Mẹ thường giặt những bộ quần áo riêng tư này và mang ra ban công để phơi sau khi tắm, có lẽ vì sự cố của tập đoàn nên khi tắm xong mẹ đã vội vàng trở về phòng để giải quyết công việc. Hôm sau cô tìm thời gian thích hợp mới giặt chúng.
Những thứ này đầy cám dỗ và tôi không thường xuyên được nhìn thấy chúng. Bộ đồ lót gợi cảm của mẹ đã khiến trái tim tôi đâp loạn nhịp đã đánh thức một nơi trong trái tim tôi vốn đã đóng kín, và khiến tôi cảm thấy khao khát mẹ một cách kỳ lạ.
Tôi không biết ước muốn này là gì, tôi không thể định nghĩa nó, tôi chỉ biết rằng nó đã xuất hiện từ bao giờ, mỗi khi đối diện với mẹ, mặt tôi đỏ bừng không thể giải thích được, bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn, cặp đùi săn chắc, và tất cả những món đồ lót gợi cảm như qυầи ɭóŧ, tất chân, giày cao gót, v.v., sẽ khơi dậy trong lòng tôi một sự thôi thúc điên cuồng nào đó. Nói thật, tôi đối với chuyện mẹ con lσạи ɭυâи chưa bao giờ nghĩ tới, đương nhiên cũng chưa bao giờ quan tâm đến, lòng tôi đối với mẹ chỉ có đơn thuần thân tình, có thể do mấy ngày nay tôi hình như phát hiện ra mẹ xinh đẹp và quyến rũ một cách lạ thường……
Tôi đang học tại một trường cấp ba nổi tiếng ở Ma Đô, với đội ngũ giáo viên hùng hậu, hệ thống giảng dạy hoàn hảo, nhà trường đã thực hiện việc giáo dục giới tính cho học sinh một cách có hệ thống và bài bản nên tôi cũng biết thủ da^ʍ là gì. Bình thường tôi cũng có thủ da^ʍ, nhưng không quá nhiều. Có thể là hai tuần một lần, hoặc cả tháng mới có một lần.
Suy cho cùng, trọng trách được đặt trên người tôi rất nặng, tôi và mẹ hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, tâm trí tôi luôn đặt vào việc học và luôn học cách bảo vệ mẹ, thật sự không có chỗ cho những suy nghĩ viển vông.
Nhưng những ngày gần đây, tôi sử dụng quần tất và áo ngực của mẹ để thủ da^ʍ mỗi đêm.
Quần tất, áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ và những đồ lót khác mà mẹ tôi sử dụng đều được làm từ chất liệu cao cấp và đắt tiền. Vì vậy chúng rất nhanh khô sau khi giặt giũ.
Đêm nay, như thường lệ, tôi khóa cửa phòng tắm, cởϊ qυầи áo, khỏa thân đứng trong phòng tắm, rồi run rẩy với tay lấy đôi quần tất màu da người trên khung Inox, nâng niu như một báu vật đưa lên trước mũi, hít hà. Tôi khịt khịt mũi, lúc này tôi cảm thấy tâm hồn mình như được thăng hoa, một mùi thơm xộc thẳng từ mũi lên tận óc, cơ thể tôi không khỏi run lên ba lần, rồi như người phê thuốc, tôi vội vàng tìm thấy đũng quần bên trong chiếc tất, có thiết kế chất liệu khác với phần còn lại, nó là chất liệu mềm và đυ.c, tôi đưa lên chóp mũi ngửi thật sâu, mùi thơm của nước rửa phụ khoa pha lẫn mùi tanh nhẹ thật là dễ chịu rồi vươn lưỡi liếʍ lên liếʍ xuống, thật ngọt ngào không tưởng, tôi nhắm mắt tưởng tượng, tôi đưa nó vào dươиɠ ѵậŧ vốn đã cương cứng của mình, rồi quấn phần còn lại xung quanh dươиɠ ѵậŧ, tay tôi bắt đầu chà sát chúng quanh dươиɠ ѵậŧ của mình.
