CHÀNG VỢ HIỀN LÀNH BỊ CƯỜNG BẠO

Chương 2: Chàng vợ bị hàng xóm phá trinh thay chồng, Ꮯôn Ŧhịt̠ lớn giày xéo Đáy Huyệt

"A! Không! Đừng mà... Đừng làm vậy, anh Tả... Đừng đối xử với tôi như vậy mà..." An Tử Du cố gắng quay đầu lại, trên gương mặt tuấn tú vừa hiện lên nét hoảng sợ, vừa xấu hổ và vô cùng tức giận, trong con ngươi nhìn Tả Tuấn Ngạn tràn ngập khẩn cầu, "Tôi có chồng rồi... Tôi cầu xin anh... Anh, anh thả tôi đi, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Vốn An Tử Du chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người mình, trong lòng anh không biết mình nên làm gì, đôi mắt to tròn ngấn nước mắt trong suốt nhưng lại cố chấp không chịu tuôn rơi, gương mặt thanh tú nhìn có chút mềm yếu đáng thương.

Hắn có cảm thấy đau lòng thương tiếc không? Không!

Câu trả lời của Tả Tuấn Ngạn chính là ngón tay của hắn tiến vào bên trong bướm nhỏ mềm mại, tiếp tục đi vào sâu hơn, trong nháy mắt người bị đè dưới thân lại giãy giụa càng mạnh hơn.

"Không không... Đừng vậy mà!" Đường đi khô ráo bị dị vật tiến vào không có một chút cảm giác thoải mái nào, nhất là khi móng tay cào lên vách thịt làm cho anh càng khó chịu hơn, anh chỉ cảm thấy từng cơn đau đớn nhói lên.

Lúc Tả Tuấn Ngạn vươn ngón tay tiến vào, không ngờ lại chạm vào một lớp màng mềm mỏng, hắn sửng sốt một lúc, có chút không thể tin được, hắn vuốt ve nhẹ nhàng lên chỗ mà mình vừa chạm vào, người dưới thân bị động tác của hắn làm cho toàn thân cứng đờ một lát, dường như nỗi sợ hãi ập đến càng lớn hơn khiến cả người anh run lên bần bật, cẳng chân căng chặt, anh nhón chân lên, cố hết sức nhổ ngón tay kia đi ra ngoài.

"Đây là màиɠ ŧяiиɧ à?" Tả Tuấn Ngạn vừa mừng vừa lo, hắn nhìn xuống chàng trai bị mình đè chặt nằm sấp trên bàn, bờ mông gợi cảm không ngừng đung đưa dưới mí mắt hắn, trần trụi hấp dẫn hắn.

"Hưʍ..." An Tử Du nghe thấy thế chỉ nức nở cắn chặt môi dưới, anh chưa bao giờ cảm thấy nhà mình là nơi đáng sợ như vậy, tại sao lại để anh ở nơi này tiếp nhận sự xâm phạm ghê sợ thế chứ?

"Chồng em chưa bao giờ làʍ t̠ìиɦ với em à?" Tả Tuấn Ngạn không để ý tới tâm trạng của anh, ngón tay ở bên trong vẫn nhẹ nhàng đè ép lên vách thịt non như cũ, mặc cho An Tử Du có không tình nguyện đến đâu thì lỗ thịt cũng đã bắt đầu ẩm ướt dần.

"Anh Tả... Van xin anh... Đừng mà..." An Tử Du đúng là một người dịu ngoan, đến lúc này rồi mà cách anh xưng hô với Tả Tuấn Ngạn vẫn không thay đổi, Tả Tuấn Ngạn nghe thấy thế rất hài lòng, lại vén chiếc áo của anh lên cao hơn chút, vòng eo thon thả bất ngờ, thật xứng với cặp mông căng mọng tròn trịa đó, không những không tạo cảm giác đột ngột, ngược lại còn rất đầy đặn gợi cảm.

Trong lòng An Tử Du đau khổ chết đi được, anh với chồng quen nhau năm tháng, thật sự là từ lúc quen nhau cho đến khi kết hôn hai người chưa từng quan hệ, trước khi kết hôn, anh cho rằng chồng mình là một người bảo thủ nghiêm túc, tôn trọng anh, sau khi kết hôn thì chồng anh lại bận rộn với công việc, cho dù là lúc về tới nhà cũng rất mỏi mệt, An Tử Du đau lòng vì gã, nào còn có thể nghĩ đến chút chuyện này cơ chứ? Cho nên tới bây giờ anh vẫn còn nguyên. Lần đầu tiên của anh, không chút nghi ngờ nào là muốn để dành cho chồng mình, bây giờ lại bị một người không phải chồng của mình mạnh mẽ cướp mất.

