Tinh Dịch Hữu Độc

Chương 30: Thao hắn mãnh liệt trên ghế bập bênh, lắc lư thao hắn bật khóc!

Tiếng kêu rên dâʍ đãиɠ đã biến thành tiếng khóc trầm đυ.c, lộ ra mị thái khàn khàn. Hắn đã không còn sức để rên nữa, sướиɠ đến cực điểm rồi, nhưng vẫn muốn giữ chặt tay nam nhân, để hai cây Giác tiên sinh lạnh nóng bất đồng mạnh mẽ đâm chọc vào bên trong huyệt mình.

"Nương tử nhà ta thật dâʍ đãиɠ, vi phu yêu muốn chết bộ dạng phóng đãng này của ngươi." Nhìn biểu hiện của Cố Thiêm trên giường càng ngày càng không kiêng nể gì, trong lòng Mộ Dung Thanh Viễn có thể nói là kích động không thôi. Về sau y muốn mỗi ngày đυ. hắn như vậy, dùng đủ mọi dụng cụ da^ʍ tục, dùng đủ mọi tư thế dâʍ đãиɠ!

"Không...... Đừng...... Nói...... Ô ô...... Không được......" Bây giờ trong mắt nam nhân, hắn đã trở nên dâʍ đãиɠ không chịu nổi rồi sao? Ô ô, không được, hắn vẫn còn rất rụt rè, vẫn là biết xấu hổ mà!

Hắn khẽ cắn môi, cố gắng nhích người về phía trước, để hai da^ʍ cụ đang cắm trong huyệt hắn rời ra. Hắn muốn có cốt khí, hắn không muốn trở thành hư hỏng như lời nam nhân đã nói!

Mộ Dung Thanh Viễn hiểu thấu rõ ràng mấy ý nghĩ trong ngoài bất nhất đã nghiện còn ngại của nương tử y, tay cầm da^ʍ khí thản nhiên rút ra, y ngược lại muốn xem cuối cùng cốt khí nương tử nhà mình cứng rắn đến mức nào, đáy lòng xem náo nhiệt, tất nhiên không thiếu cảm giác sung sướиɠ khi người gặp họa.

Da^ʍ khí đã bị rút ra khỏi huyệt khẩu, bên trong huyệt đột nhiên ngứa ngáy, ăn mòn xương cốt. Thân thể Cố Thiêm cứng đờ, không động đậy, hắn chỉ cần tiến lên phía trước thêm một bước nữa thôi là có thể chứng minh cốt khí của mình, nhưng thật sự rất khó chịu.

Hắn như là đang bị thao vào đầu, hận không thể để nam nhân thao chết hắn, chỉ là chịu đựng như vậy một chút thôi mà hắn đã kiên trì không nổi, nghĩ cốt khí cái gì chứ, vẫn là đợi thao xong rồi hẵng nói đi, dù sao hiện tại giao hợp là để sướиɠ mà!

Vừa nghĩ như vậy, hắn liền bình thường trở lại, trên giường Mộ Dung Thanh Viễn phải hầu hạ hắn, phải làm hắn sướиɠ! Đương nhiên hắn càng sướиɠ thì sẽ càng dâʍ đãиɠ, điều này cũng sẽ khiến nam nhân thao hắn có cảm giác thành tựu! Tại sao phải chịu đựng cơ chứ? Không thành thật chút nào!

Đúng vậy! Cố Thiêm cảm thấy mình cực kì thành thật! Lập tức giữ chặt tay nam nhân, lùi mông lại, huyệt khẩu cọ xát hai da^ʍ khí "phốc xuy" một tiếng cắm vào.

"Ha...... A...... Sướиɠ quá...... Sướиɠ muốn chết...... A...... Mạnh lên...... Nhanh lên...... Nhanh lên a......" Cốt khí cái gì hắn đã sớm quăng qua sau đầu, mông vặn vẹo co giật, khiến cho hai da^ʍ khí kia cắm vào sâu và nhanh hơn. Cố Thiêm nóng nảy kéo tay nam nhân di chuyển nhanh chóng, miệng thì hết lần này đến lần khác lãng kêu thúc giục.

Y biết nương tử y không thể chịu đựng thêm bao lâu nữa, tao đến cực hạn rồi.