“A…” Tôi bất giác ngẩng đầu lên rêи ɾỉ, cảm giác này thật là mát mẻ, đầu dươиɠ ѵậŧ áp vào đáy quần tất, như thể tôi đang cọ đầu dươиɠ ѵậŧ vào vùиɠ ҡíи của mẹ tôi. Không thể không tưởng tượng cảnh mẹ tôi đang cởi bỏ quần áo của mình. Cảnh tượng đang đứng trước mặt tôi, cặρ √υ' to trắng như tuyết, núʍ ѵú ửng hồng, âʍ ѵậŧ cao vυ't được che phủ bởi lớp lông đen mượt như nhung, và cả đôi chân thon gọn của bà, thật không thể chịu nổi nữa rồi. Hạ Minh ngẩng đầu nhắm mắt lại, đầu óc tràn đầy hình ảnh dâʍ ɖu͙© mà cậu đang tưởng tượng. Lỗ tai nóng lên, mặt đỏ bừng, hết lần này đến lần khác thì thào gọi tên mẹ. Đột nhiên cậu cau mày, hai tay di chuyển nhanh hơn, cơ thể căng thẳng siết chặt, eo đột nhiên giật mạnh lên, cậu khẽ rên lên một tiếng, đầu dươиɠ ѵậŧ run rẩy phun ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙.Không mất nhiều thời gian để tôi xuất tinh ồ ạt .
Khi nỗi trống trải ập đến, tôi chợt nhận ra.
"Chết rồi! Vấy bẩn hết rồi!"
Tôi đã xuất ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, tϊиɧ ɖϊ©h͙ có một màu trắng đυ.c khỏe mạnh, và toàn bộ đáy quần đều dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, nếu mẹ tôi phát hiện ra, tôi ắt hẳn sẽ bị mẹ gϊếŧ chết.
Sau khi suy nghĩ nhanh trong đầu, tôi quyết định đi giặt quần tất cho mẹ. Mặc dù mẹ tôi sẽ bực mình vì tôi đã tự quyết định, nhưng tốt hơn là khi để cô phát hiện ra rằng tôi đã thủ da^ʍ với quần tất của mẹ.
Nghĩ về điều đó, tôi đặt nó vào vòi nước và làm ướt nó, ngay khi tôi chuẩn bị thoa xà phòng, bên ngoài vang lên một tiếng bước chân, đó là điều cuối cùng tôi có thể nghe thấy vào lúc này.
“Mẹ đây con!”
Đầu óc tôi choáng váng, cảm giác như trăm ngàn ngôi sao đang lượn lờ trước mặt, cả người đơ ra tại chỗ. Không thể nào!.
Vài giây sau có tiếng gõ cửa phòng tắm, "Đồ của mẹ để ở trong đó, mẹ quên lấy, con đưa ra cho mẹ được không"
"Mẹ ... mẹ, con đang tắm, mẹ chờ con một chút! ”
Tôi nhanh chóng bật vòi sen, ngụy trang là mình đang tắm cùng với tiếng nước chảy róc rách.
"Không sao, dừng lại một chút, trước đem đồ cho mẹ, sau đó tiếp tục tắm rửa, mẹ đang rất bận.
" Chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của mẹ tôi. Hy vọng, nước trên quần tất có thể che đi mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng tôi biết mình đang tự lừa dối mình, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoàn toàn không bị phai đi cho dù có nhúng nước, tôi đã kiêng khem hơn mười ngày, và mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thiếu niên rất nồng, Chín phần mười lần này tôi sẽ chết.
Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa quần tất ra cho mẹ.
Sau khi tôi mở cửa và đưa quần tất, áσ ɭóŧ ... cho mẹ, tôi đóng cửa và chờ cái chết của chính mình.
Tôi đã có một hình ảnh trong đầu về việc sau này mẹ tôi sẽ tức giận như thế nào, và mặc dù tôi đã nhiều lần được chứng kiến những cơn thịnh nộ của mẹ, nhưng tôi nghĩ lần này chắc chắn là rất khủng khϊếp.
Quả nhiên, mẹ sau khi cầm hết những món đồ lót trong tay, không có lập tức rời đi, mà lên tiếng chất vấn “sao quần tất lại ướt như thế này?” hẳn là mẹ đã phát hiện ra có gì đó đang xảy ra, cô trước khi rời khỏi nhà tắm đã cố để hết đống đồ lót lên cao, hơn nữa giá thép cao như vậy, làm sao con cô tắm rửa có thể để nước văng lên trên đó ướt nhẹp như vậy, cho nên chỉ có thể là do Hạ Minh làm Sau vài giây, bên ngoài bỗng trở lại trạng thái yên tĩnh như cũ, nhưng tôi vẫn cảm thấy ớn lạnh truyền đến qua cửa kính của phòng tắm, và tôi không khỏi rùng mình.Phải chăng mẹ đã phát hiện ra!
Nhưng cơn thịnh nộ của mẹ không xuất hiện như tôi tưởng tượng, mẹ chỉ im lặng vài giây rồi bỏ đi.
