Khi Tưởng Khanh nhìn thấy Giản Mính nâng cặρ √υ' đến, ban đầu vốn dĩ anh ấy không muốn ăn, nhưng mùi sữa của cô ấy đã tràn ngập trước mặt mình, cực kỳ nồng nặc, Giản Mính dâʍ đãиɠ như vậy, Tưởng Khanh không nhịn được liền há mồm ăn vυ' của cô ấy.
Cắn ngậm nó ở trong miệng.
Giản Mính nhìn thấy dáng vẻ anh ấy thích ăn như vậy, cô ấy đã không nhịn được, dâʍ đãиɠ hét lên:
"A ____ ông xã ăn vυ' cho người ta thích quá, ông xã thật là tuyệt vời, đầu lưỡi của chồng em mυ'ŧ mạnh mẽ một chút đi, nhưng mà ông xã ơi, nếu như bạn gái của anh nhìn thấy anh ăn vυ' của em thì phải làm sao bây giờ? Cô ấy sẽ tức giận đấy, miệng của ông xã không mυ'ŧ ngực của cô ấy, lại đi ăn vυ' của em, còn ăn ngon lành như vậy nữa.”
Tưởng Khanh thật sự không thể chịu nổi dáng vẻ lẳиɠ ɭơ như vậy của cô ấy, khi anh ấy đang ăn cái vυ' dâʍ đãиɠ của Giản Mính, nghe được câu này liền buông cô ấy ra, sau đó đứng dậy, lúc Giản Mính nghĩ rằng Tưởng Khanh sẽ rời khỏi mình, cô ấy có hơi thất vọng nhưng Tưởng Khanh không hề di chuyển, anh ấy ôm cô ngồi dậy, để tay của Giản Mính chống lên chỗ dựa của ghế sô pha, sau đó Tưởng Khanh cởϊ qυầи bơi ra, trực tiếp mở một chân cô ấy ra, cắm côn ŧᏂịŧ đi thẳng vào bên trong.
“Hoa huyệt ướŧ áŧ thế này, không cần liếʍ em đã đẫm nước như vậy rồi, không dùng chất bôi trơn cũng cắm vào trong được.”
Tưởng Khanh chịu không nổi nửa, côn ŧᏂịŧ bên dưới cứ đứng thẳng, cứng ngắc, thật sự rất khó chịu, anh ấy không quan tâm được nhiều như thế nữa, trực tiếp bẻ một chân Giản Mính ra, anh ấy dùng từ thế làm từ phía sau để cắm vào bên trong.
Giản Mính bị đâm sướиɠ muốn chết, cô ấy rất thích được Tưởng Khanh làm hoa huyệt, căn bản đã mặc kệ chuyện bản thân có phải đang ở trong phòng nghỉ hay không, chu cái mông lên cao, để Tưởng Khanh cắm rút trong thân thể của mình:
“A a a ____ Sướиɠ quá ____ Thật là thoải mái, thích bị ông xã cắm vào hoa huyệt, ông xã lừa dối bạn gái của mình để cắm vào hoa huyệt của em.”
Cô ấy càng la hét càng dâʍ đãиɠ, Tưởng Khanh cũng nghiện hơn. Thật sự không nhịn được nữa, liên tục đánh mấy cái tát lên mông của Giản Mính, cô ấy càng kẹp chặt hơn nữa, suýt chút nữa đã khiến Tưởng Khanh phải đầu hàng, côn ŧᏂịŧ như một cái máy đóng cọc, liên tục dùng sức cắm vào rút ra trong hoa huyệt của cô ấy.
Bây giờ nếu như có ai đó bước vào từ bên ngoài, liền có thể nhìn thấy hai người họ đang làʍ t̠ìиɦ trơ trẽn, không mặc quần áo gì cả, chỉ biết cắm rút không ngừng ở trong phòng nghỉ.
...
Ở phía bên này Khương Thủy Lê cũng sướиɠ sắp chết luôn, nước mắt của cô trào ra ngoài, sướиɠ đến nỗi lêи đỉиɦ, Cố Thanh Châu quá xấu xa rồi.
Anh chộp lấy hoa huyệt cô rồi liếʍ láp, dùng đầu lưỡi để hút nước ở bên trong, cuốn lấy hạt đậu nhỏ, không chịu buông tha, càng liếʍ càng sâu.
Hơn nữa bây giờ hoa huyệt nhỏ của cô lại không có lông, rất mịn màng, Cố Thanh Châu còn liếʍ lên cái khe hở kia. Khương Thủy Lê nghe thấy tiếng Cố Thanh Châu ăn hoa huyệt của mình, âm thanh liếʍ mυ'ŧ cực kỳ lớn kia khiến Khương Thủy Lê phải khóc ra, quá tuyệt, cô không muốn bị liếʍ như vậy, hiện giờ bọn họ đang đứng ở ngay cạnh cửa, trên hành lang đều là người, cô không biết có ai theo dõi không, nhưng có lẽ họ đã bị nghe thấy rồi.
Khương Thủy Lê muốn đẩy anh ra, nhưng miệng Cố Thanh Châu quá dính, tay cô vẫn không ngừng đẩy đầu anh, Cố Thanh Châu càng ăn càng sâu hơn, bây giờ anh dường như đã trở thành một kẻ vô cảm, là công cụ để mυ'ŧ hoa huyệt, liên tục liếʍ hút ở bên dưới của cô một cách mãnh liệt.
