Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 5: Cướp Đoạt Thân Phận Người Thừa Kế

Dịch: LapTran

-----

“Có việc?”

Mộc Phàm nhìn mấy người tới, mày nhíu lại, cảm giác hôm nay không lành.

Vị đệ đệ trên danh nghĩa này là một đứa con riêng bên ngoài của lão già hắn, không rõ lắm vì sao một năm trước đột nhiên một bước lên trời, tu vi tiến bộ vượt bậc, như uống lộn thuốc.

Nghe nói hiện tại hắn đã sắp bước vào Tôi thể cửu trọng, là một trong những học sinh trọng điểm, được cao trung chú ý.

Hôm nay tới, khẳng định không có chuyện tốt.

Đang nghĩ ngợi, Mộc Hiên đi sát tới, nhẹ giọng nói: “Ca ca tốt của ta, trước kia không phải ngươi rất kiêu ngạo sao, hiện tại làm sao vậy, giống một con gà trống bại trận?”

“Đừng không phục, ngươi chính là cái cặn bã, Mộc gia có người thừa kế như ngươi, thật là mất mặt.”

Mộc Hiên từng câu từng chữ, chọc vào nội tâm Mộc Phàm, hai tay hắn nhịn không được siết chặt.

“Nha, như thế nào, nắm tay, ngươi còn muốn đánh ta?” Mộc Hiên lộ ra vẻ khinh miệt, thò mặt qua tới.

Hắn khinh thường nói: “Tới tới, ngươi đánh một cái thử xem, chỉ là cái phế vật, cho ngươi đánh một quyền cũng có khả năng để tay ngươi bị nát.”

Nghe xong lời này, Mộc Phàm ngược lại lại bình tĩnh, người nói thật a.

Căn cứ tu vi hiện tại của Mộc Hiên, ít nhất là Tôi thể bát trọng, thân thể giống như sắt thép, mình đánh một quyền cũng quá sức.

Huống hồ, hiện tại thân phận của mình không bằng lúc trước, tự nhiên không thể tùy tiện động thủ, Mộc Hiên hiện tại là hồng nhân của Mộc gia đây.

“Nói đi, có chuyện gì?” Mộc Phàm bình tĩnh hỏi.

Chỉ thấy trong mắt Mộc Hiên hiện lên một chút thất vọng, giống như Mộc Phàm không đánh hắn làm hắn rất thất vọng, thật ra hắn hy vọng Mộc Phàm động thủ.

Sau đó là có thể âm thầm đánh tiểu tử này tàn phế, tuy rằng không thể lộng chết, nhưng làm tàn phế vẫn là có thể.

Dù sao cũng là Mộc Phàm động tay trước, đáng tiếc, người ta căn bản không có động thủ, tự mình hiểu lấy, động thủ chỉ có thể là hắn xui xẻo, tự rước lấy nhục thôi.

“Hừ!” Mộc Hiên hừ lạnh một tiếng, lui một bước.

Chỉ thấy một nam tử trung niên đi ra từ phía sau hắn, thân mặc đồ tây, cả người tản ra hơi thở bưu hãn, có mùi máu tươi đập vào mặt.

Mộc Phàm biết người này, là quản gia ngoại sự Mộc gia, thân thủ lợi hại, thực lực rất cường đại, cụ thể thì không biết.

“Đây là một phần thư quyết định của gia tộc, đại thiếu gia, lão gia phân phó chúng ta mang lại đây cho ngươi ký tên.”

Nam tử trung niên lấy ra một phần giấy tờ, ghi chú rõ quyết định của cao tầng Mộc gia.

Đồng tử Mộc Phàm co rụt lại, thấy một hàng chữ, rõ ràng là muốn tước đoạt thân phận người thừa kế Mộc gia của hắn.

“Nên tới vẫn là tới.”

Nhìn đến thứ này, trong lòng Mộc Phàm âm thầm thở dài, chung quy vẫn là tới.

Hắn đã sớm đoán được ngày này, tự nhiên không có biểu tình hay dao động gì, bởi vì hắn chính là cái phế vật có thiên phú tu luyện cực kém.

