Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 33: Thái độ của Triệu Ngọc Nhi

Trong thính đường.

Triệu Cao Liệt dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trịnh trọng nói: “Ta sẽ dành thời gian nói chuyện này với Linh Nhi, nếu nó khăng khăng làm như thế thì ta cũng không chấp nhận!”

Lâm Lăng không tỏ ý kiến, không sao cả mà nói: “Dù sao ta cũng phải đến học viện Thiên Diễn, tránh đến lúc đó hai bên gặp mặt lại xấu hổ.”

“Hả?” Nghe vậy, Triệu Cao Liệt hơi giật mình, kinh ngạc nhìn Lâm Lăng và hỏi: “Ngươi cũng được học viện Thiên Diễn tuyển thẳng sao?”

“Không có.” Lâm Lăng lắc đầu, cười nhạt và nói: “Trừ tuyển thẳng ra, không phải học viện Thiên Diễn còn tuyển nhận bên ngoài sao, chỉ cần thông qua cửa ải sát hạch thì có thể tiến vào.”

Triệu Cao Liệt hít một hơi thật sâu, lập tức tán thưởng: “Tốt, có chí khí!”

Theo ông ta thấy, lấy năng lực của Lâm Lăng thì đừng nói là sát hạch bên ngoài, cho dù là tuyển thẳng cũng là dư dả.

Nếu không cũng sẽ không trở thành thành viên mới của tổ chức Minh Các.

Những thế lực to lớn kia cũng không nhìn trúng những nhân vật bình thường.

Cho nên, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để Triệu Cao Liệt tin tưởng, đối với Lâm Lăng thì vượt qua được sát hạch của học viện Thiên Diễn hoàn toàn là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Lâm Lăng, có chuyện này ta rất tò mò.” Triệu Cao Liệt nhìn cặp đồng tử xám trắng kia của Lâm Lăng, nhịn không được mà hỏi: “Ngươi thật sự không nhìn thấy gì sao?”

Cùng lúc đó, ánh mắt ông ta cũng chuyển qua Công Phu Tiểu Dăng đang đậu trên vai Lâm Lăng, không khỏi đánh giá thêm vài lần.

Lâm Lăng cười thản nhiên, lại hỏi ngược lại: “Chuyện này còn có thể là giả sao?”

Nghe thấy lời này, Triệu Cao Liệt càng kinh ngạc nghi ngờ.

“Vậy khi ngươi chấp hành nhiệm vụ, làm sao tìm được con mồi?” Trên mặt Triệu Cao Liệt hiện ra chút kinh ngạc và hoang mang.

Bởi vì trên tờ đơn nhiệm vụ sát thủ có bức họa của con mồi, nếu là người mù thì làm sao biết được đối tượng phải ám sát. Ông ta thật sự không thể nào nghĩ ra đáp án.

“Thực xin lỗi, ta không nghe hiểu nhiệm vụ và con mồi gia chủ nói là có ý gì.” Lâm Lăng vẫn mang vẻ mặt hỏi một câu đã không biết hết ba cái.

Mắt thấy Lâm Lăng lại giả ngu giả ngơ, khóe miệng Triệu Cao Liệt hơi giật giật một chút.

Nếu đổi lại là người khác, ông ta đã sớm không kiềm chế được mà tát một cái qua.

“Ha hả, ta hiểu, ta hiểu...” Triệu Cao Liệt cười gượng một tiếng.

Bởi vì Lâm Lăng không thật sự thừa nhận nên suy đoán trong lòng ông ta cũng không thể kết luận được.

Mùi vị bị nhử mồi thật sự không dễ chịu chút nào.

Triệu Cao Liệt thầm than một tiếng trong lòng, nhưng ngặt nỗi thân phận kia của Lâm Lăng thật sự quá mẫn cảm, ông ta cũng không tiện tiếp tục hỏi nhiều. Nếu không thì khi nhìn thấy Lâm Lăng hết lần này đến lần khác giả vờ, ông ta thật lo mình nhịn không được nổi giận ngay tại chỗ!

“Học viện Thiên Diễn đường xá xa xôi, cách thành Thiên Vũ chúng ta cũng hơn thời gian nửa tháng, ngươi tính khi nào xuất phát?” Triệu Cao Liệt cười ha hả và nói: “Ta cho bọn hạ nhân chuẩn bị ít đồ để tiện cho Ngọc Nhi và ngươi cùng nhau đi đường.”

Vì bù lại thân phận nhạc phụ trước kia, lúc này ông ta muốn dùng hết sức lực để lấy lòng Lâm Lăng.

“Hơn nửa tháng, xa như vậy sao.” Lâm Lăng cũng hơi kinh ngạc, xem ra phải nhanh chóng xuất phát.

“Vậy mùng một tháng sau đi.”

Lâm Lăng hơi trầm ngâm một chút, sau đó khách sáo mà mỉm cười nói: “Làm phiền gia chủ đại nhân.”

“Không cần nói vậy.” Triệu Cao Liệt vung tay lên, sang sảng cười nói: “Ngươi và Ngọc Nhi là phu thê, về sau đừng kêu ta là gia chủ, kêu cha là được.”

“Được.”

Lâm Lăng mỉm cười gật đầu: “Nếu không có việc gì thì ta đi ra nhà ăn ăn bữa sáng trước.”

Khi đang muốn rời đi, một bóng hình xinh đẹp màu lam đột nhiên đi đến từ cánh cửa.

