạp, đột nhiên từ trong cửa đi ra.
Tuy rằng diện mạo cũng không có ấn tượng gì, cánh mũi Lâm Lăng khẽ động, lại nhận ra từ hương vị dầu mỡ trên người đối phương.
Biết được tên này cũng không phải người xa lạ, hắn ta tên là "Ngô Chí Hành".
Bản thân Lâm gia chính là cổ võ gia tộc, chú trọng nhất là vũ lực.
Tuy nói thực lực của Ngô Chí Hành chỉ là Chiến sĩ cấp 1, nhưng bằng vào tầng quan hệ là họ ngoại của đại trưởng lão gia tộc, lại khiến hắn ta có thể ngồi vào vị trí chủ quản tạp vụ hậu cần.
Chức vị này, bình thường vớt vát được không ít, hơn nữa Lâm Lăng còn biết, Ngô Chí Hành chính là một tên ấu da^ʍ biếи ŧɦái, không biết đã bí mật gây họa cho bao nhiêu nam đồng.
"Ồ?"
Ngô Chí Hành đi ra khỏi cửa, cũng chú ý tới Lâm Lăng.
"Phế vật mù, ngươi tới đây làm gì?"
Mới đầu hắn ta có chút bất ngờ khi nhận ra Lâm Lăng, không khỏi kinh ngạc nói.
Trong lời nói, tất cả đều lộ ra sự khinh bỉ.
Lâm Lăng lạnh nhạt nói: "Đây là nhà ta, muốn đến thì đến thôi.”
"Cái gì, ta không nghe lầm chứ?"
Ngô Chí Hành nhất thời cười nhạo ra tiếng, châm chọc nói: "Ngươi hiện tại đã vào Triệu phủ, nơi này cũng không phải là nhà của ngươi.”
Nói đến đây, Ngô Chí Hành chuyển đề tài, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Huống hồ lúc trước chính ngươi đã thề son sắt, từ nay về sau không bước vào Lâm gia nửa bước, ngươi quên rồi sao?”
"Không liên quan đến ngươi."
Nhắc tới chuyện nửa năm trước, sắc mặt Lâm Lăng trùng xuống lạnh lùng nói.
"Ta thân là chủ quản hậu cần Lâm gia, người ngoài tự tiện vào phủ, ta vẫn có quyền quản lý."
Ngô Chí Hành ngẩn cao khuôn mặt mập ú lên, vẻ mặt đầy kêu ngạo.
Bình thường ở Lâm gia phải khúm núm quỳ gối với mỗi con cháu Lâm thị, hôm nay lại gặp được tên Lâm Lăng là phế vật ở rể này, không thể nghi ngờ đã làm cho hắn ta cảm giác được mình vẫn cao hơn người khác.
"Dựa theo quy tắc, mặc dù ta đã không còn là người của Lâm phủ, nhưng cũng có thể đại biểu thân phận Triệu gia, đến Lâm gia bái phỏng."
Khóe miệng Lâm Lăng mang theo một tia cười nhạt, so với thủ đoạn tàn nhẫn của đám người Tam quản gia Triệu phủ lúc trước, mấy lời này của hắn ta xem như khách sáo hơn rồi.
Nhưng mà, nhưng lời khách sáo này, lại làm cho cảm giác ưu tiên trong lòng Ngô Chí Hành càng lúc càng tăng lên.
"Một kẻ vô dụng bị gia tộc vứt bỏ, đừng nói là Lâm gia, chỉ sợ địa vị ở Triệu gia cũng không bằng một người hầu đâu."
Ngô Chí Hành liếc mắt nhìn Lâm Lăng, vẻ mặt khinh thường quát mắng: "Chỉ bằng đứa con rể phế vật như ngươi, cũng dám công khai đại diện cho Triệu phủ đến bái phỏng, thật sự là không biết xấu hổ, mau cút..."
Bốp ——!
Nhưng mà lời hắn còn chưa dứt, một thanh âm vang dội, đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó.