Có thể bảo trì thân phận người thừa kế cho tới hôm nay, vẫn là do lão già kia không mở miệng, hôm nay mang lại đây, hiển nhiên là lão già trong nhà đã mở miệng.

Chính thức cướp đoạt thân phận người thừa kế của hắn.

“Ca ca của ta, người thừa kế cũ của Mộc gia, ký tên đi.”

Mộc Hiên cười lạnh nhìn Mộc Phàm, trong lòng vui sướиɠ a, lúc này, hắn liền nhảy trở thành người thừa kế Mộc gia.

Mộc Phàm không nói gì, nhìn tờ giấy này.

Thứ này, được đóng dấu chứng minh của khu thứ tám, không làm giả được.

“Đại thiếu gia, một lần cuối cùng gọi ngài như vậy, đây là ý lão gia.”

Nam tử trung niên nhỏ giọng nói, nói xong, ánh mắt phức tạp Mộc Phàm, trong lòng thở dài.

Hắn nghĩ nghĩ tiếp tục nói: “Lão gia nói, ngươi ký tên, là có thể đạt được một khoản phí dưỡng lão, cưới vợ sinh con, tương lai không lo ăn uống, làm phú ông đi.”

“Lão gia còn nói, tương lai nếu nhi nữ có thiên phú tu luyện cực cao, còn có thể quay về Mộc gia.”

Nói đến đây, nam tử trung niên không nói nữa, lẳng lặng nhìn Mộc Phàm, chờ đợi hắn ký tên.

Chỉ cần ký tên, tương lai, Mộc Phàm liền không còn là người thừa kế Mộc gia, không có tư cách kế thừa sản nghiệp khổng lồ của Mộc gia hiện tại.

“Ngươi còn do dự cái gì, nhanh ký tên a, đừng lãng phí thời gian của mọi người, thời gian của chúng ta đều rất quý giá.”

Mộc Hiên bên cạnh xem ngứa mắt, mang theo một tia uy hϊếp nhìn Mộc Phàm.

Nhưng Mộc Phàm không để ý đến hắn, mà là hỏi: “Chung thúc, lão già tính toán cho ta bao nhiêu?”

Nam tử trung niên, Mộc Chung, sửng sốt, nói tiếp: “Lão gia nói, ngươi chỉ cần ký tên, là có thể đạt được 1 tỷ, để tương lai ngươi cưới vợ sinh con.”

“Còn trường học, nếu ngươi không thể hoàn thành khảo thí, chỉ có thể bị trường học khai trừ.”

Nói đến đây, mắt Mộc Phàm sáng rực lên, hoàn toàn không nghe được gì khác, chỉ nghe thấy một câu kia.

1 tỷ!

1 tỷ!

Trong lòng Mộc Phàm run lên, lão già keo kiệt này sao lại hào phóng như vậy, ký tên từ bỏ thân phận người thừa kế liền cho hắn 1 tỷ dưỡng lão, mặt trời mọc từ hướng Tây?

Phải biết rằng, lão già này trước nay chưa từng cho một phân tiền sinh hoạt, không nghĩ tới, hôm nay cho hắn 1 tỷ, làm phí để tương lai cưới vợ sinh con.

“Ký tên đi, nhanh lên, ký tên là có thể được 1 tỷ dưỡng lão, về sau an tâm dưỡng lão là đủ rồi.”

Mộc Hiên kiêu căng, không kiên nhẫn nói.

Nếu không có lão già quyết định, hắn thậm chí cảm thấy căn bản không cần cho Mộc Phàm một phân tiền, bởi vì không đáng, một cái phế vật dùng đến nhiều tiền dưỡng lão như vậy sao?

Nhưng đó là lão già quyết định, ai cũng không thể sửa đổi, càng không thể vi phạm không cho, nếu không khẳng định sẽ chọc giận lão già.

1 tỷ, Mộc Hiên đều có chút đau a, kia chính là lợi nhuận nửa năm của Mộc gia.

