Nơi ướŧ áŧ mở miệng, hắn còn chưa ra sức chà xát đã liên tục chảy nước ướt đẫm, chất lỏng da^ʍ mĩ rơi xuống từng giọt, ngón tay vừa cắm vào trong nháy mắt đã bị hút chặt, tham lam bao vây lấy.
"Hô...... Aaa......" Cố Thiêm rên lên một tiếng, "Ô ô...... Thật ngứa......"
Cơn ngứa kia chẳng được ngón tay đưa đẩy đâm rút xoa dịu chút nào, ngược lại càng khiến hắn khó có thể chịu đựng.
"Mau mau...... Ô ô...... A......"
"Thật là khó chịu...... Thật ngứa......"
Ba ngón tay đều đã được Cố Thiêm cắm vào, không ngừng ngoáy loạn trong tiểu huyệt gập ghềnh, gãi đến điểm ngứa cào phế tâm can hắn, thế nhưng cái cảm giác ngứa ngáy này giống như là từ bốn phương tám hướng ập vào đây vậy, dễ dàng phá hủy thân thể hắn thành từng mảnh.
Cơn ngứa ngáy chằng chịt chồng chất, càng gãi càng ngứa, Cố Thiêm bị tra tấn đến mức cả người đỏ rần rần, da thịt trần trụi nóng bỏng lại thấm những giọt mồ hôi lấp lánh như những hạt trân châu. Miệng cắn góc chăn mà nức nở, cổ khó chịu ngửa lên lộ rõ gân xanh, hắn dùng hết sức chọc vào sâu bên trong cái huyệt ngứa này, thế nhưng có vẻ là tất cả đều uổng công.
"A...... Chịu không nổi ...... Ô ô...... A...... Ngứa chết ......" Cố Thiêm nghiêng ngả lảo đảo từ trên giường bò xuống, mặc kệ quần áo trên người không chỉnh tề, chạy vào mật thất, ngón tay run cầm cập mở khóa cửa, sau đó bắt đầu lật tung hòm rương tìm kiếm.
Mộ Dung Thanh Viễn đã cho hắn xa linh và cả ngọc thế nữa! Hắn cần phải tìm ra thật nhanh! Ngón tay đã không thể thỏa mãn được hắn!
Nâng cái tráp lên, Cố Thiêm như thu hoạch được bảo bối, cuối cùng cũng tìm thấy!
Hắn vội vã ngồi xuống ghế dựa, chân phải hơi gập lại vắt lên trên bàn, chân kia co lại ép trước ngực, như vậy hắn có thể cực lực chọc ngoáy cả hai huyệt dễ dàng hơn!
Cố Thiêm gấp gáp nhét xa linh vào, xa linh vừa chui vào bên trong huyệt đã bắt đầu kêu ong ong, càng không ngừng chấn động mài nghiền điểm mẫn cảm của hắn, nhưng mà... nhưng mà như thế này vẫn chưa đủ thỏa mãn!
"Ư...... Muốn...... Muốn......" Cố Thiêm nhìn chằm chằm đồ chơi của nam nhân kia, ánh mắt đã bị tìиɧ ɖu͙© nhiễm đỏ, mờ sương giống như đã hồn bay phách lạc.
Hắn bắt đầu khó chịu vặn vẹo trên ghế, xa linh trong huyệt không ngừng chấn động, Cố Thiêm thấy vậy chưa đủ còn thò ngón tay đẩy xa linh sâu thêm nữa, chấn động thẳng đến chỗ sâu nhất bên trong huyệt, điểm nhạy cảm kia đã bị rung đến tê rần rồi!
"Ô ô...... Ô ô...... Cứu cứu ta...... Cứu cứu ta......" Cố Thiêm khép chặt hai chân lại, dùng sức để xa linh đè ấn điểm hắn khao khát muốn ngừng mà không được, nước da^ʍ tinh tế chảy xuống, tí tách trên ghế đọng thành một bãi nhỏ, mặc dù như thế, đáy lòng hắn vẫn càng khát vọng và khó nén khiến hắn khó có thể chịu đựng nổi.
Chẳng lẽ... thật sự phải đi tìm Mộ Dung Thanh Viễn sao?
Hôm nay tìиɧ ɖu͙© cuộn trào đến vừa mãnh liệt vừa quỷ dị, cuối cùng Cố Thiêm đã lờ mờ nhớ lại chuyện này, đúng rồi! Hắn đang phát tình!
