Editor:
Wave Literature
Các người chơi không khởi xướng tấn công trước, mà là nghĩ cách trà trộn vào ngục giam nhốt mình lại, ít nhất những thị vệ bảo vệ lâu đài công tước Ước Khắc chưa từng bị người chơi tấn công mãnh liệt.
Những người chơi này cả ngày đều bận rộn đi đầu hàng, tiến vào trong thành, sau đó trở thành một chiến sĩ nô ɭệ quang vinh, tiếp thu huấn luyện tàn khốc, ai còn có thời gian đi tấn công lâu đài được? Về phần số ít những người muốn tấn công lâu đài, cũng hoàn toàn không có cách nào đột phá phòng ngự của lâu đài, hoàn toàn không có khả năng tạo thành thương tổn với lâu đài.
Những người Duy Đa Lợi Á ở bên ngoài nghĩ hết biện pháp để đầu hàng tiến vào lâu đài, thậm chí có người thừa dịp trời tối bò vào.
Đương nhiên không có khả năng thả những người lẻn vào này đi, về phần gϊếŧ chết, công tước Ước Khắc cũng thật sự luyến tiếc, dù sao mỗi một người Duy Đa Lợi Á đều không sợ hãi đau đớn, hơn nữa còn dũng cảm chiến đấu. Chiến sĩ như vậy đi đâu tìm đây?
Những người này đều bị nhốt vào ngục giam trước, mà mấy ngày nay số người trèo tường lẻn vào hoặc là từ sông lén lút bơi vào lâu đài, thậm chí còn ngụy trang lặng lẽ đi vào lúc cổng thành mở càng ngày càng nhiều. Còn chưa tới một tuần, toàn bộ ngục giam của lâu đài đã kín hết chỗ, chen đầy người Duy Đa Lợi Á.
Ước tính sơ bộ đại khái có năm sáu trăm người bị giam giữ trong ngục giam, hơn nữa nhân số còn đang không ngừng tăng lên, dù sao cùng với việc người chơi tiến vào càng nhiều, những người chơi khác cũng biết càng nhiều phương pháp trà trộn vào lâu đài, thậm chí có một người Duy Đa Lợi Á thừa dịp lúc trời tối trực tiếp mò vào trong ngục giam, ai biết người Duy Đa Lợi Á này làm thế nào để biết ngục giam ở đâu?
Vào sáng sớm ngày hôm sau, lính canh ngục giam nhìn thấy người Duy Đa Lợi Á kia xuất hiện trong ngục, tất cả đều hoảng sợ.
Bọn họ nhiều lần xác nhận người Duy Đa Lợi Á mới xuất hiện này có phải do lúc trước bị bắt vào không, hoặc là do người khác vừa bắt vào. Kết quả trước đó không có bất cứ ai gặp qua hắn, hắn giống như đột nhiên xuất hiện trong ngục giam.
Căn cứ vào lời người Duy Đa Lợi Á này nói, chính là:
"Van cầu các người giam tôi lại đi, tôi nguyện ý làm nô ɭệ của mấy người, cho tôi đi chiến đấu đi, cả đời chiến đấu cũng không có vấn đề."
Cho tới bây giờ không hề nghĩ tới sẽ có loại người như vậy xuất hiện trong ngục giam, nhưng không có cách nào, cũng không thể thả hắn ra được, những cai ngục đó chỉ có thể nhốt người Duy Đa Lợi Á đó ở trong ngục giam.
Lúc sau, càng ngày càng nhiều người Duy Đa Lợi Á cũng bắt đầu xuất hiện ở ngục giam, ngay cả trong lâu đài Ước Khắc cũng nhìn thấy những người Duy Đa Lợi Á đó ăn mặc thành hầu gái hoặc là đủ loại viên chức, tìm kiếm lính canh khắp lâu đài để bắt mình.