"Muốn tướng công đυ. ngươi không? Dùng đại nhục bổng của ta hung hăng thao ngươi. Đυ. vào lỗ huyệt của ngươi, banh rộng huyệt ngươi ra, rồi qυყ đầυ chọc vào miệng tử ©υиɠ, tốt nhất là đυ. mở miệng tử ©υиɠ dâʍ đãиɠ của ngươi ra, xuất toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong, bắn cho ngươi sướиɠ đến lãng kêu và tiết ra, nương tử thấy thế nào?" Mộ Dung Thanh Viễn cầm hai da^ʍ khí thô to tàn nhẫn cắm vào hai huyệt, miệng thì nói lời thô tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ từng nơ-ron thần kinh và mạch máu của hắn. Hắn suy nghĩ vẩn vơ, côn ŧᏂịŧ thô to của nam nhân không ngừng mà ra vào bên trong huyệt hắn, đυ. huyệt hắn đỏ ửng và sưng tấy lên đáng thương như thế nào.

Dươиɠ ѵậŧ nam nhân sẽ nảy bần bật trong huyệt hắn, tràn đầy năng lượng, phát ra sự cảm hóa một sinh mệnh, hắn muốn nam nhân xuất toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ hắn! Hắn muốn thụ thai!

"Muốn...... Muốn...... Tướng công...... Côn ŧᏂịŧ......Lớn........Đυ. vào...... Đυ. vào tiểu huyệt...... Đυ. mạnh...... Muốn...... Thụ thai...... Có bảo bảo......"

Đẩy tay nam nhân ra, Cố Thiêm vội vàng đứng dậy, khiến hai da^ʍ cụ bên trong huyệt hắn rơi ra, sau đó luống cuống tay chân bò lên người nam nhân.

Vừa bò vừa thở hổn hển rêи ɾỉ, "Muốn...... Tướng công ...... Đại nhục bổng của Tướng công...... Mau...... Nhanh lên......" Hắn không đợi nổi nữa, đẩy nam nhân xuống, banh hai chân ra, đỡ côn ŧᏂịŧ nam nhân muốn đút vào trong tiểu huyệt.

"Nương tử đừng nóng vội, còn có nhiều thứ chưa chơi mà. Tướng công ta không vội, nương tử vội vã làm gì?" Mộ Dung Thanh Viễn tránh né, tiểu huyệt đang nhắm vào côn ŧᏂịŧ hạ xuống lập tức ngồi vào khoảng không.

"Ô ô...... Muốn...... Muốn ...... A...... Ngứa...... Bên trong ngứa quá...... Tiểu huyệt muốn ăn...... Muốn ăn đại nhục bổng...... Cho nương tử......Cho nương tử được không...... Ưm?" Hắn thật sự nóng vội, mấy da^ʍ khí kia tuy rằng cũng sướиɠ, nhưng dù có tốt cỡ nào vẫn không thể so sánh với cây gậy thịt lớn của nam nhân, cứng rắn, nóng bỏng, tràn trề sức sống!

Nam nhân chính là đáng ghét như vậy, lúc nào cũng khiến hắn phải nói ra những lời khó có thể mở miệng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn ngứa ngáy khó nhịn, sau đó bản thân thì giả bộ vô tội, chính là không cho hắn! Hắn phải cầu xin thật tốt, làm nũng trong lòng nam nhân, khóc lóc khẩn khoản, vô liêm sỉ nài nỉ hết lần này đến lần khác, nam nhân mới chịu "bố thí" cho hắn.

Khẩu vị độc ác này của nam nhân thật sự là phiền chết hắn.

"Cho ta đi...... Tướng công...... Tướng công...... Ô ô...... Huyệt của nương tử ngứa quá ...... Ngứa không chịu nổi ...... Đại nhục bổng của tướng công...... Đại nhục bổng cường tráng..... Đυ. nương tử ...... Đυ. nhanh lên...... Ô ô...... Nhanh lên......"

Cố Thiêm ôm eo nam nhân, liên tục cọ cọ trong lòng nam nhân, nước mắt thấm ướt ngực nam nhân.

Mềm mại nằm trong lòng y làm nũng cầu thao, Cố Thiêm thỏa mãn đầy đủ ý đồ của Mộ Dung Thanh Viễn, tâm tình y rất là sung sướиɠ, hôn lêи đỉиɦ đầu Cố Thiêm sủng nịch nói: "Được được được, cho ngươi cho ngươi, cho ngươi nếm ©ôи ŧɧịt̠ bự này ngay."

