"Thận của cậu không tốt lắm đúng không."
Tác giả: Trượng Mã
Editor: Cherry109577599
Chỗ rẽ nhà vệ sinh lầu ba.
Văn Khoát không hề tức giận hỏi: "Cậu yểm bùa tôi phải không? Cái quái gì kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu liền bị nguyền rủa thế này?"
Giang Bùi Tri: "Tôi có bệnh?"
"Cậu không bệnh?"
Giang Bùi Tri không chút cảm tình nào trả lời: "Bây giờ là thời đại khoa học, tôi yểm bùa cậu ở đâu?"
Nghe một chút, nghe một chút, Giải thưởng Văn học Mao Thuẫn nên được trao cho một người như ngài, vừa há mồm đã chém gió lung tung.
"Mời vị bạn học hạng nhất toàn thành phố này dùng thành tích tổng hai trăm chín mươi điểm giải thích một chút hiện tại hai chúng ta tên gì?"
Giang Bùi Tri nghe ra hàm ý kỳ quái trong lời nói của cậu, trả lời rất thẳng thắn: "Không biết."
Văn Khoát cảm thấy cậu và Giang cẩu thế nào cũng phải chết một người.
Nhưng lúc này hai người bọn họ "Nước sữa / hòa nhau", cho dù là Văn Khoát chủ quan muốn đá tên khốn Vương Bát Giang Bùi Tri này vào nhà vệ sinh như thế nào đi nữa, sự thật khách quan cũng chỉ có thể là chính cậu tiếp xúc thân mật với nhà vệ sinh.
Có khả năng.
Quả báo.
"Bảy giờ kiểm tra vật lý." Giang Bùi Tri không đầu không đuôi nói một câu.
Văn Khoát nhướng mày: "Đúng vậy, lão vật lý nhất định đã từng kiểm tra cậu, sao vậy?"
Giang Bùi Tri liếc mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ lớn treo giữa tòa nhà thí nghiệm đối diện một cái: "Bây giờ là sáu giờ bốn mươi, tôi nghĩ lão Kiều kiểm tra nửa chừng cũng sẽ không cho phép cậu ra khỏi lớp học."
"Cậu nói cái gì vậy? Đầu óc cậu có chút vấn đề đúng không?"
Giang Bùi Tri rốt cuộc cũng thả ra cái rắm cuối cùng: "Cho nên tôi phải đi nhà vệ sinh, dù sao lúc kiểm tra vật lý loại chuyện không thể khống chế này không quá tốt cho mặt mũi của đại thiếu gia cậu."
Văn Khoát: "?"
Thuốc nổ lại bị kích, cậu lập tức phun ngược trở lại: "Con mẹ nó cậu mới không thể khống chế đấy! Tôi có nói không cho cậu à?"
Khóe miệng Giang Bùi Tri nhếch lên một chút.
Cảm giác như là cười, nhưng lại không giống cười, ngoài cười nhưng trong không cười, không âm không dương, quái lạ muốn đánh.
"Cậu chiếm thân thể quý giá của thiếu gia tôi, kìm nén như vậy vẫn là chuyện của tôi mà, nhưng tôi có một yêu cầu, khi cậu đi vệ sinh tôi phải ở bên cạnh nhìn."
Giang Bùi Tri: "?" Trong ánh mắt anh tràn ngập mấy chữ to "Cậu có phải bị bệnh hay không".
Anh quan sát cơ thể đại thiếu gia của mình từ trên xuống dưới, nhưng cảm giác thật sự vô cùng kỳ quái, vì vậy dời tầm mắt, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu là Omega hả?"
Người nói vô ý, người nghe lại mở rộng ý nghĩa ra vạn dặm.
Văn Khoát hết hồn, ngay lập tức thốt lên một câu thô lỗ: "Cậu ng* nhỉ."
Giang Bùi Tri lạnh nhạt nói: "Không phải thì cậu ở bên cạnh giám sát cái gì? Cậu có tôi cũng có, tôi còn không có tội, cậu lén lút làm cái gì."