Vào ngày thứ 10, trong ngục giam đã nhốt hơn 1000 người Duy Đa Lợi Á. Toàn bộ những người đó đều chen chúc trong nhà giam không quá lớn, ngục giam vốn dĩ chỉ có thể chứa hai ba trăm người hiện tại thoáng cái trở nên chật ních. Thậm chí ngay cả canh ngục đều đề nghị với công tước Ước Khắc, phải xử lý một ít người Duy Đa Lợi Á, bằng không thật sự quá mức nguy hiểm.
Thế nhưng công tước Ước Khắc xuất phát từ mộng tưởng và mục tiêu của mình, thật sự luyến tiếc gϊếŧ chết chiến sĩ ưu tú như vậy.
Toàn bộ người của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á và công tước Ước Khắc sinh ra quan hệ kỳ diệu như thế, mà khi nữ vương Duy Đa Lợi Á biết được mọi chuyện, Lị La nhíu mày một cái, nhìn về phía ba con hamster hỏi.
"Bọn họ đang làm gì? Bọn họ phản bội Duy Đa Lợi Á sao?"
Lị La hỏi vậy, nhưng hamster lão đại nhanh chóng trả lời:
"Không, chủ nhân, tôi nghĩ đây là một trong những mưu kế của mấy người đó, ngài xem hơn một nghìn người bọn họ đều đã trà trộn vào trong lâu đài của công tước Ước Khắc, chỉ cần chúng ta ra lệnh một tiếng, bọn họ có thể đột phá từ trung tâm nội bộ."
Hamster lão đại vừa mới nói xong, hamster lão nhị bên cạnh cũng nói: "Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, đây là một mưu kế vô cùng thần kỳ, có điều chỉ cần chúng ta có thể chiếm giữ lâu đài, bất kể phương pháp nào cũng có thể tiếp thu."
Hamster lão tam cũng nói theo: "Chúng ta có thể ăn cơm chưa?"
Lị La nghe xong ba con hamster nói, nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu.
"Các người nói có chút đạo lý, như vậy thì để cho bọn họ tiếp tục trà trộn vào lâu đài đi. Đợi đến lúc cần thiết, chúng ta dùng một lần là chiếm được lâu đài. "
Lị La nói với ba con hamster.
Mà về chuyện rốt cuộc những người chơi muốn làm gì, Lan Tư Lạc Đặc cũng không quá rõ ràng, mấy ngày nay anh ta thấy các người chơi không ngừng muốn đi vào lâu đài. Vốn dĩ cho rằng bọn họ định tiến hành phá hoại một ít, nhưng từ trong miệng những người chơi khác anh ta biết bọn họ đi vào không phải vì phá hoại mà là đi đầu hàng.
Làm một người kỵ sĩ tuyệt đối không cho phép có chuyện đầu hàng này, ít nhất nếu nói người bình thường thì là như thế, nhưng những người dân của Duy Đa Lợi Á khẳng định không phải người bình thường. Người của Duy Đa Lợi Á tuyệt đối không có khả năng bởi vì sợ hãi liền đi đầu hàng, cho nên bọn họ đầu hàng, chắc chắn không phải vì sợ.
Vậy bọn họ có tính toán gì không? Chẳng lẽ thật sự chuẩn bị công phá từ bên trong sao?
Có điều xem tình huống mấy ngày nay quan sát được, bọn họ cũng không giống như dự định công phá từ bên trong, mà là muốn đi theo công tước Ước Khắc, nếu quả như thật là như vậy, đây chính là phản bội nghiêm trọng, anh ta cũng đã nói chuyện này cho nữ vương Lị La của Duy Đa Lợi Á, thế nhưng dường như nữ vương Duy Đa Lợi Á cũng không để vào mắt, nhưng lại khẳng định nói với anh ta, người Duy Đa Lợi Á tuyệt đối sẽ không phản bội mình, bọn họ cũng không có khả năng phản bội nữ vương.