Đồ bại hoại! Cố Thiêm tự đáy lòng mắng một câu, nhất định phải làm đến thế này y mới chịu cho! Ai dà, kỹ năng diễn xuất của hắn lại nâng cao rồi.

"Nhanh lên! Nhanh lên!" Cố Thiêm liếc mắt nhìn nam nhân, tự động xoay người lắc lư mông.

Vừa lắc một cái, nước da^ʍ từ trong hoa huyệt lập tức văng khắp nơi, kéo ra sợi chỉ bạc tạo thành cảnh tượng cực kì da^ʍ mĩ.

"Nương tử?" Ngón tay Mộ Dung Thanh Viễn chấm nước da^ʍ xoa nắn trên miệng huyệt, huyệt khẩu mẫn cảm co rút, hận không thể ăn ngón tay nam nhân vào.

"Sao...... Làm sao...... Có chuyện gì ...... A...... Ngươi nhanh lên coi!" Cố Thiêm gấp gáp thầm oán một câu, nhưng ngón tay nam nhân đang trêu chọc miệng huyệt hắn, mãi không thấy động tĩnh gì!

Bây giờ hắn thật sự không thể nhịn nổi! hắn muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự của nam nhân!

"Ta muốn đυ. ngươi trên ghế kia, ngươi đồng ý không?" Ngón tay du đãng xoa nắn qua lại giữa hai huyệt, Cố Thiêm bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến phát điên.

"Được..... Được...... Nhanh lên đi...... Mau...... Mau......"

Ô ô, hắn nhẫn nại thật sự vất vả!

Ghế dựa kia đối diện với giường, là ghế bập bênh hay còn gọi là ghế lắc lư thư giãn, nhưng có nhiều hơn ghế bập bênh một thứ. Trên ghế có một cây dươиɠ ѵậŧ giả làm bằng gỗ dựng đứng trên yên ghế, càng tuyệt hơn là, khi ghế dựa đung đưa thì dươиɠ ѵậŧ gỗ kia sẽ cùng di chuyển lên xuống đỉnh lộng, giống như là đang bị côn ŧᏂịŧ lớn đυ. thật vậy.

Cố Thiêm nhìn thoáng qua chiếc ghế bập bênh, dươиɠ ѵậŧ giả thô to đen đen, có thể khi nam nhân đυ. hoa huyệt hắn thì để nó thao huyệt sau, cả hai cùng thao nhất định sẽ sướиɠ chết mất.

Cả người Cố Thiêm run rẩy, vội vã bò xuống giường, loạng choạng chạy đến chỗ ghế dựa, còn không quên thúc giục nam nhân, "Mau...... Nhanh lên...... Chịu...... Chịu...... Không nổi......."

Nương tử y đáng yêu quá đi!

Nhắm dương cụ vào ngay lỗ hậu, Cố Thiêm chống tay từ từ ngồi xuống, cả cây dương cụ gỗ đều bị hắn nuốt vào toàn bộ.

"A...... Vào rồi...... Hô......" Cố Thiêm nằm ngửa trên ghế, dạng hai chân, vội vã bắt đầu đung đưa ghế bập bênh.

Ghế bập bênh "kèn kẹt kèn kẹt" lắc lư, ghế vừa lắc một cái, dương cụ bằng gỗ sẽ lên xuống theo tần suất đung đưa mà đỉnh lộng.

Dương cụ vừa khít với hậu huyệt của hắn, mỗi một phát đều có thể đỉnh đến tao điểm. Thứ đồ chơi này cũng tốt ghê, Cố Thiêm nghịch ngợm chơi đùa, lúc nhanh lúc chậm, cho dương cụ đẩy ra nhét vào hậu huyệt hắn với tốc độ khác nhau.

"A hức...... Tuyệt vời quá...... Ô ô...... A...... Bị đỉnh đến...... A...... Sướиɠ quá đi...... Muốn bị thao chết...... Ô ô...... A há......"

Cố Thiêm lại tăng tốc độ lắc lư ghế, dương cụ gỗ cũng theo đó mà đâm thọc dồn dập không ngừng.

"A a -- sắp chết mất -- a --" Cố Thiêm hồ ngôn loạn ngữ, bị thao đến mức tiếng rêи ɾỉ cũng biến điệu, cổ họng khàn khàn mang theo nhẫn nhịn cực hạn, từng phân sảng khoái sắp làm cho hắn phát điên rồi!