Người này chính là Triệu Ngọc Nhi .

Nàng liếc nhìn Lâm Lăng một cái, cũng không nói gì, giống như một người xa lạ gặp thoáng qua.

Lâm Lăng cũng không có ý nhào qua làm chó theo đuôi người thê tử xinh đẹp hữu danh vô thật này.

Hắn cũng im lặng đi qua bước ra khỏi cửa.

“Cha, con đã nghe thấy hết chuyện hôm nay rồi.” Vừa tiến vào thì Triệu Ngọc Nhi đã đi đến bên cạnh Triệu Cao Liệt, kinh hãi mà nói: “Cái chết của tam quản gia thật sự là do thích khách Kinh Kha kia làm sao?”

Triệu Cao Liệt gật gật đầu, trầm giọng mà nói: “Những người hầu lúc ấy nhìn thấy chính miệng thừa nhận, thật sự là hắn.”

Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc Nhi nhíu mày liễu lại, nghi hoặc nói: “Nhưng Lâm Lăng đi lại không tiện nên trước nay luôn ở Triệu phủ, rất ít ra ngoài, sao lại chọc phải vị thích khách kia?”

Triệu Ngọc Nhi cảm thấy thật khó hiểu, ai lại rảnh rỗi đi tranh chấp với một người mù.

Triệu Cao Liệt không tỏ ý kiến, chợt cười nặng nề và nói: “Có lẽ là người khác thuê thích khách gϊếŧ hắn, hắn có thê tử ưu tú như con nên có rất nhiều người ganh tị đó mà.”

Nhắc tới hai chữ thê tử, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Ngọc Nhi hiện rõ chút không vui.

“Cha, để không làm chậm trễ cuộc sống của cả hai, con đã quyết định giải trừ hôn nhân với hắn.” Giọng nói của Triệu Ngọc Nhi thật lạnh lẽo thanh cao, không có chút lưu luyến nào với người trượng phu Lâm Lăng này.

“Các con mới thành thân không bao lâu, sao có thể tùy tiện như thế, ta không đồng ý.” Triệu Cao Liệt nhăn mày lại, trực tiếp từ chối.

“Cha, có phải người lo sẽ đắc tội Lâm gia không?” Triệu Ngọc Nhi khẽ nhấp môi: “Cha yên tâm đi, con sẽ tự xử lý phía Lâm gia, đến lúc con trở thành học sinh của học viện Thiên Diễn thì cho dù Lâm gia có bất mãn đến mấy cũng không làm được gì Triệu gia chúng ta.”

Nói xong lời cuối cùng, Triệu Ngọc Nhi khoát tay lên cánh tay phụ thân, bắt đầu làm nũng.

Nếu là trước kia, có lẽ Triệu Cao Liệt sẽ không chút do dự mà đồng ý. Nhưng hiện tại đã khác rồi, người con rể vô dụng Lâm Lăng đã biến thành chàng rể quý, Triệu gia còn trông cậy ngày sau bám vào quan hệ của hắn để trở thành gia tộc hàng đầu.

Nhưng vì thân phận của Lâm Lăng đặc thù, Triệu Cao Liệt biết đạo lý nhiều người nhiều miệng, nên dù là nữ nhi của mình thì ông ta cũng cố gắng giữ bí mật.

Dù sao cái chết lần này của tam quản gia Tần Trì liên lụy đến người đệ đệ thiên tài của hắn ta, nếu không cẩn thận mà bị phơi bày ra ánh sáng thì chắc chắn Triệu gia cũng chịu ảnh hưởng.

“Ta cảm thấy người con rể Lâm Lăng này rất không tồi, nếu không, các con cọ xát tiếp xúc thêm mười mấy hai mươi năm thử xem.” Triệu Cao Liệt bắt đầu khuyên nhủ.

“Không tồi?” Triệu Ngọc Nhi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Triệu Cao Liệt, nghĩ mình nghe lầm.

Nàng biết rất rõ tâm lý lợi ích là hàng đầu của phụ thân mình.

Vì có thể hợp tác với Lâm gia, thậm chí ông còn ép nàng liên hôn.

Mà lúc ấy, vì đạo hiếu nên nàng mới cắn răng chịu đựng mà chấp nhận liên hôn.

Nhưng hơn một tháng trước, phụ thân biết tin nàng được học viện Thiên Diễn tuyển thẳng thì đã nhiều lần kiến nghị nàng nên coi trọng tiền đồ, không thể bị hôn nhân và gia tộc trói buộc, trở thành chướng ngại vật trên con đường đời.

Hiển nhiên, theo cái nhìn của Triệu Cao Liệt thì học viện Thiên Diễn có vô số con cháu nổi tiếng, mà thế lực của Lâm gia đã không thể thỏa mãn dã tâm muốn Triệu gia trở nên hùng mạnh mà ông ta luôn ấp ủ.

Sao hiện tại lại đổi ý kia chứ?

“Cha, từ nhỏ đến lớn con luôn nghe lời người, nhưng lần này con mặc kệ, nhất định phải do con tự làm chủ.”

Thái độ lần này của Triệu Ngọc Nhi cực kỳ cứng rắn, vẻ mặt đầy kiên quyết.

“Huống chi, con và Lâm Lăng cũng không phải phu thê thật sự, tháng sau con phải đi đến học viện Thiên Diễn, nói khó nghe một chút, chẳng qua hắn chỉ là một chướng ngại vật trên con đường đời của con mà thôi.”