Hiện tại cứ như vậy mà cho phế vật Mộc Phàm này, trong lòng nói không đau lòng đó là giả, dù sao tương lai toàn bộ Mộc gia đều thuộc về hắn, tự nhiên rất đau lòng.

“Tiền đâu?” Mộc Phàm gắt chằm chằm Mộc Chung, làm lơ Mộc Hiên.

Khiến Mộc Hiên tức giận đến ngứa răng, hận không thể một quyền đánh nổ hắn, nhưng chung quy không dám động thủ.

“Ở đây, mật mã là sinh nhật ngươi.” Mộc Chung lấy ra một tấm thẻ, bên trong có 1 tỷ, là thẻ vàng của ngân hàng tu chân khu thứ tám.

Nhìn đến tấm thẻ vàng này, mắt Mộc Phàm mở to, trong lòng kích động a.

Lúc này có tiền rồi, 1 tỷ a.

Không nghĩ tới, trước đó còn sầu lo kiếm đâu ra tiền, đảo mắt liền có người đưa tới 1 tỷ.

Còn về thân phận người thừa kế của Mộc gia, Mộc Phàm căn bản không thèm để ý, thứ này chính là ảo, lão già còn ở đó ai cũng đừng hòng kế thừa.

Theo Mộc Phàm biết, tình trạng của lão già này, sống hai trăm năm cũng không thành vấn đề, còn muốn kế thừa gia sản, chắc bị điên rồi đi?

Nhưng là có 1 tỷ liền khác a, chỉ cần mở hệ thống, chính mình là có thể bỏ qua sỉ nhục, thậm chí có được vô số đồ vật mình muốn.

“Ta ký!”

Mộc Phàm lạnh mặt, tiếp nhận, cầm lấy bút xoát xoát xoát ký xuống.

"Lấy thẻ tới!”

Ký xong rồi, Mộc Phàm vươn tay, lạnh lùng nhìn Mộc Chung.

“Từ từ!”

Đang lúc Mộc Chung muốn đưa, Mộc Hiên hô lên.

Chỉ thấy hắn tiếp nhận tấm thẻ kia, quơ quơ trước mặt Mộc Phàm, lộ ra biểu tình miệt thị.

“Như thế nào, ngươi muốn lấy sao?” Mộc Phàm nhàn nhạt nhìn hắn.

Mộc Hiên tắc lắc đầu: “Không không không, ta cũng không dám, đây là lão già chỉ định cho ngươi, ai dám đυ.ng chính là tìm đánh.”

“Vậy ngươi có ý gì?” Mộc Phàm mày nhíu chặt.

Mộc Hiên cười, cười lạnh lẽo, hắn lặng lẽ đi lên, nói nhỏ bên tai Mộc Phàm một câu.

“Ngươi còn nhớ hay không, ba năm trước đây, trên đường, ngươi kiêu căng quăng cho ta một ngàn đồng tiền, khi đó ta liền thề, một ngày nào đó muốn đem hết thảy trả cho ngươi.”

“Ba năm trước đây, có việc này?”

Mộc Phàm ngẩn người, hoàn toàn không một chút ấn tượng, hình như mình thật đã cho một tên ăn xin tiền, nhưng không nhớ rõ.

Mộc Hiên nói xong, nhẹ buông tay, thẻ vàng lạch cạch rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy vậy, Mộc Phàm theo bản năng nhanh chóng nhào lên, nhặt lấy thẻ vàng, còn thổi thổi, cẩn thận lau, vẻ mặt kích động.

“Ha ha ha...” Mộc Hiên xem một màn này vui sướиɠ, nhịn không được cất tiếng cười to.

“Mộc Phàm, ngươi chậm rãi hưởng thụ quãng đời còn lại đi, chúng ta đi.”

Nói xong, Mộc Hiên cười lớn xoay người, mang theo một đám bảo vệ tiêu sái rời đi.

Giờ phút này, nhặt thẻ vàng lên, Mộc Phàm cũng cười, vui vẻ thì thầm.

1 tỷ, tới tay.