Thế nhưng khi hắn vẽ xong tranh đông cung rồi, dự định cất cùng chỗ với bức họa lúc trước, hắn lại phát hiện không thấy bức tranh kia đâu!
Những bức tranh đông cung khác đều yên vị trong rương, hắn còn cố ý khóa kỹ tráp, sao chỉ có duy nhất bức tranh đông cung vẽ hình ảnh giao hợp mà chính hắn làm mẫu bị mất?
"Kỳ quái." Cố Thiêm than thở, hai má hơi hơi nóng lên, ánh mắt phiêu phiêu bốn phía, lại kiểm tra khóa cửa một lần nữa, không có dấu vết cạy ra, cùng với thùng tráp khóa lại kia cũng hoàn toàn không tổn hao gì.
Cho nên cuối cùng là tên trộm nào mà thần thông quảng đại như vậy?
Cố Thiêm nhìn tranh đông cung vẽ chính mình trong tay, bên trên mình bị dây thừng đỏ sậm trói chặt, giữa đùi quần áo bị xé ra, lộ ra mông trắng mượt mà, huyệt khẩu không thể không tiếp nhận thứ to cứng của nam nhân.
Cái bộ dạng dâʍ đãиɠ này tự mình nhìn xem còn đỏ bừng cả mặt, hắn cảm thấy khó hiểu, vì sao không ăn trộm cái gì khác mà lại cố tình trộm thứ đó?
Ai nha nha, thật là kỳ quái.
Nhưng hắn không tin chuyện kì lạ này, lại tìm thêm ba thùng lớn nhỏ, thả tráp đã khóa kỹ vào, tầng tầng thùng thùng, cuối cùng lại khóa cửa mật thất thêm một cái nữa.
Xem ngươi làm cách nào trộm được!
Hắn lắc chìa khóa trong tay, bĩu môi, trở về giường.
Vừa mới ngủ tiếp một giấc đến khi mặt trời lên cao, Cố Thiêm mới vì tiểu tư hô trái gọi phải mà rời giường rửa mặt chải đầu.
"Ai không biết còn tưởng rằng thiếu gia người buổi tối đi làm trộm đó, sao lại buồn bã ỉu xìu vậy, ngủ lâu như vậy mà còn mệt mỏi thành cái dạng này." Cố Phúc cầm khăn lau mặt cho thiếu gia mình, vừa lau vừa nhịn không được mà dong dài.
Thế nhưng mặt thiếu gia nhà hắn không hiểu vì sao lại đỏ hồng đến quỷ dị, từ mặt hồng đến bên tai.
"Rất, rất nóng." Mặt Cố Thiêm nóng như thiêu đốt, Cố Phúc dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn hắn, hắn chột dạ, đành phải tìm lý do sứt sẹo đến qua loa tắc trách.
Không sai, lý do này rất sứt sẹo, bởi vì nước rất lạnh, hắn lau mặt rửa mặt cũng không dùng nước ấm.
"Ngươi --" Cố Phúc trợn trắng mắt, "Thiếu gia, nói dối là không tốt." Nước này mùa hè uống đều có thể giải khát có được không!
Thiếu gia nhà hắn thật khả nghi!
"Ai cần ngươi lo, ta nói nóng thì là nóng, ngươi nhiều chuyện cái gì?" Cố Thiêm khó thở hổn hển tiên phát chế nhân*, rất không phân rõ phải trái.
* tiên phát chế nhân: chủ động tiến công trước để triệt phá cơ sở chuẩn bị, làm giảm thiểu sức mạnh, ý chí và hành động xâm lược của quân địch, tạo tiền đề cho việc giành thắng lợi trong chiến tranh. Nói dễ hiểu là đánh phủ đầu.
Tiểu tư ủy khuất, dưới đáy lòng nức nở hai tiếng, ngậm miệng.
"Đúng rồi, chuyện hôm nay là thế nào? Có việc gì không cho ta ngủ mà lại cho gọi ta đến ngay bây giờ?" Cố Thiêm rửa mặt xong, thời điểm được Cố Phúc hầu hạ mặc áo ngoài hắn mới nghĩ đến rồi hỏi.
Người nhà họ Cố đều biết tiểu thiếu gia nhà hắn rất yêu ngủ nướng, ngày thường đều tùy ý hắn, hắn muốn dậy lúc nào thì dậy lúc đó, hôm nay rất khác thường.
"Trong nhà có khách nhân đến, hiện tại lão gia và phu nhân đang chiêu đãi, khách nhân kia nói là ngưỡng mộ danh tiếng thiếu gia, cho nên lúc này lão gia mới gọi người đến thôi." Cố Phúc nói, lại ngồi xổm trên mặt đất đỡ Cố Thiêm đeo hài, lấy cây quạt dâng tới.
Cố Thiêm tiếp nhận, "xoạch" một tiếng mở quạt ra, ưỡn ngực ngẩng đầu, phe phẩy vài cái, một phái diện mạo hiên ngang.
"Chúng ta đi!" Cố Thiêm đắc ý bước ra khỏi phòng.
Có người vì mộ danh tài tình của hắn mà đến, Cố Thiêm đương nhiên cảm giác đây là chuyện rất mát mặt.
Còn có cái gì sướиɠ hơn việc hưởng thụ người khác tán dương mình sao?
Đương nhiên không có, thế nhưng thực tế lại khiến Cố Thiêm muốn khóc!