Hai chân dang rộng buông ở hai bên ghế, sau đó chân nhấn mạnh xuống đất, ghế dựa liền lắc lư càng lúc càng nhanh.

"Nếu nương tử sướиɠ như vậy, chắc không cần dùng tới ©ôи ŧɧịt̠ bự của vi phu đâu nhỉ." Mộ Dung Thanh Viễn lõα ɭồ đứng trước mặt Cố Thiêm, côn ŧᏂịŧ nhất trụ kình thiên, thô to tráng kiện, cương cứng thẳng tắp tím đen, nhất là trên qυყ đầυ mập mạp còn chảy ra dịch lỏng.

Lỗ trước của hắn vẫn còn trống trải lắm, hơn nữa từ lâu hắn đã muốn bị đại nhục bổng của nam nhân hung hăng đυ. vào rồi đó.

"Muốn...... Muốn...... Không được đi...... Muốn tướng công đại...... Côn ŧᏂịŧ...... Ô ô...... Nhanh lên......" Hai chân lại mở rộng hơn, để lộ hoa huyệt vô cùng đói khát ra.

Lỗ nhỏ đã bị đùa bỡn không thể khép lại, nhưng vẫn cực kì dâʍ đãиɠ ngứa ngáy khó nhịn.

"Đυ. vào đi...... Cùng nhau thao ta...... Ô ô...... Đυ. mạnh lên được không......"

Cố Thiêm vừa mời gọi vừa tự xoa đầṳ ѵú mình, ngửa cổ ra sau, vẽ ra một đường cong duyên dáng, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn lại nói ra những lời vô cùng dâʍ đãиɠ và xấu hổ, yêu mị khiến Mộ Dung Thanh Viễn miễn cưỡng đợi thêm một lát.

Nâng hai chân hắn lên, gấp lại rồi áp sát trước ngực hắn, Mộ Dung Thanh Viễn cúi người uy hϊếp, đỡ dươиɠ ѵậŧ hung hăng thao vào.

"A...... Đυ. vào rồi...... A hức...... Tướng công ...... Đại nhục bổng...... Cuối cùng...... Cuối cùng...... Thao vào rồi...... Ô ô......"

Hoa huyệt bị nhồi căng đầy, dươиɠ ѵậŧ nảy lên, những đường gân xanh tím rõ ràng bị mị thịt bắt giữ, truy đuổi mυ'ŧ chùn chụt.

Mộ Dung Thanh Viễn đâm đến cùng, sau đó theo tần suất lắc sư của ghế mà bắt đầu nắc điên cuồng.

"A a a...... Sắp bị đυ. chết...... Ô ô...... Thật là lợi hại...... Tướng công đại nhục bổng...... Thật là lợi hại...... Tuyệt quá......"

Quả nhiên không gì có thể so sánh được với côn ŧᏂịŧ của nam nhân, côn ŧᏂịŧ đang ra vào đâm lút cán trong cơ thể hắn ở nhiều góc độ khác nhau, xỏ xuyên qua từng điểm ngứa ngáy, thay phiên truy đuổi thịt huyệt da^ʍ mĩ, ngươi tới ta đi, cơn sướиɠ làm cho hắn muốn nghiện.

Ghế bập bênh nhanh chóng bị động tác nam nhân làm cho lắc lư kịch liệt, dương cụ gỗ cắm ở hậu huyệt Cố Thiêm cũng đâm thọc vừa nhanh vừa mạnh. Hai huyệt bị đối xử hung ác, cuồng thao không dừng, mà Cố Thiêm đã không còn sức để phản ứng lại, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng bị động tác thô bạo làm đứt quãng, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

"A...... A...... A...... Ưʍ...... Ô ô...... Sướиɠ...... Sướиɠ chết...... A...... Không được...... Ô ô...... A...... A......"

Cổ họng chỉ có thể rên vài tiếng anh ách, giọng hắn khô khốc và khàn đặc, cuối cùng chỉ có thể ậm ừ, đôi mắt đã bởi vì sự sảng khoái quá mức này mà rưng rưng, bộ dáng khiến người khác phải trìu mến và sủng nịch.

Nước da^ʍ trong huyệt hắn tràn ra ào ào, phun lên ©ôи ŧɧịt̠ thô to của nam nhân, ấm áp vô cùng thoải mái, Mộ Dung Thanh Viễn lại kéo chân hắn đặt trên vai mình, "bạch bạch bạch" tiếp tục nắc mạnh bạo hơn.

