Hành lang khách sạn trải thảm mềm, vắng lặng không một bóng người.
Mang theo chút háo hức, có chút mong chờ, Mei đứng trước căn phòng tổng thống có số trên tấm thẻ từ.
Cánh cửa gỗ sừng sững trước mắt nàng, chỉ cần nàng quẹt tấm thẻ trong tay thôi, có lẽ cuộc sống của nàng sẽ bước sang một trang khác.
Vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại xen lẫn trong đó chút bất an.
Mei biết cái giới này có bao nhiêu phù phiếm, bao nhiêu tối tăm, vì thế nên từ ngày đầu bước chân vào đây, nàng đã cố gắng để mình khác những người còn lại.
Vậy mà... mỉa mai thay, giờ đây nàng lại cuối đầu trước tư bản, chịu cảnh để người bao nuôi. Không ai ép buộc, mồi ngon là nàng tự nguyện dâng mình đến trước cửa của gã thợ săn.
Đâm lao thì phải theo lao, nàng đã đứng ở đây rồi, còn giả vờ trinh tiết cho ai xem?
Mei quẹt thẻ từ, cánh cửa gỗ phía trước mặt "Cạch" một tiếng. Nàng đẩy cửa bước vào thì thấy Soo ngồi ở ghế sopha, tay cầm một ly rượu vang đỏ. Cô cao ngạo như một vị nữ hoàng, nhìn xuống bề tôi nhỏ bé. Trong không khí, mùi rượu hòa cùng hương hoa hồng đen quẩn quanh chóp mũi Mei, khiến nàng hít thở không thông.
"Đến rồi à?"
Soo nhìn nàng đứng sững người ngoài cửa, cô cười như không cười.
"Đến đây"
Mei cứng nhắc làm theo lệnh Soo. Lời nói của Soo rất có trọng lượng, khiến Mei bất giác làm theo mặc kệ đúng sai. Thấy Mei nghe lời như vậy, Soo vui vẻ nở với nàng một nụ cười. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn nụ cười ấy, Mei có cảm giác như có ngàn con rắn quấn lấy thân mình.
Mei ngồi xuống vị trí cạnh bên Soo, hai người chỉ cách nhau một bàn tay.
"Nếu em đã xuất hiện ở nơi này, thì em cũng hiểu chuyện em sắp làm"
Soo nắm tay Mei vuốt ve. Mei gật đầu.
"Yên tâm, tôi đảm bảo em sẽ nhận được tài nguyên tốt nhất. Chỉ cần..."
Soo ghé sát người Mei, thì thầm vào tai nàng bằng chất giọng cám dỗ.
"Em nghe lời tôi"
"Vâng. Được chủ tịch để ý là phúc phần của tôi"
Mei nghe thấy tiếng cười của Soo. Cô gọi phục vụ mang thức ăn tối lên. Hai người yên lặng dùng bữa tối. Đồ ăn ở khách sạn cao cấp có khác, rất vừa miệng.
Món tráng miệng hôm nay là một món bánh ngọt, một vệt kem bất cẩn đọng lại trên khóe môi Mei. Trông nàng không khác gì một con mèo nhỏ uống sữa. Vệt kem trắng đọng lại nơi khóe môi, mời gọi con người ta đến lau nó đi. Nhưng lau bằng cách nào thì không ai nói. Soo chăm chú nhìn Mei. Chính xác hơn, là nhìn khóe môi nàng.
"Ngọt không?"
Trời sinh Soo chất giọng dễ nghe, giờ đây chất giọng ấy hơi nhuốm màu hoan ái, khiến cho nó quyến rũ hơn gấp bội lần.
"Ngọ..."
Mei chưa kịp trả lời, Soo xoay người sang, cuối người hôn lên khóe môi nàng, thuận tay liếʍ đi vết kem vương trên môi nhỏ.
"Đúng là ngọt thật"
Soo bật cười khe khẽ. Tiếp cận Mei ở khoảng cách gần thế này, cô mới thấy Mei đẹp đến như thế nào. Gương mặt trái xoan, đôi mắt hạnh to tròn với nốt ruồi lệ phía bên trái, bờ môi căng mọng như trái cherry vô mùa. Làn da trắng sứ, thoang thoảng hương hoa ngày xuân, thân hình mềm mại, vừa đủ để ôm vào lòng. Bảo sao mấy gã có tiền đều muốn bao dưỡng nàng. Nhan sắc mê người thế này, vẻ đẹp đối lập khiến con người ta muốn nâng niu nhưng đồng thời cũng muốn xuống tay vấy bẩn.
Đặc biệt là hai khỏa mềm căng tròn, lấp ló dưới lớp váy dạ hội. Hôm nay Mei mặc một bộ dạ hội xẻ sâu, khoe rất khéo đôi gò bồng đào nóng bỏng. Nếu hỏi Soo vì sao lại là Mei, thì câu trả lời chính là quả núi đôi của nàng. Soo muốn nâng niu chúng, đồng thời cũng muốn dày vò chúng dưới tay mình.