Khương Thủy Lê muốn đuổi anh đi, nếu cứ liếʍ láp như thế này, bị người khác nhìn thấy sẽ xong đời luôn, giọng nói của cô có hơi run rẩy, nắm lấy đầu Cố Thanh Châu đẩy ra:
"Cố... Cố Thanh Châu, anh đừng làm như vậy, thả tôi ra đi, bị liếʍ...”
Nhưng Cố Thanh Châu gần như không quan tâm chút nào, sức lực bây giờ khi anh liếʍ mυ'ŧ đã nặng nề hơn nhiều so với lúc trước khi anh ăn hoa huyệt của cô, rất nhanh sau đó Khương Thủy Lê đã bị liếʍ đến nỗi phun nước.
Khi Cố Thanh Châu cảm được cô lêи đỉиɦ, anh mới buông hoa huyệt của Khương Thủy Lê ra, để cho hoa huyệt của cô chảy nước, trực tiếp phun xuống dưới, trên mặt đất chỗ nào cũng là nước da^ʍ của Khương Thủy Lê.
Thân thể cô lập tức mềm xuống, Khương Thủy Lê còn nghĩ là anh đã muốn kết thúc rồi, cô nhìn vào Cố Thanh Châu rồi thở hổn hển.
Vẻ mặt Cố Thanh Châu vẫn lạnh lùng, sau khi Khương Thủy Lê lêи đỉиɦ thì không thể khép hai chân lại được, lúc cô mở hai chân ra muốn khép lại, Cố Thanh Châu liền nắm lấy hai chân của cô, đút ba ngón tay vào trong hoa huyệt Khương Thủy Lê.
Khương Thủy Lê đã sợ chết khϊếp trước hành động tiếp theo của anh, Cố Thanh Châu đang cố tình, cố tình tra tấn cô.
Sau khi cô phun nước, bên dưới vô cùng ngứa ngáy, Cố Thanh Châu lại cắm ngón tay đi vào trong, khuấy động vài lần, Khương Thủy Lê đã từ bỏ phản kháng, bởi vì nó quá thoải mái, hơn nữa tay của anh lại cắm vào rút ra không ngừng.
Ngón tay của Cố Thanh Châu bắt chước tư thế của côn ŧᏂịŧ đang khuấy động trong cơ thể cô khiến Khương Thủy Lê cảm thấy rất sung sướиɠ, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy những ngón tay của anh, rất là gợϊ ȶìиᏂ.
Cô đã từ bỏ sự phản kháng và được Cố Thanh Châu làm cho thoải mái, Khương Thủy Lê không muốn đẩy anh ra nữa nhưng Cố Thanh Châu đã cố tình làm vậy.
Anh cố ý cho cô nếm được sự ngọt ngào, bây giờ khi cô đã được hầu hạ thoải mái, anh lập tức rút thẳng tay ra, Khương Thủy Lê có chút bối rối khi thấy Cố Thanh Châu thu tay về, bên dưới không có thứ gì cắm vào rất ngứa ngáy.
Cố Thanh Châu rút tay ra, trên tay anh vẫn còn dính một ít chất lỏng của cô, Cố Thanh Châu cầm bộ đồ áo tắm của Khương Thủy Lê lên, lau sạch hoa huyệt của cô và cả bàn tay mình, sau khi lau sạch sẽ dâʍ ɖị©ɧ, cũng không có trả lại nó cho Khương Thủy Lê.
Khương Thủy Lê đã bị anh làm cho tức chết rồi, hồi nãy hầu hạ cô thành thế này, kết quả anh lại đột nhiên ngừng gây rối cô, thậm chí còn muốn lấy qυầи ɭóŧ của Khương Thủy Lê đi.
Khương Thủy Lê muốn lấy lại qυầи ɭóŧ của cô, nhưng Cố Thanh Châu đã trực tiếp đút chúng vào túi của anh.
Cố Thanh Châu: "Phía dưới có ngứa không? Ngứa ngáy quá thì tôi cũng không giúp được gì cho em cả. Hiện tại chúng ta không có quan hệ gì với nhau. Tôi không có nghĩa vụ phải hầu hạ em, làm cho em thoải mái."
Khương Thủy Lê bị anh chọc cho tức muốn bốc khói, vốn dĩ hốc mắt của cô đã hồng rồi, bây giờ nó đã ngập tràn nước mắt, tất cả đều là sự oan ức, cô không muốn đi tìm Cố Thanh Châu để giải quyết.
Mở cửa đi vào trong phòng, nếu không giải quyết cho cô thì Khương Thủy Lê cũng không cần anh giải quyết, nói như thể anh là thứ đồ quý hiếm lắm không bằng.
Khương Thủy Lê đóng sầm cửa lại một cái, Cố Thanh Châu im lặng, sau đó cũng rời đi.
Khương Thủy Lê bước vào trong, bên dưới cực kỳ ngứa, là bị Cố Thanh Châu làm cho ngứa ngáy, căn bản không dừng lại được, cô kẹp chặt hai chân lại, muốn giảm bớt cơn ngứa, nhưng lại không được.
Bên dưới ngứa quá, cô không nhịn được phải banh hai chân ra rồi vươn ngón tay vào chọc ngoáy trong hoa huyệt nhỏ của mình, hai ngón tay không đủ nên Khương Thủy Lê cho ba ngón tay vào.
Tất cả những gì cô nghĩ đến là hình ảnh vừa rồi, khi Cố Thanh Châu làm cho cô thoải mái, để cô cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, Khương Thủy Lê ngẩng đầu thở dốc một cách sung sướиɠ.
Trong giờ phút này, cô thật sự rất nhớ Cố Thanh Châu, nhớ đến mức phát điên.