"Tướng công...... Tướng công...... Nương tử sắp bị thao chết...... A hơ...... Không được...... Ô ô......" Bởi vì đầu chúc xuống dưới, Cố Thiêm cảm nhận được toàn bộ trời đất quay cuồng choáng váng, cảm giác lỗ huyệt bị nam nhân đâm thọc rõ ràng đến đáng sợ, giống như mỗi một phát đều xông lên tận óc.
Lúc này xe Như Ý cọt kẹt chuyển động, xóc nảy lên xuống, phối hợp với lực đẩy của nam nhân làm cho cú thúc càng tuyệt vời hơn.
Xe mãnh liệt nảy lên rồi lại dập mạnh xuống liên tục, dươиɠ ѵậŧ nam nhân được thế liền đυ. vừa sâu vừa mạnh vào huyệt hắn, mị nhục giống như muốn bú ʍúŧ dươиɠ ѵậŧ không chịu nhả vậy, háo hức truy đuổi, mấp máy vặn vẹo. Miệng tử ©υиɠ càng thêm ngứa ngáy, bị thao đến mức miệng tử ©υиɠ mở to.
"A...... Tướng công...... Tướng công...... Tiểu ...... Nương tử sắp bị thao tiểu...... Ô ô...... Không được..... Mau dừng lại......" Một cảm giác buồn tiểu mạnh mẽ dâng lên, gần như không thể nín được, Cố Thiêm muốn kẹp chặt hai chân nhịn xuống, nhưng cảm giác này quá cường liệt, ô ô...... Làm sao bây giờ, hắn, hắn không muốn đái ra trước mặt nam nhân, lại còn là tư thế này nữa chứ!
Thế nhưng Mộ Dung Thanh Viễn lại muốn nhìn Cố Thiêm bị mình đυ. đến mất khống chế, không thể nhịn nổi mà xấu hổ đái ra, vừa đái vừa khóc lóc trong nhục nhã, từng giọt nước mắt lăn tròn, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp!
Cho nên Mộ Dung Thanh Viễn không hề ngừng phi nước đại mà ngược còn dồn lực cắm mạnh xuống, sau đó vặn vẹo chọc ngoáy điểm mẫn cảm, cọ xát ấn xoa liên tục, "Nương tử có sướиɠ không? Nhịn không được thì đừng nhịn nữa, vi phu muốn nhìn ngươi tiểu ra!"
"Tiểu ra đi, ngoan, tiểu cho tướng công xem nào! Nương tử ngoan ngoãn!" Mộ Dung Thanh Viễn vừa đưa đẩy đâm rút bên trong hoa huyệt vừa thò ngón tay cắm vào hậu huyệt, tìm đến tao điểm giấu ở sâu trong hang, cùng thao lộng theo tần suất đưa đẩy của mình.
A...... Cả hai huyệt của hắn cùng bị đối xử như vậy, không chút cảm thông, càng không thương tiếc tí nào, Cố Thiêm vốn đã không chịu đựng nổi, lúc này trực tiếp hét lên một tiếng, huyệt co rút kịch liệt, sau đó từng dòng chất lỏng tanh khai đỏ vàng phun ra.
"A...... A...... Tiểu ...... Ô ô...... Tiểu thật rồi ...... Đừng mà...... A...... Không được nhìn...... Mất mặt quá...... A......"
Lúc này từng dòng chất lỏng thực sự giống như là suối phun vậy, không ngừng bắn tung toé giữa hai chân hắn. Sau đó chất lỏng tanh khai này từ từ chảy xuống, dọc theo vùng bụng phẳng lì mềm mại, lướt qua bộ ngực trắng noãn, chảy qua cổ, và cuối cùng ngay cả gương mặt đang khóc thút thít của hắn cũng dính đầy nướ© ŧıểυ của chính mình.
Bây giờ nhìn hắn giống như là một kẻ mất đi tôn nghiêm bị mọi người tùy ý đùa bỡn độc chiếm, bị người ta chơi đùa đến đái ra ướt nhẹp cả người. Vài giọt chất lỏng ấm nóng chảy quanh cơ thể hắn rồi từ từ bao bọc lấy hắn. Cố Thiêm cảm thụ được, cũng hưởng thụ loại kɧoáı ©ảʍ có phần biếи ŧɦái này.
Đúng vậy! Thật đáng xấu hổ! Hắn chính là tên đáng khinh thích bị người ta đối xử như vậy đấy! Hu hu...... Hắn quả thật là càng ngày càng dâʍ đãиɠ!
Hắn sướиɠ đến mức hai chân đều run lên, nếu không nhờ dây thừng giữ lại chắc hắn đã ngã quỵ xuống đất.
Chất lỏng tanh nồng vây quanh hắn, hiện trường trông như vừa trải qua một trận ngược đãi tìиɧ ɖu͙©, điều này càng khơi dậy ham muốn bạo da^ʍ của Mộ Dung Thanh Viễn.
"Nương tử? Chúng ta đổi tư thế được không nào?" Mộ Dung Thanh Viễn nhìn thì giống như là đang thương lượng với hắn, nhưng thực ra y đã hành động từ trước, cởi trói cho tay chân hắn, sau đó trói hắn thành dạng phạm nhân đang bị nghiêm hình tra tấn trong nhà giam.
Hai tay của hắn bị dây thừng trói lơ lửng trên đầu, đùi lại bị kéo banh ra, hai cổ chân trần trụi bị cột cố định hai bên, bộ dáng thật nhục nhã!