Có lẽ là có bí mật nào đó ràng buộc bọn họ, Lan Tư Lạc Đặc nghĩ như vậy. Trong trí nhớ, mỗi khi Lị La xuất hiện, những người Duy Đa Lợi Á phản nghịch sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không chỉ không nói câu nào, hơn nữa đến cả đi đường cũng nhìn chằm chằm nữ vương của bọn họ.
Đương nhiên ngoại trừ chuyện này ra, chuyện khiến Lan Tư Lạc Đặc phiền não còn có rất nhiều, ví dụ như vấn đề phòng thủ của cứ điểm, bởi vì những người Duy Đa Lợi Á đó phản bội, công tước Ước Khắc đã biết sự tồn tại của cứ điểm, còn phái nhân viên chuyên môn tới đây thử qua xác nhận cứ điểm tồn tại. Mà sau khi công tước Ước Khắc phát hiện cứ điểm này, nhất định là muốn loại bỏ căn cứ điểm này, cũng may Lan Tư Lạc Đặc lựa chọn vô cùng chú ý, từ bốn phía xung quanh đều là bãi đất bảo vệ, chỉ có một nơi là có thể đi vào, nơi dễ phòng thủ khó công kích như vậy, bất kể đám thị vệ làm thế nào cũng không thể dễ dàng tiến công.
Hơn nữa số người của bọn chúng cũng hoàn toàn kém hơn người của Duy Đa Lợi Á, cho dù có hơn 1000 người bị bọn chúng nhốt vào ngục giam, vậy dư lại vẫn còn 3000 người. Bọn chúng chỉ có thể đơn giản thử một chút rồi lùi lại, sau đó không hề tới nữa.
Chỉ thỉnh thoảng có một ít thủ vệ đến theo dõi bọn họ, để ngừa nhỡ đâu bọn họ khởi xướng tiến công.
Lan Tư Lạc Đặc thấy dường như lâu đài công tước căn bản không có năng lực tấn công, nhưng cũng không thể hoàn toàn yên lòng.
Khẳng định những bá tước phong thần dưới trướng công tước Ước Khắc đang chạy tới đây giải cứu Ước Khắc, nói không chừng lúc nào đó sẽ đuổi tới đây, nếu như những bá tước nam tước đó đều tới đây, vậy người Duy Đa Lợi Á liền không còn ưu thế nữa.
Tuy rằng không đến mức bại trận, thế nhưng vốn dĩ có thể dễ dàng chiếm được tòa lâu đài, lại phải bắt đầu hao phí tinh lực lớn, Lan Tư Lạc Đặc không muốn đi làm chuyện giống như vậy.
Mấy ngày nay anh ta luôn nhắc nhở nữ vương Duy Đa Lợi Á nắm chặt thời gian phát động tiến công lâu đài, thế nhưng dường nữ vương không hề sốt ruột làm như vậy, cô ta muốn nhìn xem những người chơi đó định làm cái gì.
Lan Tư Lạc Đặc chỉ có thể kết thúc trách nhiệm của một cấp dưới, anh ta bắt đầu sai những người chơi đó chế tác vũ khí tấn công.
Nhiệm vụ hàng ngày của người chơi liền nhiều hơn một ít hạng mục chế tác vũ khí tấn công, có điều đối với các game thủ, thật ra đây là chuyện nhỏ, dù sao mặc kệ là cái gì đều là nhiệm vụ hàng ngày mà thôi.
Mấy ngày nay công tước Ước Khắc rất vui vẻ, vốn dĩ ông ta nhìn thấy nhiều người Duy Đa Lợi Á bao vây dưới lâu đài của mình như vậy, còn tưởng rằng lần này xong đời, chỉ sợ phải chạy trốn khỏi lâu đài của mình, không nghĩ tới đám người xâm chiếm này chỉ muốn đầu hàng.
Không lâu sau lại xảy ra chuyện khiến công tước Ước Khắc càng thêm vui vẻ, này đám bá tước tới cứu viện ông ta đã tới bên ngoài lãnh địa công tước.