"Em có muốn đi tắm trước không?"
Mei bối rối đứng trước gương. Nàng đã cởi bỏ bộ lễ phục, hiện tại chỉ khoác áo choàng tắm của khách sạn. Soo có vẻ khá nôn nóng, cô đã gõ cửa phòng tắm hai lần. Mei chậm rì rì bước ra, Soo đã ngồi ở trên giường đợi nàng. Cô cũng mặc áo choàng tắm như nàng, nhưng khí chất hai bên khác biệt hẳn.
"Đây là lần đầu của em à? Yên tâm, tôi là một bạn tình dịu dàng"
Giọng nói của Soo như sự cám dỗ đến từ địa ngục, từng bước kéo Mei xuống vực sâu không đáy.
"Cởi ra"
Soo nắm lấy dây áo choàng tắm của Mei, nhẹ nhàng kéo ra. Chiếc áo choàng mỏng manh men theo tay nàng rơi xuống đất. Thân thể mỹ miều sáng bừng dưới ánh đèn, hỏi ửng lên trước ánh nhìn như hổ đói của Mei. Mei ngại ngùng lấy tay che đi chỗ khó nói, Soo cười gỡ từng ngón tay của nàng ra khoác lên người mình.
"Bây giờ em còn ngại gì nữa. Nơi này chỉ có hai ta mà thôi. Ngoan, để tôi ngắm em"
Soo nhìn Mei như nhìn ngắm một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ. Mọi thứ đều quá vừa ý cô. Cô đẩy ngã nàng nằm trên giường, bản thân đè lên nàng.
Cô nâng cằm nàng lên, ngón tay cái vυ't ve môi dưới mềm mại như chiếc bánh mochi dâu. Ngón tay Soo càng lúc càng quá phận, tách đôi môi nàng để tiến vào tròng. Mei rụt rè, vươn chiếc lưỡi nhỏ chạm nhẹ vào ngón tay cô, như một con mèo nhỏ nịnh nọt kim chủ của mình.
"Hóa ra em cũng là một bé mèo hư hỏng"
Soo lập tức bắt lấy lưỡi mềm của nàng, quấn lấy trong hai ngón tay vui đùa, chẳng mấy chốc mà hai ngón tay Soo đã ẩm ướt.
"Miệng nhỏ này của em cũng ngoan quá nhỉ"
"Ưʍ..."
Một sợi chỉ bạc vì sự trêu đùa của Soo mà tràn bên khóe môi. Cô cuối đầu hôn lên đó, sau cắn nhẹ môi dưới của Mei lại mυ'ŧ nhẹ dỗ dành. Ban đầu là môi dưới, sau tới môi trên, cuối cùng Soo cạy hàm răng trắng của nàng ra, kéo theo chiếc lưỡi nhỏ cuồng quay trong vũ điệu hoan ái. Hai người triền miên dây dưa một hồi, môi lưỡi vờn nhau không dứt. Soo tham lam cắn nuốt, cướp hết dưỡng khí của Mei. Lần đầu tiên hôn sâu, Mei có chút chưa quen. Nàng thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng. Đôi mắt đẹp của Linh Lan đã nhuốm màu phong tình. Dưới ánh đèn phòng, đôi mắt ấy lóng lánh ánh nước, thật quyến rũ biết bao.
"Em quá là rất dễ xấu hổ"
Lưu luyến rời khỏi đôi môi hơi sưng của nàng, Soo di chuyển xuống vùng núi non đại ngàn kia. Nảy nở, phì nhiêu, no tròn. Soo mê mẩn vờn quanh, đến khi không còn gì gò bó đôi gà bồng đào nữa, ánh mắt cô càng sáng rỡ.
Cô xoa bóp đôi gò bồng đào, khiến Mei bật lên những tiếng rên nóng bỏng.
"A... ha..."
Soo chơi đùa xung quanh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Mei nhưng không chịu vào đúng trọng tâm. Như thưởng thức món bánh bao thơm ngon, Mei rất từ tốn. Cô liếʍ nhẹ qua chân bánh bao, mυ'ŧ mạnh nơi bầu bánh bao để lại dấu hôn khiến người dưới thân bật lên tiếng kêu sung sướиɠ.
"Ưʍ..."
Tiếng rên khe khẽ bật lên khi nụ hoa mềm chạm phải đầu lưỡi ẩm ướt. Giờ đây Soo chậm rãi liếʍ mυ'ŧ, cô không giống như làʍ t̠ìиɦ, mà giống như một ẩm thực gia thưởng thức mỹ vị, từ từ tận hưởng món ngon tan dần trong miệng. Cô vừa lòng ngậm viên châu hồng, mυ'ŧ mát say sưa như đấy là viên kẹo ngọt nhất trên đời. Sau đó, Soo liền bận rộn chạy qua an ủi bên còn lại, khiến cả hạ càng căng tròn hơn. Cô vùi mặt vào thung lũng ngàn hoa kia, tận hưởng những tấc thịt non mềm.
"Hình như chúng to hơn thì phải?"