Lại là "Bốp!” ""Bốp!” Hai tiếng....
Im lặng, không khí hoàn toàn lâm vào yên lặng!
Ngô Chí Hành bị tát mấy cái, chỉ cảm thấy đầu ong ong rung động.
Khuôn mặt mập mạp của hắn ta, gần như trở nên sưng đỏ ngay tức khắc.
"Ngươi chỉ là một nô ɭệ nhỏ nhoi của Lâm gia, có tư cách gì khoa tay múa chân với ta."
Sắc mặt Lâm Lăng vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, ta họ Lâm! ”
Dứt lời, Lâm Lăng trực tiếp bước vào cửa phủ đệ.
Ngô Chí Hành lập tức ngây ngẩn cả người, trong đầu quanh quẩn lời Lâm Lăng vừa nói.
Ta họ Lâm... Ba chữ này, trọng lượng khi nói ra ở thành Thiên Vũ, tuyệt đối là nặng như Thái Sơn.
Giờ khắc này, Ngô Chí Hành mới phản ứng lại.
Cái phế vật mù vẫn luôn bị hắn ta coi thường cho tới nay, vốn dĩ là hậu duệ trực hệ của Lâm gia.
Mặc dù địa vị dù có không được xem trọng như thế nào đi chăng nữa, thì chỉ dựa vào quan hệ huyết thống của Lâm thị, so với người phụ trách hậu cần ngoại họ như hắn, vẫn có thân phận tôn quý hơn nhiều.
Bên cạnh là hai người Mã Lục và Trần Hổ, giờ phút này cũng trợn mắt há hốc mồm, trên mặt chậm rãi hiện ra vẻ kinh ngạc.
Không thể tưởng được lần này Lâm Lăng trở về, lại mạnh mẽ như thế.
Đối mặt với sự nhục mạ của Ngô Chí Hành, không thèm nói thêm lời dư thừa nào mà trực tiếp tát mấy cái.
Tác phong này, đúng là quá mạnh mẽ!
"Nửa năm không gặp, Lăng ca thay đổi thật nhiều."
Trần Hổ lấy lại tinh thần, nhìn theo bóng lưng Lâm Lăng, giọng điệu ngạc nhiên nói.
Nhưng mà những lời này của hắn, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lòng tự trọng của Ngô Chí Hành.
Sắc mặt hắn ta cực kỳ khó coi, thẹn quá hóa giận hướng về phía hai người Trần Hổ quát: "Hai người các ngươi còn đang sửng sốt làm gì, người mù chết tiệt kia dám mạnh mẽ xông vào Lâm phủ, mau bắt hắn lại, loạn côn đánh chết!”
Nghe vậy, Trần Hổ cùng Mã Lục bọn họ lại nhìn nhau cười, chợt xoay người.
"A Lục, vừa rồi có người nào xông vào sao?"
"Không biết, ta mới vừa bị cát rơi vào trong mắt, không thấy gì cả."
Bọn họ giả ngu giả ngây ngốc, hoàn toàn không có phản ứng Ngô Chí Hành.
“Tốt lắm, hai người các ngươi dám giúp phế vật mù kia, cứ chờ đó cho ta!”
Ngô Chí Hành nhất thời tức giận, đột nhiên thừa dịp hộ mất cảnh giác, nhanh tay đoạt lấy bội đao trên người Mã Lục, xoay người xông về phía Lâm Lăng.
——!
Lâm Lăng cũng không quay đầu mà bước vào cửa lớn, Công Phu Tiểu Dăng trên vai đã mạnh mẽ xông ra.
“Keng!”
Đao dài bổ xuống, dừng lại giữa khoảng không, cách lưng Lâm Lăng chừng nửa thước.
"Chuyện gì xảy ra?!"
Trong lòng Ngô Chí Hành cả kinh, chợt hoảng sợ phát hiện, đao dài trong tay giống như bị đóng băng giữa không khí.
Mặc kệ hắn dùng sức thế nào, cũng không thể bổ về phía Lâm Lăng được.