Phải đi tìm Mộ Dung Thanh Viễn thôi!
Quyết định nhanh gọn, không có một chút rụt rè, lúc trước ai là người khinh bỉ chuyện này chứ? Cố Thiêm chắc đã sớm quên chính hắn từng nói những lời này rồi.
Cố Thiêm run rẩy đứng dậy, thậm chí trong huyệt vẫn còn cắm xa linh, hai chân run rẩy vừa chạm đất đã muốn ngã phịch xuống, thế nhưng ngay bây giờ hắn đã không còn bận tâm đến. Sửa sang y phục đang hỗn độn một chút, chống tay lên ghế gian nan đứng dậy, sau đó thất tha thất thểu ra cửa mật thất.
"A......"
Cả người mềm nhũn hoàn toàn không có chút sức lực nào, một tay Cố Thiêm kéo áo trước ngực ra, càng lúc càng run dữ dội, thân thể cũng xụi lơ dựa vào vách tường bước từ từ.
Hắn đã dùng hết sức lết ra khỏi cửa mật thất, không còn sức đi tìm Mộ Dung Thanh Viễn nữa.
Cố Thiêm đành phải khó chịu bắt chéo hai chân cọ xát vào nhau, đầu óc vô tri vô thức không còn nghĩ ra cách nào.
Nhưng đúng lúc này, trước mắt hắn dường như xuất hiện một bóng người mơ mơ hồ hồ, Cố Thiêm híp mắt, cũng không quan tâm người đã đến là ai, há miệng nói một tiếng là biến thành lời rêи ɾỉ khiến người khác mặt đỏ tim đập, không biết xấu hổ mà khẩn cầu.
"Hư...... Ngứa quá...... Ô ô...... Cứu...... Cứu...... Ta...... A......"
Ngay sau đó hắn đã bị một người kéo vào trong lòng, cơ thể người đó cũng nóng cháy không khác gì hắn.
"Cho ta...... Cho...... Ta...... Muốn...... Nhanh lên...... Nhanh lên......"
Cố Thiêm chẳng thèm để ý, chỉ cố gắng chui vào trong lòng nam nhân, mặt dán vào l*иg ngực y cọ cọ, quần áo của mình đã không chỉnh tề, quấy rầy y một hồi như vậy, quang cảnh trước ngực nhìn một cái là thấy hết ngay.
"Sốt ruột như vậy, Cố huynh muốn đi đâu?"
Là Mộ Dung Thanh Viễn! Cố Thiêm vô cùng kích động! Tay sờ ngực nam nhân càng tùy tiện hơn, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, l*иg ngực rắn chắc, cơ bụng gồ ghề kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rồi tới phần bụng bằng phẳng...
Người tới chính là Mộ Dung Thanh Viễn, y đã âm thầm quan sát Cố Thiêm rất lâu, nắm thời cơ xuất hiện đúng lúc, bị dáng vẻ dâʍ đãиɠ kia của Cố Thiêm gợi lên lửa dục ngay lập tức, thế nhưng lần này y không định cho hắn dễ dàng như vậy.
Bằng không lại có người không chịu nhớ lâu.
"Hô...... Muốn...... Ngứa chết ...... Ô ô......" Cố Thiêm nhăn khuôn mặt nhỏ rầm rì, tay đã gấp gáp không chờ nổi mà thò xuống hạ thân nam nhân, bây giờ hắn rất cần thứ thô to cứng rắn nóng rực của nam nhân này nhanh chóng đâm vào bên trong cái huyệt nứиɠ của hắn, nếu không hắn thật sự sẽ bị lửa dục thiêu cháy mất!
Ô ô...... Tìm thấy rồi! Cây gậy thịt lớn quá, Cố Thiêm rúc vào lòng nam nhân, hai tay cách một lớp tiết khố tham luyến vuốt ve dươиɠ ѵậŧ nam nhân, trên qυყ đầυ thô to giống như ứa ra từng giọt chất lỏng, làm ướt một mảnh tiết khố. Trên đó toàn là gân máu dữ tợn, đến lúc cắm vào huyệt nứиɠ của hắn, chắc chắn sẽ cọ xát toàn bộ huyệt khiến hắn vừa sướиɠ vừa thỏa mãn!