Cặp mông đã sưng đỏ lên bởi vì va chạm mãnh liệt của nam nhân, miệng huyệt bị thao ra ngoài trông rất tội nghiệp. Mộ Dung Thanh Viễn lại đè nặng Cố Thiêm không chút lưu tình, để dươиɠ ѵậŧ của mình cọ xát vào huyệt khẩu, sau khi điên cuồng đυ. mấy trăm cái, Cố Thiêm cuối cùng cũng chịu không nổi bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Tướng công tuyệt quá...... Ô ô...... Nương tử...... Sắp bị thao chết...... Không đến...... A...... Không đến...... Muốn chết ...... Bắn đi...... Bắn cho nương tử...... A......"

Thật sự là không được, nếu hắn cứ tiếp tục bị đυ. như vậy, hắn sẽ bị đυ. chết mất! Trên ghế bập bênh đã tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ của hắn, bắt đầu chảy xuống đất tí tách không ngừng, hậu huyệt bị dương cụ gỗ thao đến tiết liên tục, nước nôi tràn lan, không chống đỡ nổi.

"Nương tử thật sự không chịu nổi à?" Mộ Dung Thanh Viễn thở hổn hển hỏi, "Ta còn muốn tiếp tục đυ. nương tử như thế này, đυ. đến khi trời sáng cơ! Đυ. mãnh liệt! Đυ. chết ngươi!"

Nói xong, Mộ Dung Thanh Viễn lại hung hăng đâm mạnh vào tao điểm của Cố Thiêm một cái. Lập tức hoa huyệt co rút kịch liệt, nước da^ʍ phun tung toé ra ngoài!

"A...... Tiết ...... Ô ô...... Lại tiết ...... A...... Thật không được...... Tướng công...... Tướng công...... Tha nương tử đi......

Đầu óc hỗn loạn và mơ hồ, chỉ nghe được tiếng "bạch bạch" thao lộng, cùng tiếng bập bênh "kèn kẹt", Cố Thiêm cảm giác mình sắp ngủ rồi, nói đúng hơn là, hắn sắp bị nam nhân đυ. đến hôn mê.

Mộ Dung Thanh Viễn nhìn Cố Thiêm có vẻ sắp chịu hết nổi rồi, vì thế nhanh chóng chạy nước rút đâm thọc thêm chục cái vào huyệt hắn, sau đó lập tức bắn "phùn phụt" vào tử ©υиɠ.

"Hô......" Cố Thiêm bị bắn đến mức cả người run rẩy, tiểu huyệt co rút, đạt cực khoái một lần nữa, nước nôi phun ra mất kiểm soát.

A! Sướиɠ quá!

Bị người hung ác đùa bỡn như vậy, Cố Thiêm không còn chút sức lực nào, ngồi phịch trên ghế bập bênh vươn tay về phía nam nhân, "Ôm một cái đi."

Ôm hắn lên, trên người dính nhớp, thật là khó chịu.

"Ngoan." Người nọ rũ mắt xuống giống như là con mèo lười, thò hai tay lắc lắc lung tung, bộ dáng rất cần y.

Trái tim Mộ Dung Thanh Viễn đột nhiên mềm nhũn, bế hắn lên giống như bế em bé vậy, một tay đỡ eo hắn, một tay nâng mông hắn.

Dương cụ gỗ còn cắm trong hậu huyệt hắn "phốc" một tiếng bị kéo ra, sau đó nước da^ʍ tuôn ra ào ạt, mà hắn bên trong huyệt trước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân và nước da^ʍ càng nhiều hơn, chảy dọc theo đùi hắn không ngừng, vô cùng da^ʍ mĩ.

Cố Thiêm đã kiệt sức, đầu gục trên vai nam nhân, mệt đến mức không mở mắt ra được, lẩm bẩm một câu mệt quá, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.

Đương nhiên Mộ Dung Thanh Viễn phải làm vệ sinh cho hắn, thế nhưng y lại cam tâm tình nguyện, vui vẻ chấp nhận. Tự mình pha nước ấm, sau khi cả hai tắm rửa sạch sẽ, ôm Cố Thiêm hôn hôn, nhìn khuôn mặt ngủ say của người nọ mà mãn nguyện ngủ thϊếp đi.

Hết chương 30Hình ảnh minh họa ghế bập bênh / ghế lắc lư