Có trời mới biết chuyện gì đã xảy ra với tôi trong vài giây đó. Sau khi mẹ tôi đi, tôi ngồi thụp xuống nền phòng tắm, gạch ốp sàn lạnh cứng làm mông tôi hơi đau một chút nhưng tôi không có thời gian để ý đến nó, đầu óc tôi trở nên quay cuồng với hàng tá câu hỏi trong đầu “Mẹ đã phát hiện quần tất bị ướt?. Mẹ đã biết tôi đã thủ da^ʍ với đồ lót của bà?. Bà nghĩ tôi là một đứa hư hỏng?”….
Cô ấy sẽ đánh tôi, cô ấy sẽ im lặng với tôi mãi mãi? Đây dường như không phải là điều khủng khϊếp nhất, tôi sợ nhất là cô ấy thất vọng về tôi, và tôi không muốn cô ấy vì tôi mà suy sụp. Nhưng tôi đã làm một điều xấu xa như vậy, thật sự nó đã xảy ra!
Đêm đó, tôi để vòi sen trong phòng tắm dội nước nóng vào đầu, cơ thể không có bất cứ phản ứng gì, cứ như người gỗ, sau đó, tôi không nhớ nổi mình đã ra khỏi phòng tắm và trở về phòng như thế nào.
Sáng hôm sau, tôi dậy ăn sáng dưới sự thúc giục của mẹ như thường lệ, cô luôn dậy sớm hơn tôi và gọi tôi dậy mỗi sáng, thậm chí vào cuối tuần, cô không cho phép tôi ngủ nướng và yêu cầu tôi phải dậy sớm, ngay cả khi tôi không đi học. “Đừng lãng phí thời gian vào việc ngủ, chỉ cần ngủ đủ mười tiếng mỗi ngày”. Mẹ tôi luôn càu nhàu như thế nếu tôi dậy trễ.
Tôi đang ngồi ở bàn bên ngoài nhà bếp ở tầng một, ăn bánh mì nướng mà mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn, và mẹ tôi đang ngồi đối diện với tôi, uống bột yến mạch. Những gì xảy ra đêm qua thực sự chỉ là giấc mơ của tôi ?.
Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng tôi không biết phải nói gì, vì tôi vẫn đang trong thời gian bị trừng phạt mà cô ấy dành cho tôi, và tôi không thể nói chuyện với cô ấy ngay lúc này.
Tôi không nói một lời nào với mẹ cho đến khi bữa ăn kết thúc, tôi theo mẹ ra khỏi cửa và bước lên chiếc Audi mới mua của mẹ.
Trên đường đi, những tòa nhà cao tầng chọc trời ở Ma Đô hiện ra trước mắt tôi, mẹ chở tôi đến trường, dặn tôi chăm chỉ học hành, rồi tự mình lái xe đến công ty.
Tôi nhập học năm 2009 và được phân vào lớp 0923. Bây giờ là năm học đầu tiên của tôi tại trường cấp 3, trường có 100 lớp mỗi khối. Trường của tôi rất lớn, sở hữu đầy đủ mọi tiện nghi: Thư viện, phòng thí nghiệm, sân thể thao trong nhà, sân bóng đá, hồ bơi, phòng thiên văn, v.v.
Tôi được coi là một người có tầm ảnh hưởng ở trường, thứ nhất, tôi là con trai của chủ tịch tập đoàn Lâm Thịnh, một trong ba tập đoàn hàng đầu ở Ma Đô, thứ hai, đó là vì một số phẩm chất xuất sắc của tôi. Điểm số của tôi rất tốt, kết quả tôi đạt được tại đại hội thể dục thể thao toàn trường vừa qua cũng rất sáng sủa, tôi còn là chủ tịch hội học sinh.
Nói một cách logic thì chỉ có học sinh trung học năm thứ hai mới có thể ứng cử vào vị trí Chủ tịch hội học sinh, tuy nhiên, vì thành tích của tôi trong học tập và việc tôi rất nổi tiếng với các nữ sinh trong trường nên mọi người đã bình chọn cho tôi rất nhiệt tình. Tài năng, sự nổi tiếng và phẩm chất đã cho tôi một ngoại lệ.
Tôi chưa bao giờ dám khoe khoang những điều này với mẹ, mặc dù trong mắt người khác, tôi là một vầng hào quang cực kỳ chói mắt, tôi biết rằng nếu tôi đem những thứ này nói với mẹ, bà nhất định sẽ dội cho tôi một gáo nước lạnh và lạnh lùng nói. "Đủ chưa? Cuộc đời con vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước, chỉ có như vậy con đã tự mãn?" Vì vậy, tôi đã rất nỗ lực và chưa bao giờ dám lơ là.