Tả Tuấn Ngạn rút ngón tay ra, đè một người cùng giới ở dưới thân khiến hắn có một loại kɧoáı ©ảʍ chinh phục, hắn chưa từng nếm qua người đàn ông nào có cơ thể dị dạng như An Tử Du, thật kỳ lạ là hắn không hề cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn gấp gáp không chờ nổi muốn dùng đồ vật của mình hung hăng chiếm hữu anh.

"Đĩ da^ʍ, em ra nước này." Tả Tuấn Ngạn đưa ngón tay ướt nhẹp của mình đến trước mặt An Tử Du, ngón tay của hắn bị nước da^ʍ bên trong lỗ thịt bao bọc, toả sáng lấp lánh dưới ánh đèn sáng trưng.

Một đòn cảnh cáo này khiến An Tử Du ngây ngốc, quên mất phải vùng vẫy, "Không... Không thể nào..."

Sẽ không có chuyện anh bị người khác xâm phạm mà lại có thể chảy nước, sao anh có thể dâʍ đãиɠ như thế? Ngày thường An Tử Du còn không hề tự an ủi, nếu không phải tắm rửa thì anh sẽ không bao giờ chạm đến nó, sao lại có thể chỉ mới bị chạm vào một chút liền chảy nước được chứ?

"Không! Anh gạt tôi! Tôi sẽ không như thế này!"

Tả Tuấn Ngạn móc dươиɠ ѵậŧ của mình ra, cây thịt màu đen khổng lồ của hắn đang dựng thẳng đứng dưới háng, An Tử Du khó khăn quay đầu lại liếc mắt nhìn, anh trợn to hai mắt nhìn cây thịt to lớn, mặt trên của cây thịt nổi đầy gân xanh đáng sợ, như chuẩn bị mở rộng lãnh thổ lên mặt bắt nạt người khác (*).

(*) Câu gốc của nói là "盛气凌人的准备着开疆扩土", tui không hiểu ý của câu này lắm nên đã dịch sát nghĩa nhất có thể.

Mông của An Tử Du bị cây thịt to lớn kia chạm vào nhẹ nhàng, vẻ mặt ngây ngốc lập tức tỉnh táo trở lại, anh sẽ chết mất, nếu thứ này xâm nhập vào cơ thể anh, chắc chắn anh sẽ bị xé rách!

Nhưng dù thế nào thì anh cũng không có cách trốn thoát, số phận bị cưỡиɠ ɧϊếp như đã được định trước, người đàn ông này chỉ cần dùng một bàn tay là đã có thể đè anh dưới háng của hắn.

Tả Tuấn Ngạn thừa biết chỉ cần người này bị hắn ȶᏂασ một cái thôi thì chắc chắn sẽ biến thành con đĩ dâʍ đãиɠ, mới nãy chỉ mới bị ngón tay hắn chơi đùa một chút mà cũng đã chảy nước lênh láng rồi, lúc hắn sờ đến màиɠ ŧяiиɧ thì âʍ đa͙σ còn co rút lại, nếu hắn dùng ©ôи ŧɧịt̠ lớn của mình đâm vào thì không biết sẽ thoải mái thành ra bộ dáng gì.

Hắn cảm thấy từ đó đến giờ bản thân hắn chưa từng hưng phấn như này, dươиɠ ѵậŧ dưới háng cương cứng không nhịn nổi, hắn chỉ mới cọ xát lên phần thịt non mềm thôi mà đã muốn nổ tung, đầu khấc to lớn đặt ngay khe thịt đã bị thọc mở ra một chút trước đó, cái đầu khấc lớn của hắn gần như che khuất cái miệng l*и, đồng thời hắn bắt lấy bàn tay đang ngăn chặn của An Tử Du.

An Tử Du chỉ cảm thấy có thứ gì đó nóng hầm hập đặt trên lỗ thịt nhạy cảm của mình, không cần nhìn cũng biết đó là thứ gì, anh giãy dụa không ngừng giây phút nào, giây tiếp theo anh đã được buông ra, anh không thể suy nghĩ thêm gì được nữa, vừa định chạy trốn thì chợt người đàn ông phía sau dùng sức thúc eo một cái, đầu khấc to lớn nóng bỏng đâm vào miệng l*и chật hẹp.

Tả Tuấn Ngạn tàn nhẫn nói: "Tôi lừa em làm gì? Em bị đâm một lát chẳng phải sẽ biết hay sao?"