Văn Khoát nở nụ cười, nói càng thêm kỳ quái: "Ai biết cậu có gì dở hơi không muốn để người khác biết hay không. Hơn nữa, tuy rằng thiếu gia tôi là một A - Alpha mạnh mẽ, nhưng cũng không thể để cho cậu tùy tiện dòm ngó cơ thể, ngược lại cho cậu hai con đường, hoặc là tôi bịt mắt cho cậu, cậu đi vào, hoặc là tôi ở bên cạnh nhìn cậu."
Giang Bùi Tri không care loại yêu cầu vô lý này chút nào, xoay người đi vào nhà vệ sinh, Văn Khoát nôn nóng, một tay nắm chặt anh, đi theo vào bên trong: "Đi, con mẹ nó tôi giữ cậu."
Một học sinh vừa lúc chạy tới đi vệ sinh đυ.ng phải trận này, đồng tử kinh hãi chấn động: "???"
Đây là cái tin tức điên rồ gì vậy?!
Nhà vệ sinh trường Nhất Trung cũng không coi là nhỏ, một người thì quá dư, té ngã thế nào cũng không chật.
Nhưng đứng hai người thì lại có chút khó khăn trong không gian này, nhất là hai chàng trai trẻ thân cao mười tám mùa hoa, Văn Khoát gần như là vai áp vào bả vai của đối phương.
Không nói đến khó chịu, cậu còn nếm ra đôi chút mùi vị xấu hổ.
Văn thiếu gia từ nhỏ đến lớn luôn luôn cẩn thận, làm một ý tưởng như "Alpha đỉnh cao", cậu đặc biệt chú ý chuyện AO khác biệt này, cậu biết Omega đều nhỏ bé vô cùng xinh đẹp cũng vô cùng yếu đuối, cần bảo vệ thật tốt ở mọi phương diện, nhưng bây giờ ——
Cậu sắp phân hoá thành Omega, lại sợ người khác biết AO khác biệt, xem ra rất có bệnh.
Có vẻ cậu cực kỳ cặn bã.
Giang Bùi Tri quả nhiên không nhịn được: "Cậu có thể đừng dài dòng được không?"
Trong lòng Văn Khoát giả dối lắm nhưng nét mặt một chút cũng không rơi xuống thế yếu. Cậu hung ác chửi một câu: "Câm miệng!"
Cần cậu quản sao?
Văn Khoát lẩm bẩm một câu trong đầu, lại tựa như đánh bạo nói câu: "Nhắm mắt lại, đừng nhìn lén nhá."
Giang Bùi Tri: "..."
Văn Khoát đưa tay về phía quần mình, cậu mặc một chiếc quần thể thao màu xám có dây rút, bởi vì cơ sở chính Nhất Trung chưa khai giảng chính thức trước nên cũng không bắt đồng phục, cho nên khổng tước hoa như Văn thiếu gia hầu như chưa từng mặc đồng phục lao động học sinh. Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bị Lưu Đại Nhãn nhàn rỗi không đánh rắm bắt được nói vài câu, nhưng dù sao vẫn không lay chuyển được tâm tư chết tiệt của cậu.
Cho tới bây giờ.
Quần đồng phục rộng một vòng, kéo một cái đã xuống, mà quần thể thao của cậu phải miệt mài cởi rất lâu.
Văn Khoát vì biết mình phải phân hoá thành Omega, ban đầu có phần không được tự nhiên, rốt cuộc ngón tay đυ.ng phải eo của bản thân, người thiếu niên da khô lại nóng rực, mắt thấy Giang Bùi Tri run một cái, cậu lại càng lúng túng hơn.
"..."
Mẹ nó đây là cơ thể cậu, có nhạy cảm như vậy sao?!
Văn Khoát cởi hai lần, tay lôi kéo trên sợi dây, cái quần tro*ng nháy mắt đã lỏng đến hông dưới, cơ bụng mĩ lệ như ẩn như hiện.
Cậu đột nhiên nghĩ đến, hiện tại tay của Giang Bùi Tri đang sờ thân thể của mình.