Cố Thiêm ngẩng đầu nhìn tay bị trói trên đầu, lại nhìn xuống hai chân bị cưỡng ép giạng rộng ra, đột nhiên cảm thấy hưng phấn. A, nhanh lên nhanh lên, hắn sắp bị nam nhân thao như thế, giữa khuất nhục còn kèm theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ mập mờ, khiến hắn vừa mong đợi vừa hoảng hốt.
"Tướng công...... Tướng công...... Mau...... Thao thao...... Huyệt đi...... Ô ô...... Nương tử muốn tướng công...... côn ŧᏂịŧ bự......"
"Nương tử, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, hửm? Ta hỏi ngươi đáp, trả lời sai sẽ bị trừng phạt!" Mộ Dung Thanh Viễn cười xấu xa nói: "Trả lời đúng thì tướng công sẽ thưởng cho ngươi đại nhục bổng!"
"Muốn...... Muốn tướng công ...... Đại nhục bổng...... Thao...... Thao huyệt...... Nương tử ...... Ô ô...... Nhanh lên...... Chịu không nổi ......"
Cố Thiêm đung đưa thân mình có vẻ mất kiên nhẫn, há miệng thở hổn hển. Hắn vừa sướиɠ đến đái ra, sau cơn cao trào thì tự nhiên bên trong huyệt liền trở nên trống rỗng, rất muốn được lấp đầy, rất muốn đại nhục bổng của tướng công nhồi đầy!
"Trò chơi bắt đầu." Mộ Dung Thanh Viễn đến bên cạnh Cố Thiêm, từ cổ hắn cắn xé từng chỗ từng chỗ một đi xuống dưới, cuối cùng đầu lưỡi quấn lấy núʍ ѵú cương cứng không buông, răng nanh cọ xát, đầu lưỡi nhấn nhá, cố ý phát ra tiếng "chùn chụt" ái muội.
"A...... Tướng công liếʍ thoải mái quá...... Thật thoải mái...... Bên này cũng muốn...... Nhanh lên...... A...... Ưʍ......" Cảm giác đau đớn tê dại từ đầṳ ѵú truyền đến rất nhanh khiến cho Cố Thiêm rên lên một lần nữa. Mộ Dung Thanh Viễn mυ'ŧ núʍ ѵú, cắn nó đỏ lên đến mức phát tím, thầm nghĩ: Nếu có thể hút ra sữa thì tuyệt vời biết bao nhiêu.
Nhưng y cố tình không nghe thấy lời Cố Thiêm nói, liếʍ đủ núʍ ѵú bên này thì bắt đầu liếʍ láp xuống dưới.
"Ô ô...... Bên này...... Bên này...... A...... Bên này cũng muốn ...... Mau liếʍ cho ta...... A......" Cố Thiêm gấp đến độ ưỡn người về phía trước, giương bộ ngực bên kia đến trước miệng Mộ Dung Thanh Viễn. Núʍ ѵú này trái ngược hẳn với núʍ ѵú vừa được y mυ'ŧ mát, nó nhỏ xíu như một nụ hoa chưa đến kì nở, mà phía bên kia lại là một bông hoa đỏ tươi mê người, lóng lánh nước, mang theo hương vị gợi cảm.
Bên này ngứa ngáy đến mức Cố Thiêm cảm thấy khó chịu vô cùng, cho dù được đầu ngón tay gảy gảy một chút cũng đỡ mà, sao nam nhân có thể làm như vậy được!
"Ô ô...... Tướng công không cho nương tử sao...... Ô ô...... Nương tử ngứa thật đáng thương ...... A...... Ư......" Vậy mà hắn lại ra vẻ thê thảm than khổ trước mặt nam nhân, ngực thở dốc phập phồng kịch liệt, cố ý phát ra thanh âm rầm rì dục cầu bất mãn.
Làm sao nam nhân có thể mắc mưu chứ? Y không thèm để ý đến hắn, ngược lại còn liếʍ cây ngọc hành đang dựng đứng của hắn.
"Ưm a --" Qυყ đầυ bị đầu lưỡi nam nhân quấn lấy, cảm giác ấm áp và trơn ướt bất ngờ khiến Cố Thiêm suýt chút nữa bắn ra.
"Nương tử sướиɠ không?" Mộ Dung Thanh Viễn hỏi.
Cố Thiêm híp mắt, vẻ mặt vốn đã mê man, khóe mắt rưng rưng, "Sướиɠ...... Sướиɠ......"
"Còn muốn sướиɠ hơn không?" Mộ Dung Thanh Viễn lại liếʍ qυყ đầυ một cái, hỏi.
"Hô...... A...... Muốn...... Muốn...... A......" Cố Thiêm có thể nói là trả lời không chút do dự.
Trước khi gặp mình, Cố Thiêm đã "hái" bao nhiêu hoa, rình trộm bao nhiêu cơ thể nam nhân thèm khát da^ʍ hoan, những điều này Mộ Dung Thanh Viễn hoàn toàn không biết, nhưng càng không biết thì y lại càng muốn biết. Mặc dù trước đó hắn vẫn là một thân xử nam, nhưng chỉ vừa nghĩ đến việc Cố Thiêm từng cũng ôm nam nhân khác ngủ, "nằm" lên giường người khác, lại còn là rất nhiều lần, cho dù cái gì cũng không làm, nhưng y chỉ cần nghĩ đến là dưới đáy lòng cũng sẽ hận đến mức nghiến răng!
A a a! Nếu mà y xuất hiện muộn hơn một chút, chẳng phải hắn sẽ thuộc về người khác sao! Nương tử của y chỉ có thể là hắn, cho dù hắn chỉ ngắm nhìn người khác cũng không được, chứ đừng nói đến chuyện hắn tỉnh dậy trên giường người khác.
Cho nên y nhất định phải hỏi rõ ràng!
Hết chương 37