Cô vân vê hai hạt châu hồng trong tay, gẩy gẩy đính núi non hồng. Cô nắm lấy hai hạt châu, kéo nhẹ ra. Da thịt đàn hồi khiến hai đầu ti tưng tưng trong không khí. Chúng đỏ lên, trở nên cứng hơn trước. Nửa thân trên của Mei đầy dấu hôn, Trên đôi gò bồng đào ẩn hiện những dấu hôn lớn nhỏ, phủ một tầng nước bóng loáng. Soo thích thú trước tác phẩm của mình.
Hơi thở của Mei đậm mùi tìиɧ ɖu͙© trước sự trêu đùa của Soo. Cả người nàng nóng bừng, đòi hỏi sự va chạm hơn nữa. Đặc biệt hơn, sâu thẳm trong hang động kì bí, một dòng dịch thơm ngon chảy ra, mời người đến thưởng thức.
Soo lật người Mei lại, bờ mông căng mẩy đập vào mắt Soo.
Bốp.
Bốp.
Cô tát vào hai cánh mông mềm, để lại hai dấu tay nhàn nhạt. Chỗ bị Soo đáng không hề đau, mà nó lại nóng bừng.
Chụt.
Chụt.
Chụt.
Từng nụ hôn cứ thế rơi trên bờ mông mịn.
Khi cảm thấy tay đủ ẩm, Soo liền mon men đến cái miệng nhỏ bên dưới. Soo dùng tay xoa xoa phía cửa động, thì thấy người dưới thân mình thở gấp hơn và tiếng rêи ɾỉ cũng tình hơn. Cánh hoa e ấp mời gọi người dày vò. Cô tách hai cánh hoa, thưởng thức cảnh đẹp bên trong. Hồng hào và ướŧ áŧ.
"Ưʍ... ah..." - Mei cong người, dị vật mang theo nước mát rượi đang tiến vào cơ thể nàng. Không đau, nhưng lạ lẫm.
"Chiếc miệng nhỏ của em thật là hư hỏng, tôi chỉ mới đưa tay vào thôi, mà nó đã mυ'ŧ chặt tôi thế kia"
Đợi đến khi nàng thả lỏng và bắt đầu quen thuộc, cô bắt đầu công cuộc chinh phạt của mình. Ngón tay tiến vào sâu hơn, vách ngăn mềm mại bao bọc lấy tay Soo. Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ bao giờ giúp việc đưa đẩy trở nên dễ dàng hơn. Tiếng nước lóc bóc vang lên theo từng chuyển động của tay cô, kết hợp với tiếng rên của Mei tạo thành một bản hợp xuống tình sắc.
"Nói xem, sao em lại damdang thế này"
Mei run rẩy khi Soo chạm vào điểm G của nàng. Cơ thể lần đầu tiếp xúc với tìиɧ ɖu͙© mẫn cảm hơn bao giờ. Nàng muốn Soo chạm vào chỗ đó nhiều hơn nữa. Soo cũng nhận ra sự thay đổi của nàng, cô xấu xa chỉ trêu chọc mà không thỏa mãn cho tình nhân bé nhỏ.
Nhìn vẻ mặt bức bối của Mei, Soo cắn một cái trên mông nàng.
"Cầu xin tôi đi"
Mei bị Soo trêu chọc rơi nước mắt. Gương mặt đáng thương của nàng vô tình khiến Soo muốn trêu nhiều hơn.
"Xin... ha... chị... hức"
"Tôi thì sao nào"
Cô không quên đẩy đưa với miệng nhỉ của nàng.
"Chạm... ha... chạm... vào.... ha... ưʍ... em...."
"Bé ngoan"
Để khen thưởng Mei, Soo gắng sức chạm vào điểm G của nàng. Giọng nàng ngày càng đứt quản.
"Nhanh... Nhanh... ah... ha..."
Miệng nhỏ tham lam đòi hỏi nhiều hơn. Soo rất sẵn lòng đáp ứng tình nhân nhỏ. Mei rất nhanh đã đạt đến cao trào, từng đợt sóng tình cuộn trào liên tiếp nhấn chìm nàng. Dòng dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp ướt đẫm tay Soo. Cô vươn tay cho nàng xem, không quên trêu ghẹo.
"Em xem, ướt hết tay tôi rồi này."
Cô xấu xa đưa tay đến bên miệng Mei, bảo nàng liếʍ cho sạch sẽ. Gương mặt nàng nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© trở nên phiếm hồng mê người, như con mèo nhỏ từng chút một liếʍ đi dịch trên tay Mei. Cô thấy nàng ngoan ngoãn như thế vô cùng hài lòng, hôn nàng thật sâu xem như khen thưởng.
Linh Lan ngủ chập chờn sau đêm hoan ái. Chất lượng giấc ngủ của nàng vốn không tốt, lúc Bạch Diệp rời đi nàng mơ màng tỉnh giấc. Cô hôn nhẹ lên môi nàng thay cho lời tạm biệt, vội rời khỏi phòng cho kịp chuyến bay sớm.