Văn tiểu thiếu gia nghĩ tới nghĩ lui thế nào cũng cảm thấy khó chịu, thế nào cũng là cậu chịu thiệt vậy chứ.
Cuối cùng là bối rối một phen, giữa ý thức chủ quan sờ vào anh và khách quan sờ vào cơ thể thì Giang Bùi Tri chọn cái sau.
Giang Bùi Tri từ từ nhắm hai mắt, trong đầu đã niệm "Hydro Heli Liti Beryli Bor Than Ni-tơ Ô-xy Flo Neon" vài chục lần nhưng không chịu nổi Văn Khoát lề mề thành tinh, trong bụng cục cục không thể hành động đồng bộ cùng trên tay, trong lòng anh bốc lên dòng nhiệt vô danh, lại bắt đầu lẩm nhẩm "Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công lý, pháp quyền."
Niệm đến lần thứ tám, anh vẫn dừng lại.
Từ nay về sau trong lòng đều là một chỗ trống rỗng, không có Hydro Heli Liti Beryli Bor cũng không có giàu mạnh, dân chủ.
Cuối cùng khi kéo xong quần, hai người đều có phần đối lập nhau cũng không nói gì, ngay khi Văn Khoát định lên tiếng trước để giảm bớt xấu hổ,
Chợt nghe Giang Bùi Tri nhàn nhạt hỏi một câu: "Văn Khoát, thận của cậu không tốt lắm đúng không?"
Văn Khoát mỉm cười: "..."
Thật ra tính tình của cậu cũng không tốt lắm.
Văn Khoát nghĩ thế giới này nên tập hợp lại hỏa táng cái tên không có lễ độ này.
Bằng không ngày nào đó cậu không nhịn được có thể sẽ tự mình động tay.
Tự học đến sáu giờ năm mươi, bọn học sinh đều nghỉ giải lao mười phút theo mặc định, đến nhà vệ sinh đến nhà vệ sinh, lấy nước lấy nước, trong hành lang lầu ba thoáng cái đã bắt đầu ầm ĩ.
Văn Khoát đang áp lưng vào cửa buồng vệ sinh, nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng nhiều, cậu cũng không tiện liên tục giữ như vậy, vì thế đè thấp giọng nói, giọng điệu vừa lạnh vừa kiêu căng:
"Cơ thể tôi rất tốt, không nhọc ngài học bá đây quan tâm. Nhưng mà trong khoảng thời gian trước khi đổi trở lại này, vì để tránh phiền toái không cần thiết, xin hãy ăn cơm uống nước ít một chút."
Giang Bùi Tri: "?"
"Vậy cậu nghĩ tôi có cần tắm không?"
Văn Khoát: "..."
"Có cần thay quần áo không?"
Văn Khoát: "..."
"Cậu hầu hạ tôi cũng được."
Văn Khoát không chút do dự: "Cậu mơ đẹp nhỉ!"
Giang Bùi Tri nâng mí mắt lên nhìn cậu: "Cậu cũng thật không thể có qua có lại một chút à, tôi đi vệ sinh cậu đi vệ sinh, tôi tắm cậu cũng tắm, tôi sờ cậu cậu sờ tôi, ai cũng không mất mát gì, nhanh tự học đi, bây giờ cậu có năm giây suy nghĩ có cũng muốn đi vệ sinh hay không."
Lời nói vừa chậm vừa lười, rõ ràng một loạt các từ đều như nhau, nhưng phát ra từ miệng anh vẫn cứ là lạnh lùng, còn như lấy nợ.
Văn Khoát bị lời này kinh ngạc đến ngây người, có thể giống nhau sao?
Cái này có thể như nhau sao?!
"Đi vệ sinh đi! Bổn thiếu gia đây lợi dụng cậu sao? Cậu có đẹp trai không!"
Âm thanh của cậu đột nhiên cất cao, tiếng nói chuyện phiếm ồn ào bên ngoài cùng tiếng bước chân bỗng dưng biến mất, học sinh đi đến đều ngơ ngác nhìn chằm chằm buồng vệ sinh bên cạnh.
