Sau đó, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, Lâm Lăng mặt không đổi sắc mà đi thẳng đến phòng tài vụ.
Từ cuộc đối chiến vừa rồi, Công Phu Tiểu Dăng gần như ngang sức ngang tài với hán tử râu quai nón kia.
Xem ra 1000 chiến lực chỉ đạt tới cấp bậc chiến sĩ cấp 2 thôi.
Vậy chẳng phải 500 chiến lực hiện tại của Lang Chu chỉ có sức mạnh của chiến sĩ cấp 1 sao?
“Hệ thống, ta muốn tiến hóa sủng vật.” Lâm Lăng mặc niệm trong lòng một tiếng.
“Xin hỏi ký chủ muốn tiến hóa sủng vật nào?” Chỉ thoáng chốc, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Công Phu Tiểu Dăng.”
Tiếng nói vừa dứt, một giao diện quầng sáng chợt hiện lên trong đầu Lâm Lăng.
Trong đầu Lâm Lăng khẽ rung động, nhấn nhẹ lên chữ cường hóa sơ cấp.
“Bing, cường hóa thành công, chúc mừng Công Phu Tiểu Dăng danh hiệu 001 đã đạt được gia tăng chiến lực.”
Ngay vào lúc âm thanh vang lên, kim phiếu một vạn lượng trong tay Lâm Lăng cũng biến mất.
Ngay sau đó, tư liệu thông tin của Công Phu Tiểu Dăng cũng hiện lên hết trong đầu Lâm Lăng.
[Công Phu Tiểu Dăng]
Danh hiệu: 001
Chủ nhân: Lâm Lăng
Sức chiến đấu: 2000
Tuổi thọ: 499 ngày
Thiên phú kỹ năng: Huyết Nhận Liêm Túc
Tiến giai cấp bậc: Sơ cấp cấp C ( + )
Cường hóa toàn thân: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp, vương cấp
Thăng cấp lên bậc: D, C, B, A, S, SS, SSS
...
Xem xong những thông tin này, Lâm Lăng vừa lòng gật đầu.
Sức chiến đấu bao gồm cả tốc độ, sức mạnh và phòng ngự.
Lấy chiến lực nhân lên gấp đôi hiện giờ của Công Phu Tiểu Dăng, nếu giao chiến với hán tử râu quai nón kia lần nữa thì Lâm Lăng tự tin có thể tuyệt đối nghiền áp gã.
“Một nhỏ ruồi con nho mà lại có chiến lực như vậy, cuộc đời lão phu lần đầu tiên chứng kiến đấy.”
Sau khi Lâm Lăng rời đi, phía sau một cây cột cuối hành lang, lão giả tóc xám chậm rãi đi ra.
“Gia chủ đại nhân nói không sai, quả nhiên tiểu tử này của Lâm gia không tầm thường.” Lão giả tóc xám nhìn bóng dáng Lâm Lăng dần dần đi xa, lẩm bẩm với giọng khàn khàn.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lão bước nhanh về phía Lâm Lăng.
“Đại quản gia.”
Nhìn thấy lão giả tóc xám đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt của những tên tay đấm Triệu gia ở đây hơi run sợ, lập tức kính cẩn hô một tiếng.
Không nghi ngờ gì nữa, người này chính là đại quản gia tài vụ của Triệu phủ, Triệu Vinh.
...
Phòng tài vụ nằm ở khu vực trung tâm của Bắc viện.
Cả gian phòng chiếm diện tích rất lớn, vách tường bốn phía đều do kim loại đúc thành, mức độ phòng vệ cũng cực kỳ nghiêm ngặt.
Dù sao phòng tài vụ là kim khố của toàn bộ Triệu gia, đa số vàng bạc tài bảo đều được cất trong đó, nếu bị trộm thì chắc chắn sẽ gây tổn hao rất nhiều nguyên khí.
Khi bước vào phòng, đập vào mắt hắn là từng hàng kệ sách, trên đó bày đầy sổ sách sản nghiệp của Triệu gia.
Còn về kim khố chân chính, có khả năng là nằm dưới tầng hầm.
Một nam tử gầy gò phụ trách ghi chép ngồi ở trước bàn, nhận thấy có người tiến vào thì lập tức ngước đầu lên nhìn.
“Ối trời, hôm nay là cơn gió nào mà thổi đại cô gia của Triệu gia chúng ta tới phòng tài vụ thế này.” Nhìn thấy người đến là Lâm Lăng, nam tử gầy gò kia hơi giật mình, lập tức giở giọng châm chọc mỉa mai.
Trong tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, nam tử gầy gò kia có tướng mỏ chuột tai khỉ, trông cực kỳ khôn khéo.
Tuy đây là lần đầu tiên Lâm Lăng đến phòng tài vụ, nhưng cũng có chút ấn tượng với giọng nói này ở nhà ăn trước kia.
Người này tên là Trần Tứ, là một trong năm trợ lý của đại quản gia Triệu Vinh, chủ yếu phụ trách đăng ký ghi chép những khoản ra khoản vào của phòng tài vụ.
“Không phải ngươi đi lầm đường đó chứ?” Trần Tứ khinh miệt nhìn thoáng qua Lâm Lăng, sau đó dò hỏi.
“Ta tới lấy tiền.”