Cố Thiêm mặc sức tưởng tượng, tay càng nhanh hơn một bước, mò đến mép tiết khố nam nhân, sốt ruột muốn lột xuống ngay lập tức.
Mông còn đang được nam nhân nâng trên tay bắt đầu uốn éo kì kèo, "Nhanh lên, cho ta đi...... Thọc vào ...... Ô ô...... Thọc vào đi mà......"
Mộ Dung Thanh Viễn vẫn không hề xúc động, ngược lại, y ôm Cố Thiêm vào trong mật thất, đặt lên bàn.
Đột nhiên bị rời khỏi cơ thể mạnh mẽ cứng rắn của nam nhân, tay cố gắng níu kéo tiết khố nam nhân không buông tha, Cố Thiêm nóng nảy, nước mắt dâng đầy quanh hốc mắt, "Cho...... Cho...... Ta... Cho ta...... Ha......"
Mộ Dung Thanh Viễn nắm lấy tay Cố Thiêm, dùng sức kéo tay hắn buông tiết khố mình ra, tiết khố kia không chịu nổi gánh nặng "Xoẹt" một tiếng bị xé rách, mà nam nhân lại cố tình cuốn vạt áo ngoài lên thắt lưng, cái thứ nóng rực thô cứng dựng đứng không còn gì ngăn cản cứ như vậy mà hiện ra trước mắt Cố Thiêm.
"Đây chính là cái bàn ngươi chuyên dùng để vẽ tranh đông cung à?" Sắc mặt Mộ Dung Thanh Viễn vẫn bình tĩnh như trước, âm thầm quan sát. Trên bàn, giấy, bút, nghiên, mực đều đầy đủ, vừa vặn cái bàn cũng đủ lớn, đủ cho Cố Thiêm nằm ở bên trên.
"Phải......Chính là......" Cố Thiêm nuốt nước miếng, ánh mắt lưu chuyển theo côn ŧᏂịŧ đang đung đưa của nam nhân, cực kì thèm muốn y điên cuồng đâm chọc chơi loạn cái huyệt khát tình của mình!
"Cho ta......" Cố Thiêm nằm trên bàn, tự cởi sạch quần áo trên người một cách dứt khoát, hai chân dang rộng, lộ ra cửa vào đã bị hắn tự chơi đùa đến sưng đỏ nhục nhã từ lâu.
Mộ Dung Thanh Viễn nhìn thoáng qua, thật sự là mê người, miệng huyệt đỏ thẫm tích nước dịch mỹ vị, thật không nhịn nổi mà muốn lao vào nhấm nháp.
Thế nhưng hôm nay mục đích của y là phải thuần phục được cái người không nghe lời này.
"Chúng ta cùng vẽ tranh nhé? Vẽ lại lần làʍ t̠ìиɦ này của chúng ta đi." Mộ Dung Thanh Viễn cũng không liếc nhìn phản ứng của Cố Thiêm, cầm bút lông lên, chuẩn bị bột màu.
Mộ Dung Thanh Viễn dùng lông tơ của loài sói vừa cứng chắc vừa mềm mại nhẹ nhàng quét lên miệng hoa huyệt Cố Thiêm. Chỗ đó rất nhiều nước, nếu không dùng thì chẳng phải là lãng phí sao?
"A haaa...... Thật ngứa...... A...... A...... Ngứa chết ......"
Cố Thiêm lập tức run rẩy cả người, xa linh bên trong hoa huyệt giống như là cùng chịu ảnh hưởng, càng chấn động hưng phấn thêm.
Mộ Dung Thanh Viễn chầm chậm quét qua quét lại, sau đó đẩy hai phiến môi âʍ ɦộ đầy đặn ra, tìm đến âʍ ѵậŧ ẩn nấp trong đó.
Bị thứ lông cứng mềm vạch qua một cái, Cố Thiêm liền thét chói tai, mất khống chế mà tiểu ra, "A --- a --- không được --- ô ô ----"
Nước da^ʍ và nướ© ŧıểυ trào ra, Mộ Dung Thanh Viễn bắt đầu chấm nước để pha màu.
Nam nhân này chỉ nhẹ nhàng trêu đùa như vậy, lại có thể khiến hắn càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát tiết kịch liệt, Cố Thiêm hưng phấn đến nỗi đầu óc trống rỗng, nằm trên bàn gỗ banh rộng hai chân, nước phun ào ào, không ngừng run rẩy.
Hết chương 18