Cái nhìn này không hề gì, có người phát hiện nửa dưới cửa ngăn là hai cặp chân.
Bầu không khí tạm thời đọng lại một lúc, học sinh phía ngoài chờ câu tiếp theo, mà Văn Khoát trong buồng bên cạnh đã đánh mất danh dự, trong nháy mắt âm thanh liền biến mất.
Lúc này một nam sinh chạy vào từ bên ngoài, tóc cắt ngắn, mắt không lớn, hắn chạy tới nhẹ nhàng gõ một cái, thấp giọng nói:
"Giang gia, anh Văn, sẽ kiểm tra ngay lập tức, các cậu nếu không thì ra trước đi."
Những học sinh khác trong nhà vệ sinh: "?"
Ai?
Văn Khoát và Giang Bùi Tri? Hiện nay cách đại lão battle đều có gu nặng như vậy hả?
Mọi người nín hơi đợi một hồi, chỉ nghe cánh cửa mở bụp một tiếng, bọn họ thấy khuôn mặt kết băng của "Giang Bùi Tri" đi ra, theo sau là "Văn Khoát" vẻ mặt càng lạnh nhạt.
Triệu Gia Hứa: "..." Rốt cuộc tại sao hắn lại muốn đáp ứng Chúc Học Kim đến nhà vệ sinh giúp cậu ta tìm người.
Văn Khoát cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, sau đó trên hành lang lầu ba thấy được vẻ mặt lo lắng của Chúc Học Kim.
Từ xa xa nhìn thấy bên này, bắt đầu vẫy tay: "Anh Văn! Cậu không sao chứ!"
Văn Khoát mới vừa bị Giang Bùi Tri tức giận đau não, bây giờ thấy Tiểu Omega thân thiết này nên sinh ra tâm tình tốt, vậy nên đi về phía trước vài bước, duỗi cánh tay khoác lên vai Chúc Học Kim.
"Đi, anh không sao, cùng anh trở về lớp học."
Chúc Học Kim: "???"
Giang Bùi Tri: "???"
Triệu Gia Hứa đuổi kịp: "???"
Đây là tình huống gì?!!!!
Triệu Gia Hứa không hiểu ra sao, kết quả vừa quay đầu lại, một loạt đầu hóng chuyện trước cửa nhà vệ sinh, mỗi người bảy miệng tám lưỡi.
"Chết tiệt! Vậy là nửa ngày vị Giang gia này hóa ra là thích Omega ngồi gần anh Văn kia nha!"
"Nhưng mà vừa nãy Tiểu Omega gọi anh Văn đấy!"
"Đây là cốt truyện ngược luyến sâu sắc gì đây!!!"
"Ôi! Tuyệt! Xem đi, quả nhiên loại Alpha đỉnh cao này đều thích Omega ngọt ngào."
...
Văn Khoát khoác vai Chúc Học Kim đi chưa đến hai bước liền ý thức được vấn đề này: Hiện tại cậu đang mang khuôn mặt của Giang Bùi Tri.
Nhưng đã đi rồi.
Văn Khoát chỉ có thể kiên trì đi đến lớp học.
Mặt cậu vô biểu tình, trong lòng nói, còn cái gì có thể hỏng bét hơn chuyện này.
Chúc Học Kim sợ thành chim cút, vừa vào lớp học đã điên cuồng chạy trốn đến chỗ mình ngồi.
Tiểu Omega bi thương lại kiên định thầm nghĩ, tuy rằng Giang Bùi Tri muốn trở thành A nhiều như thế một chút, khi bị khoác vai chân cậu ta đều mềm nhũn, nhưng trái tim của cậu vĩnh viễn đều là anh Văn!!
Học sinh trong lớp học còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì thấy lão Kiều chủ nhiệm lớp mang theo một xấp bài kiểm tra vô cùng đúng lúc tiếng chuông bảy giờ bước vào lớp học, phía sau còn có "Văn Khoát" tâm tình khó chịu rõ rệt đi theo.
Học sinh ban một: Hóng hớt, hiếu kỳ, nhưng phải làm kiểm tra.
Hết chương 3