Lâm Lăng thản nhiên mà nói: “Tính ra thì ta đã sáu tháng chưa nhận bổng lộc, tổng cộng ba vạn lượng.”
Trần Tứ nghe vậy thì sửng sốt, lập tức nhịn không được mà bật cười.
“Một tên mù như ngươi còn lấy tiền làm gì, có ăn có uống không phải được rồi sao.”
Trần Tứ bắt chéo chân lên, bày ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.
Tuy rằng địa vị của hắn ta ở Triệu phủ cũng không cao, nhưng lại có cảm giác cao hơn người khác một bậc khi đứng trước mặt tên ở rể vô dụng mù lòa Lâm Lăng này.
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, tính sổ sách đi.”
Vẻ mặt Lâm Lăng thật bình tĩnh, cũng không tức giận vì câu nói này.
“Thời gian lâu quá rồi, đã không tìm thấy sổ sách, chỉ có thể tính từ tháng này thôi.”
Trần Tứ vẫy vẫy tay, thái độ cực kỳ ác liệt mà lên tiếng xua đuổi: “Nhưng thời gian nhận bổng lộc của tháng này còn chưa tới, không có chuyện gì khác thì đi nhanh đi, đừng ở đây chướng tai gai mắt nữa!”
Lâm Lăng lạnh lùng cười: “Ta thấy cũng chưa chắc.”
“Phòng tài vụ là hệ thống quan trọng nhất của gia tộc, cho dù là sổ sách của mấy chục năm trước cũng sẽ được giữ lại, huống chi chỉ là sáu tháng ngắn ngủn này.”
Nói đến này, Lâm Lăng lại thay đổi câu chuyện: “Nếu ta đoán không lầm thì ngươi muốn nuốt riêng lương tháng của ta đúng không? Hoặc có lẽ đã sớm bị ngươi ăn chặn rồi nhét vào túi riêng rồi.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Trần Tứ hơi thay đổi, như có chút chột dạ mà phẫn nộ quát: “Tên mù chết tiệt, ngươi nói bậy nữa thì coi chừng ta xé nát miệng ngươi ra!”
Lâm Lăng cười lạnh và nói: “Ta có nói bậy hay không thì trong lòng ngươi hiểu rõ.”
“Thứ chết bầm, tự tìm đường chết!”
Trần Tứ đột nhiên đứng phắt lên, nổi giận đùng đùng bước nhanh về hướng Lâm Lăng.
Tuy rằng hắn ta không phải võ giả, nhưng vẫn tự tin rằng mình có thể đối phó với một người mù.
Lúc này, Lâm Lăng không ra lệnh cho Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu tấn công, mà hắn bỗng vươn đôi tay ra, nhanh chóng phác họa nên một phù văn hỏa hệ.
Ong ——!
Chỉ thoáng chốc, linh khí thiên địa trong phòng hội tụ mãnh liệt đến như thủy triều.
“Khải!”
Sau một tiếng quát khẽ vang lên, phù văn đồ đằng giữa những ngón tay của Lâm Lăng đột nhiên chớp động ánh hào quang, lập tức hóa thành một quả cầu lửa.
“Pháp... Pháp sư!?”
Thấy thế, Trần Tứ lập tức xanh mặt xanh mày, cả người cứng lại tại chỗ.
Ở giới võ tu, địa vị của pháp sư còn cao cấp hơn cả chiến sĩ.
Chỉ dựa vào một chiêu đơn giản mà Lâm Lăng bày ra, hắn đã có thể đến hiệp hội pháp sư để chứng thực, sau khi đạt được huân chương thì có thể trở thành một người có thân phận pháp sư.
Đến lúc đó, cho dù đi đến gia tộc nào trong thành Thiên Vũ thì chắc chắn cũng được tôn kính.
“Vừa rồi có phải ngươi muốn đánh nhau không?”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong, lạnh nhạt nói: “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đến đây đi.”
Nghe vậy, Trần Tứ không khỏi rùng mình, vội vàng run rẩy nói: “Cô... Cô gia, ngài hiểu lầm rồi, vừa rồi ta nhìn thấy trên vai ngài có... Có con ruồi, muốn tới phủi nó đi mà thôi.”
Lâm Lăng khẽ nhướng mày lên, hài hước nói: “Phủi ruồi? Theo ta thấy, trước khi ngươi ra tay thì có lẽ đã chết mất rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Công Phu Tiểu Dăng đã vỗ cánh, đột nhiên lao vυ't tới giống như một tia chớp, liêm trảo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Xẹt ——!
Giây tiếp theo, cái bàn gỗ bên cạnh Trần Tứ lập tức bị cắt thành hai mảnh.
Chỉ thấy vết cắt trên cái bàn bằng phẳng bóng loáng giống như bị đao chém qua.
“Cái gì...”
Nhìn cảnh tượng đột nhiên xảy ra này, Trần Tứ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, trên mặt tràn đầy biểu cảm hoảng sợ.
Một con ruồi nho nhỏ lại có lực sát thương đáng sợ như thế!
Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?
Trần Tứ nhịn không được thầm nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy thật khó tin.
Mà lúc này, Triệu Vinh đã xuất hiện ở cửa phòng tài vụ.
Không nghi ngờ gì nữa, lão đã nhìn thấy hết tình cảnh Công Phu Tiểu Dăng thi triển thực lực vừa rồi.