Bên ngoài lãnh địa công tước Ước Khắc, nhất đám lớn kỵ sĩ chen chúc ở bình nguyên, dựng lều trại, còn có người bận rộn nấu cơm hỗ trợ cả nhóm, bao phủ khắp bình nguyên.
Những lão quý tộc kia thì ở trong lều trại nghỉ ngơi, trách nhiệm của bọn họ chỉ là phụ trách thống trị lãnh địa bình thường, hưởng thụ cuộc sống, còn có lúc chiến tranh yêu cầu tác chiến vì lĩnh chủ của bọn họ, loại chuyện như chiến đấu này chính là muốn mạng người, bình thường lúc có thể hưởng thụ đương nhiên phải hưởng thụ nhiều một chút, đây cũng đặc quyền khi làm quý tộc.
Lần này những bá tước tới đây nghĩ cách cứu viện công tước York tổng cộng có năm người, mà trong đó người có thực lực nhất chính là bá tước Thiêu Mại, mà vị bá tước Thiêu Mại này cũng là người dẫn đầu quân nghĩ cách cứu viện công tước Ước Khắc lần này.
Trước khi chính thức tiến vào lãnh địa của công tước Ước Khắc, hỗ trợ công tước Ước Khắc, bọn họ mở một hội nghị tác chiến ở bên ngoài.
"Tôi tin rằng mấy người đều biết, lần này chúng ta tới đây để cứu viện công tước Ước Khắc, mà phía trước có 5000 người đang đợi chúng ta."
Bá tước Thiêu Mại vừa nói xong, một quý tộc người bên cạnh liền nói:
"Tôi nghe nói bọn họ chỉ là những tên nông thôn đến, đến vũ khí trang bị cũng không đầy đủ, đám nông dân cầm nông cụ này đối với chúng ta có thể có nguy hiểm gì được?"
Người quý tộc này vừa mới nói xong, một quý tộc khác ngồi bên cạnh cười nói"
"Nhưng chính là một đám nông dân như vậy, đã bao vây công tước Ước Khắc kính yêu của chúng ta trong lâu đài. Xem ra công tước Ước Khắc đối với đám nông dân này khá nhân từ."
Người này vừa mới nói xong, các quý tộc bên cạnh đều bật cười, bởi vì bất kể ai cũng biết, công tước Ước Khắc hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ nhân từ này, sở dĩ công tước đại nhân bị những nông dân này bao vậy, cũng đều là bởi vì toàn bộ 3000 kỵ sĩ của ông ta đều bị đám nông dân này gϊếŧ chết, đây chính là tin tức làm cho mọi người kinh ngạc không thôi.
Công tước Ước Khắc vì thuận lý thành chương tấn công Duy Đa Lợi Á nên nhiều lần truyền ra tin tức mình bị người dân Duy Đa Lợi Á nhục nhã, ông ta mới có lý do tấn công Duy Đa Lợi Á, thế nhưng không nghĩ tới ông ta còn chưa tấn công Duy Đa Lợi Á, đã bị người của Duy Đa Lợi Á làm cho thất bại hoàn toàn, hơn nữa toàn bộ kỵ sĩ dưới trướng đều bị diệt sạch. Chạy trở về cũng không có mấy người.
Tin tức này khiến mọi người mở rộng tầm mắt, mà sau khi mở rộng tầm mắt, kèm theo chính là cười nhạo vị công tước đại nhân đã từng uy phong lẫm liệt này.
Có thể nói bởi chuyện bại trận lần này, uy vọng của công tước Ước Khắc lập tức rơi xuống đáy cốc, ngay cả những lão quý tộc dưới trướng ông ta đều đã có chút coi thường vị công tước bại trận này.