Trên đường đến lớp, tôi đang đi thì phát hiện có điều gì đó không ổn, nhiều bạn học ở các lớp khác vừa đi vừa nói chuyện như mọi ngày, nội dung tôi tình cờ nghe được lại nối tiếp nhau khiến tôi hơi khó hiểu.
Họ dường như đang chỉ vào một cô gái, và cô gái này, tôi tình cờ biết, chính là cô gái đã tỏ tình với tôi, người mà mẹ tôi nghĩ chính là nguyên nhân chính dẫn đến việc sa sút trong học tập của tôi – Trần Hy Tuyền học sinh lớp 0922.
"Chết tiệt, Hy Tuyền, con nhóc hôi thối này, tại sao lại dám quyến rũ nam thần của tao? Nó còn tỏ tình với Hạ Minh ở nơi công cộng, nó dựa vào cái gì chứ? Bằng cái l*и thối đó hay sao? Haha!"
"Khả Di, mày cũng đừng quá khinh thường nó, nó là tuyển thủ Tennis hạt giống của trường chúng ta đó, lần này vị trí quán quân môn Tennis tại Đại hội thể thao các trường trung học mở rộng không phải là nó dành về cho trường chúng ta đó thôi. Bất quá thì, dù nó có chơi hay đến đâu đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tao chán ghét nó. Hì hì, ai bảo nó câu dẫn nam thần của tao?"
Một số nam sinh còn nói:" Các nữ sinh trường mình bụng dạ quá hẹp hòi rồi. Hy Tuyền là một cô gái xinh đẹp và tài năng, mấy nhỏ kia lấy gì mà so sánh với nàng chứ? Cho dù bọn họ có cởi hết quần áo ra so sánh cũng không bằng Hy Tuyền? Thử tượng tượng Hy Tuyền đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà xem! Cái bộ ngực đó, cặp mông đó, cái l*и đó, tao mà có được tao liền đυ. nó ba ngày ba đêm cho sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ ”Có nhiều ý kiến
khác nhau cứ thế râm ran truyền miệng giữa các học sinh.
Tôi không khỏi cau mày khi lắng nghe những bình luận của họ. Trong quá khứ, Trần Hy Tuyền luôn nằm trong top ba hoa khôi của trường, được mọi người vô cùng yêu mến.
Nhưng đây không phải việc của tôi, dù danh tiếng tốt xấu ra sao, cô ấy cũng không liên quan gì đến tôi.
“Hạ Minh, Trần Hy Tuyền là nhân viên bán hàng, bạn không thích cô ấy đúng không? "
Tôi đi thẳng đến lớp học, nhưng trong lớp cũng đang bàn tán xôn xao. Nhiều người đang nói xấu Trần Hy Tuyền, và hầu hết đều là nữ sinh, nhiều cô gái thấy tôi đến liền trực tiếp đến chỗ của tôi và hỏi:"Hạ Minh, Trần Hy Tuyền chính là con đỉa đang bám chân bạn đúng không, bạn có thấy nó phiền phức hay không?"
"Hạ Minh, Trần Hy Tuyền nào có xinh đẹp hơn tôi đâu? Thay vì bạn thích nó, bạn thích tôi còn hơn hay không!"
"Hạ Minh, bạn phải chăng cũng đang chán ghét sự theo đuổi của con điếm Trần Hy Tuyền? Không thành vấn đề, mình sẽ cùng cùng Tiểu Lan, Tiểu Yến chờ sau khi tan lớp liền đi đánh nó, yên tâm, tụi mình sẽ xử lý nó trong nhà vệ sinh, thầy cô sẽ không phát hiện ra đâu, tụi mình sẽ không gây ra phiền toái làm liên lụy đến bạn đâu."
Tôi thật sự rất đau đầu, nhìn bộ dạng của bọn họ là bởi vì Trần Hy Tuyền đã tỏ tình với tôi, cho rằng tôi đã tiếp nhận lời tỏ tình đó, cho nên trong lòng nảy sinh ghen tị mới nhục mạ Trần Hy Tuyền như vậy?
Tôi cảm thấy được sự tình không đơn giản như vậy….
Sau giờ học, tôi vào nhà vệ sinh. Khi đi ngang qua phòng vệ sinh nữ, tôi phát hiện ra một người quen cũ.
Cao Thiên Kiện, con trai của Cao Thiên Tường, chủ tịch tập đoàn Trùng Minh.
Cao Thiên Kiện khá đẹp trai, là thành viên mới của câu lạc bộ Taekwondo của trường.