"A a a a..." An Tử Du ngẩng đầu thét chói tai, anh muốn chạy trốn nhưng thân thể bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn đυ. ȶᏂασ như đang đóng đinh khiến anh không thể động đậy, lối đi bị căng ra, mặc dù trước đó đã ẩm ướt rồi nhưng vẫn rất chật, bị đồ vật quá lớn đâm vào lập tức run rẩy quấn chặt vật lạ đang xâm nhập, lại làm cho Tả Tuấn Ngạn sướиɠ tê người, thậm chí cái lỗ thịt chật hẹp này còn khiến hắn có cảm giác hơi đau, hắn tiến vào được một chút rồi lại rút ra một chút, sau đó cứ mỗi một lần như vậy đều lại tiến vào sâu hơn chút nữa.

Dường như lỗ thịt muốn thân thể An Tử Du bớt đau đớn hơn, không ngờ nó lại bắt đầu chảy ra nước da^ʍ trong suốt liên tiếp, chẳng mấy chốc ©ôи ŧɧịt̠ lớn của hắn đã phủ lên tầng nước da^ʍ đưa nó ra khỏi lỗ thịt, để cho hắn ra vào càng thêm thuận lợi.

"A... Đừng... Đau quá..." Cả người An Tử Du căng chặt, bên trong cơ thể đau đớn không thể chịu nổi, thân dưới của anh bắt đầu run rẩy kịch liệt, lỗ thịt hồng hào mềm mại bị cây gậy thịt thô đen to lớn ra ra vào vào một cách chậm rãi nhưng cũng thật kiên định, vì miệng l*и quá nhỏ hẹp, nên mép l*и ở hai bên đều bị động tác đâm vào rút ra của hắn đẩy nhẹ vào trong khoang thịt.

An Tử Du chỉ cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, nỗi đau đớn khi bị xé rách khiến anh sống không bằng chết, hoặc đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng cảm giác rõ ràng ở hạ thể nói cho anh biết tất cả điều này là sự thật.

Tả Tuấn Ngạn đâm vào rút ra nhẹ nhàng, qυყ đầυ của hắn chôn trong âʍ đa͙σ ấm áp của An Tử Du, hắn nhẹ nhàng chơi đùa lên lớp màиɠ ŧяiиɧ: "Em có muốn tôi giúp chồng em phá thân vợ của anh ta hay không? Chồng em có biết chỗ này của em không?"

Có biết, An Tử Du đã nói chuyện thẳng thắn với chồng trước khi kết hôn, anh đau đớn nghĩ, nếu như bị chồng phát hiện ra chuyện này thì anh nên làm sao bây giờ?

"Anh Tả, van xin anh... Thả tôi ra đi... Không... Không thể để chồng tôi biết... A a a! Không!"

An Tử Du vừa dứt lời, Tả Tuấn Ngạn cong lên khoé miệng, ©ôи ŧɧịt̠ lớn dưới háng "phụt" một tiếng đâm mở bé bướm trinh nguyên của anh, hắn đột ngột đâm cây thịt thô dài to lớn vào một nửa, lỗ thịt non mềm cắn chặt lấy hắn khiến Tả Tuấn Ngạn chỉ muốn không màng gì cả mà hung hăng lao tới, nhưng lỗ thịt nhỏ nhắn của An Tử Du so với phụ nữ còn nhỏ hơn một chút không là gì so với kích cỡ của hắn cả, muốn tiến vào thì thật sự rất khó khăn.

Hắn vỗ nhẹ lên cái mông thịt của An Tử Du: "Bé da^ʍ, thả lỏng chút đi."

"Không... Không được... Đau quá... Hu hu..." Rốt cuộc nước mắt của An Tử Du vẫn dọc theo gương mặt chảy xuống, anh chỉ cảm thấy thân thể đã bị lấp đầy. Không, là bị căng nứt ra, dươиɠ ѵậŧ của hắn vừa thô lại vừa nóng, anh cảm giác phía dưới của mình đã bị xé rách đến máu thịt lẫn lộn.

Nhưng mà trên thực tế, lỗ thịt lại cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, tiết ra mật dịch, vách thịt non mềm như có ý thức mà mấp máy hấp thu ©ôи ŧɧịt̠, từ góc độ này của Tả Tuấn Ngạn nhìn xuống, bờ mông tuyết trắng của anh cùng với cây gậy đen của hắn tạo thành một sự tương phản rõ rệt, tác động mạnh đến thị giác khiến hắn không thể chịu đựng được nữa, hắn gầm nhẹ một tiếng, rút cây thịt to lớn ra ngoài chỉ chừa mỗi qυყ đầυ, sau đó lại mạnh bạo đâm mở ra khoang thịt khép chặt thêm lần thứ hai.