Nhưng bọn họ vẫn phải thực hiện nghĩa vụ phong thần của mình. Thiêu Mại nghe được những người bên cạnh cười nói xong, ông ta nhẹ nhàng gõ gõ bàn, sau đó nói:
"Các vị, tôi biết các vị nhất định nghĩ người Duy Đa Lợi Á vô cùng nhỏ bé, thế nhưng đừng nên quên, chính những người nhỏ yếu này đã đánh bại 3000 kỵ binh của công tước, mà quân đội của công tước Ước Khắc lớn mạnh thế nào, tôi tin rằng mấy người rõ ràng hơn bất cứ ai, không nên khinh địch cũng không nên lơi lỏng, có lẽ Duy Đa Lợi Á cũng không đơn giản giống như chúng ta nghĩ."
Bá tước Thiêu Mại nói xong, biểu tình những người khác cũng ngưng trọng, quả thực giống như ông ta nói, bọn họ có chút khinh địch.
Ngay khi bá tước Thiêu Mại chuẩn bị thảo luận kế hoạch tiến công cụ thể, đột nhiên có một lính trinh sát vội vội vàng vàng chạy tới, sau đó vọt vào trong lều, nói với bọn họ:
"Bá tước đại nhân, có Duy Đa Lợi Á người của tới gần chúng ta doanh địa!"
Người kia vừa mới nói xong, toàn bộ các bá tước và nam tước trong lều đều giật mình.
Bọn họ sôi nổi châu đầu ghé tai bàn luận, trên mặt mang theo biểu tình không thể tin được nói chuyện, cùng với vô cùng phẫn nộ, giống như cảm thấy sỉ nhục sâu sắc đối với việc đám nông dân Duy Đa Lợi Á lại dám chủ động khởi xướng tấn công mình, giống như bị bọn họ miệt thị.
Bá tước Thiêu Mại rất nhanh liền chỉ huy các quý tộc, dẫn đội quân mình thống lĩnh, đi chống lại đám người Duy Đa Lợi Á tới gần.
Mà khi bọn họ tới bên ngoài doanh trại dự định xếp quân, lại phát hiện số lượng người Duy Đa Lợi Á tới gần đây không nhiều, cũng chỉ có hơn 100 người mà thôi, hơn nữa bọn họ không có bất kỳ đội ngũ gì, thậm chí không có cưỡi ngựa mà là đi bộ tới, còn chưa mặc quần áo, vũ khí cầm trên tay đều không thể gọi là gậy gộc.
Nói cách khác bọn họ cũng không phải lính trinh sát, chẳng lẽ là tới ngoại giao sao? Mọi người có chút khó hiểu, nhất thời cũng không tấn công bọn chúng, bọn họ đứng tại chỗ chờ những người Duy Đa Lợi Á đó đi tới gần, rất nhanh hơn 100 người liền đi nơi cách doanh trại khoảng hơn ba phút đi ngựa liền không tiếp tục đi tới.
Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ doanh trại rồi nói gì đó, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa không nghe được rõ ràng.
Thiêu Mại đợi một hồi cũng không thấy bọn họ làm gì hoặc là nói gì. Ông ta có chút chờ không kịp, sai thuộc hạ của mình hỗ trợ khiêng lá cờ của mình, cưỡi ngựa chạy về phía 100 người kia.
Nhìn thấy có một người cưỡi ngựa hỗ trợ đi tới, những người chơi lập tức xôn xao.
Ở trong mắt những bá tước những biểu hiện này hẳn là đám người Duy Đa Lợi Á đang cảm thấy sợ hãi.
"Tôi nghĩ đám người Duy Đa Lợi Á đều bị nói khoa trương, anh xem dáng vẻ bọn họ đến gần nhìn thấy doanh trại của chúng ta cũng đã sợ thành cái dạng này, nếu thật sự đánh nhau, sợ rằng sẽ chạy trốn trước mất, tôi nghĩ căn bản không có gì khó khăn, hoàn toàn không thể tưởng tượng được công tước đại nhân lại bị đối thủ như thế này bao vây, còn cầu chúng ta cứu viện, nhất định là quá sơ xuất."