Cao Thiên Kiện coi bộ rất giỏi võ, vừa mới vào học lớp mười, chân ướt chân ráo hắn đã hạ đo ván đàn anh lớp 12 đã có đai xanh chứ không ít ỏi gì cho dù hắn mới ở cấp bậc đai vàng.
Bởi vì là tân học sinh cấp ba (lớp 10), nên hắn không được bầu làm chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo, cho nên hắn mới được mọi người đặt cho cái biệt danh “Tân vương”.
……………………………………………………………………………………………..
Chú Thích:
Đai trắng (cấp 8).
Đai vàng (cấp 7).
Đai xanh (cấp 6 - 5).
Đai nâu (cấp 4 - 3).
Đai đỏ (cấp 2 - 1).
Đai đen (nếu võ sinh vẫn chưa đủ 18 tuổi sẽ được cho đeo đai đỏ đen, cho đến khi đủ 18 tuổi rồi sẽ được đeo đai đen).
Hệ phái Taekwondo WTF sẽ có 9 trình độ (gup) cùng với 8 cấp và sẽ có 7 màu đai (dan). Võ sinh mới vào trường luyện sẽ bắt đầu ở cấp 8 (đai trắng) rồi sẽ được tăng dần trình độ theo thứ tự xuống cấp 1 (đai đỏ).
…………………………………………………………………………………………….
Khi thấy tôi đi tới, hắn ta sững sờ, sau đó nháy mắt, hai người bên cạnh lập tức đi vào trong nhà vệ sinh nữ, tôi vô thức nhìn vào trong, mơ hồ phát hiện một cô gái mặc váy đồng phục học sinh đang bị hai nam sinh giữ chặt, không cho ra ngoài.
Điều này cũng không có gì là bất ngờ, bởi vì Cao Thiên Kiện là một kẻ ngang ngược, luôn dựa hơi vào cha mình là Chủ tịch của tập đoàn lớn, cùng với chính mình vừa được đặt biệt danh “Tân vương”, nên gã hoành hành ngang ngược khắp trường, các thầy cô cũng không dám quản mấy trò đê tiện của hắn. Tôi có nghe được một bạn học kể lại có lần hắn đánh bạn cùng lớp đến mức phải nhập viện, và thường xuyên đăng ảnh nhạy cảm của các bạn nữ trong trường lên trang web chính của nhà trường.
Tôi cũng không có nhiều thiện cảm với hắn, không chỉ bởi vì hắn nhân phẩm thấp kém, mà còn bởi vì sự cạnh tranh giữa mẹ tôi và cha của hắn. Lâm Thịnh và Trùng Minh là hai kẻ thù không đội trời chung, là con trai của hai người lãnh đạo hai tập đoàn đối nghịch nhau, tôi và hắn ta đương nhiên sẽ không dành cho nhau một cái nhìn thiện cảm.
Tôi không can thiệp vào việc anh ta bắt nạt người khác, nói thật là tôi cũng hơi lo lắng, vì nếu thật sự điều đó xảy ra, tôi căn bản không thể đánh bại anh ta một cách đễ dàng chút nào.
Tôi bước vào phòng vệ sinh nam bên cạnh, một số âm thanh truyền qua bức tường ngăn cách nhà vệ sinh nam và nữ và sau đó nghe thấy tiếng đánh đập và mắng mỏ của Cao Thiên Kiện với một cô gái nào đó, kèm theo những cái tát, "Mẹ kiếp, mày thích nó và mày không thích tao, nó có gì tốt hơn tao sao? Thằng khốn Hạ Minh phải không? "
“Mẹ Kiếp!"
"Chát!"
"Khốn nạn!"
"Chát!"
"Con đĩ chó!"
"Khốn nạn!"
Nghe những âm thanh chát chúa này, tôi không cần nhìn, cũng biết nữ sinh kia nhất định bị đánh rất thê thảm, trong lòng tôi dấy lên một sự thương cảm, những tôi thật sự không giúp được nàng, và cũng không muốn giúp nàng.
Sau khi đi vệ sinh xong, tôi lại đi ngang qua phòng vệ sinh nữ, Cao Thiên Kiện và những người khác đã rời đi.
Vừa bước ngang qua cửa nhà vệ sinh nữ thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một bàn tay nhỏ run rẩy nắm lấy chân tôi, tôi giật mình quay lại nhìn.
Với bộ quần áo xộc xệch, chiếc mũi tím xanh và khuôn mặt sưng tấy, cùng vô số vết bầm tím trên người, người đó không ai khác là Trần Hy Tuyền, thì thào nói với tôi với đôi mắt ướt lệ, "Hạ Minh, cứu mình với, được không?"