Lần này tiến vào càng sâu hơn, cứ mỗi khi An Tử Du cho rằng nó sắp kết thúc rồi, thì cây gậy kia lại tiếp tục đâm vào thân thể anh không ngừng, thậm chí anh còn không nghe thấy những âm thanh khác, dường như bên tai chỉ toàn là tiếng nội tạng của mình bị xé nát.

"Hu hu... Thả tôi ra... Ưʍ... Anh Tả... Tôi sẽ chết mất..." Anh thật sự nghĩ rằng mình sẽ chết.

"Về sau không có ai ȶᏂασ em, em mới thật sự muốn chết." Tả Tuấn Ngạn đong đưa thắt lưng, dươиɠ ѵậŧ bắt đầu đâm vào rút ra ở bên trong lỗ thịt, tốc độ không nhanh lắm nhưng biên độ lại rất lớn, mỗi lần hắn rút ra đều chỉ chừa đầu khấc kẹt lại ở miệng l*и, sau đó lại không chút thương tiếc đâm thẳng vào âʍ đa͙σ của An Tử Du, thịt non bên trong bị ȶᏂασ đến chảy nước, chỉ mới một lát đã ướt nhẹp.

An Tử Du không có cách nào chống cự theo bản năng thả lỏng thân thể để vơi bớt đi cơn đau đớn ở bên trong, nhưng sau khi anh thả lỏng thân thể rồi, một loại kɧoáı ©ảʍ tê dại khi bị cưỡиɠ ɠiαи mà anh chưa bao giờ cảm nhận được truyền đến từ lỗ thịt, anh sợ hãi, lại bắt đầu vội vàng giãy giụa, nước mắt rơi đầy mặt cầu xin Tả Tuấn Ngạn buông tha: "Anh Tả... Tôi... Tôi thấy lạ lắm... A a a... Từ bỏ... Buông ra... Hưm ư... Chỗ đó của tôi sắp hỏng rồi... Ưm a... Á không..."

Nếu bị người khác nhìn thấy bộ dáng đáng thương như này của anh, chắc chắn sẽ rất xót xa, nhưng người đàn ông này chẳng có chút thương tiếc nào, Tả Tuấn Ngạn nhìn người đẹp bị chính mình ȶᏂασ đến bật khóc như hoa lê đái vũ khiến cho du͙© vọиɠ của hắn dâng cao, hắn chỉ muốn ȶᏂασ anh kịch liệt, biến anh thành bé da^ʍ của riêng hắn.

"Rên sướиɠ như thế, bé da^ʍ, em bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn ȶᏂασ sướиɠ!" Tả Tuấn Ngạn càng tách hai chân của anh ra rộng hơn, tốc độ đâm vào rút ra càng lúc càng nhanh, bàn tay to của hắn không hề khách sáo xoa bóp lên cặp mông đầy đặn có tính đàn hồi của anh, hắn xoa bóp mạnh bạo đến biến dạng tựa như đang nghịch nhựa dẻo.

"Không... Tôi không phải... A... Sẽ không!" An Tử Du phủ nhận trong hoảng sợ, nhưng bướm nhỏ phía dưới lại không chống cự theo lời anh nói, cảm giác tê dại dày đặc như là mạng nhện bao phủ lấy anh, đầu óc luôn trong trạng thái hoảng sợ như sắp sụp đổ, nhưng càng khiến cho anh tuyệt vọng hơn chính là dươиɠ ѵậŧ ở phía trước lại dần dần cương cứng trong tình trạng bị người khác cưỡиɠ ɠiαи.

Anh muốn khép lại đôi chân bị ép buộc tách ra của mình, anh muốn che lại dươиɠ ѵậŧ đang run rẩy của mình trong vô vọng, nhưng hắn lại cố ý không để anh khép chân lại, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, Tả Tuấn Ngạn chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ vừa giãy giụa vừa khóc thút thít lại trông thật gợi cảm, mong manh như này.

"A a a... Không... Đừng vào nữa..." An Tử Du ngẩng cao đầu, từ trong cổ họng phát ra tiếng la khóc, đôi tay đang bị giữ chặt ở sau lưng cố gắng dùng sức muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của người đàn ông.

Tả Tuấn Ngạn xâm nhập vào lối đi đang nhắm chặt, tốc độ ra ra vào vào dưới háng ngày càng nhanh, sức lực cũng ngày càng lớn hơn, dươиɠ ѵậŧ của hắn rất dài, dài đến mức hoàn toàn lấp đầy âʍ đa͙σ của An Tử Du đến không còn thừa ra chút nào.