Một bá tước mang theo giọng điệu cười nhạo nói, mà những bá tước khác đứng bên cạnh cũng phá lên cười, đang lúc bọn họ cười, hơn 100 người chơi kia bao vây người hỗ trợ, sau đó trong một mảnh hỗn loạn, người hỗ trợ kia bị đánh ngất xỉu trên mặt đất, bị cởi hết quần áo, thuận tiện còn có ngựa của hắn ta cũng bị hơn 100 người dắt đi.
Sau khi trải qua bàn bạc một hồi, một người trong đám bọn họ đi lên cưỡi ngựa, đồng thời dương dương đắc ý quay đầu nhìn về phía này, nhưng những bá tước này làm sao có thể chịu đựng được sự nhục nhã này.
Bọn họ lập tức cưỡi ngựa xông ra ngoài, thoáng cái liền có bốn đến năm trăm kỵ binh vọt về phía người chơi.
Đương nhiên người chơi cũng nhìn thấy đám kỵ binh xông về phía mình, bọn họ hốt hoảng, đồng thời bắt đầu chạy trốn.
Thế nhưng hai cái đùi làm sao có thể chạy trốn nhanh hơn bốn chân được, những kỵ binh đó nhanh chóng vọt qua, sau đó quơ vũ khí của bọn họ, giống như tàn sát, chém những người dân Duy Đa Lợi Á đó ngã xuống mặt đất, khắp nơi đều là tiếng chửi bới, còn có tiếng hô tức giận, thậm chí còn có tiếng cười, thế nhưng không hề nghe được âm thanh quỳ xuống đất xin tha, giống như trong truyền thuyết, những người Duy Đa Lợi Á đó đến chết cũng không định đầu hàng, hơn nữa còn thật sự phấn đấu đến một khắc một người cuối cùng ngã xuống, bá tước Thiêu Mại đứng từ xa nhìn mọi chuyện đã bị chấn động sâu sắc, ông ta trầm mặc, chưa từng gặp qua người có ý chí chiến đấu kiên cường như thế, đây chỉ là 100 người mà thôi, nhưng cũng đã biểu hiện ý chí chiến đấu mãnh liệt ra bên ngoài. Vậy nếu thật sự là hơn 5000 người Duy Đa Lợi Á, vậy ý chí chiến đấu tập thể biểu hiện ra sẽ còn đáng sợ bao nhiêu.
Bá tước Thiêu Mại đột nhiên ý thức được có lẽ truyền thuyết về Duy Đa Lợi Á có lẽ không phải là lời đồn khuếch đại.
Cường địch trước mắt làm ông ta không nhịn được có chút run rẩy, cũng không phải vì sợ hãi, mà là vì cảm thấy hưng phấn khi sắp đến đại chiến, chỉ có kẻ địch mạnh mẽ như thế này mới có du͙© vọиɠ đánh bại!
Bá tước Thiêu Mại cưỡi ngựa xoay người lại, hô với các quý tộc sau lưng:
"Mọi người chuẩn bị ổn thỏa, chúng ta lập tức tấn công doanh địa Duy Đa Lợi Á, tuyệt đối không thể để cho những người Duy Đa Lợi Á tiếp tục bao vây lâu đài công tước đại nhân, cần phải hoàn toàn diệt đi khí thế kiêu ngạo của bọn họ xuống."
Bá tước Thiêu Mại vừa mới nói xong, những quý tộc lập tức phát ra tiếng hô rung trời, sau đó một đoàn kỵ sĩ xuất phát từ doanh trại, đi về phía cứ điểm của Duy Đa Lợi Á.
Những người Duy Đa Lợi Á vừa mới được sống lại đưa về đây, cũng chính là các người chơi, hùng hùng hổ hổ sống lại đυ.ng phải một ít kỵ sĩ xa lạ xuất hiện ở bên ngoài lâu đài công tước, lại còn truyền bá tin tức khởi xướng tấn công bọn họ ở khắp nơi, về phần bọn họ cướp bóc áo giáp và ngựa gì đó của người ta, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Có cái gì cần phải nói đâu?