"Cố công tử, kính đã lâu, kính đã lâu." Người nọ thấy hắn rảo bước tiến lên lan can cửa, liền chậm rì đứng lên, phất phất tay.
Trên mặt bày ra bộ dạng xa cách khách khí.
Cố Thiêm đứng ngốc tại chỗ, cái chân đã bước vào cửa rút lại cũng không được mà tiến cũng không xong, cây quạt trên tay "xoạch" một tiếng thu vào.
Mộ Dung Thanh Viễn!
Làm cách nào mà y tìm được nhà hắn, còn vào được bên trong!
"Tại hạ tên là Mộ Dung Thanh Viễn." Y tiến lên một bước.
Cố Thiêm mạnh mẽ lui về phía sau, muốn xoay người rời đi ngay tại chỗ.
"Thiêm nhi? Đây là Mộ Dung công tử." Cố lão gia đặt chén trà xuống bàn, trợn mắt nhìn.
Cố Thiêm bị uy nghiêm của cha hắn bức ép, đành phải không tình nguyện vào phòng, cũng không quan tâm đến Mộ Dung Thanh Viễn, trầm mặt ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lim.
Người này thực sự có chút tài năng, Cố Thiêm đối với người bái phỏng hắn luôn luôn là hắn muốn gặp thì gặp, không muốn thì không gặp, có khối người hắn chỉ nhìn thoáng qua liền xoay người bỏ đi, cha hắn cũng không can thiệp, cũng biết đây là quy tắc của hắn, nhưng người này lại khiến cha hắn phải lên tiếng.
Cố lão gia nhìn nhi tử của mình vội vàng xúc động trên ghế nhích tới nhích lui, mắt nhìn về phía Mộ Dung Thanh Viễn tràn đầy địch ý, ông cũng buồn bực, lần đầu tiên gặp sao lại phản ứng mạnh như vậy?
Lại nhìn Mộ Dung công tử kia ngược lại là bộ dáng vân đạm phong khinh*, phe phẩy cây quạt, nói chuyện cùng với mình, thỉnh thoảng hướng về phía Thiêm nhi liếc mắt nhìn một hai cái.
Chỉ là nhi tử hắn lười phản ứng.
* vân đạm phong khinh: chỉ tính cách lãnh đạm không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Lúc này trong nha môn xảy ra chút việc, Cố lão gia cũng không thể không rời đi trước.
"Lão phu có công vụ bận rộn, không thể phụng bồi nhiều hơn, người trong nhà đã dọn xong tiệc rượu, rất mong Mộ Dung công tử lưu lại." Cố lão gia vội vàng rời đi, đối với Mộ Dung Thanh Viễn cáo từ, sau đó còn uy hϊếp Cố Thiêm một hai cái, đại ý muốn hắn chiêu đãi vị Mộ Dung công tử này cho thật tốt.
Thiên hạ này đều là của Mộ Dung gia, không biết tên Mộ Dung này có phải muốn tọa ủng người trong thiên hạ hay không.
Cố lão gia âm thầm hồi tưởng lại dung mạo y, mị nhãn gian cực kỳ giống Vinh phi năm đó, chỉ là, ài, tạo hóa trêu người.
Cố lão gia thở dài, cũng không biết trong kinh thành có phải lại sắp xảy ra sự kiện gì hay không.........
Cha hắn vừa đi, Cố Thiêm nhanh chóng cho hạ nhân lui, để người hầu thuận tiện đóng chặt cửa lại, hắn rốt cuộc cũng ngồi không yên mà bắt đầu giương nanh múa vuốt.
"Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?" Cố Thiêm đè thấp giọng nói: "Ngươi nhanh chóng ra khỏi đây!"
Chính mình cùng y làm nhiều lần mấy chuyện xấu xa như vậy, vậy mà y còn công khai xuất hiện ở trong nhà của hắn, Cố Thiêm sợ tới mức hồn bay phách tán, sự tình giữa bọn họ không thể bị lộ ra!
"Tại sao ta phải đi? Lệnh tôn đại nhân còn thiết yến hội muốn khoản đãi tại hạ kia mà." Mộ Dung Thanh Viễn đứng dậy, bước đến gần Cố Thiêm, "Lại nói, ta làm sao mà bỏ đi được?"
"Ngươi!" Cố Thiêm tức giận đến mức muốn lập tức rời đi, nhưng người nọ lại nhanh hơn một bước, thân mình đã đứng trước chỗ ngồi của hắn, chặn đường đi, bàn tay to lớn dùng một chút lực ấn bờ vai của hắn, đè cả người đã đứng dậy của hắn ngồi lại xuống.
Còn cố ý đem thân thể áp sát lên người hắn, nhiệt khí trên cơ thể nam nhân phun ra khiến hắn muốn hôn mê.
"Ngươi, cách xa ta ra một chút......" Cố Thiêm chỉ cần ngửi thấy hương vị nam nhân này, đầu óc lập tức bắt đầu không nghe lời, hắn thật giống như say rượu, cả người bắt đầu bốc hơi nóng.
Hắn không dám nhìn nam nhân, quay đầu đi chỗ khác, yếu ớt đẩy đẩy nam nhân kề sát thân thể mình.
Bộ dáng xấu hổ thật sự là quyến rũ.
Mộ Dung Thanh Viễn dùng cây quạt che một bên mặt hắn, sau đó cúi đầu xuống, hôn một cái.
"Ngươi!" Cố Thiêm kích động giống như con thỏ, ánh mắt láo liên chuyển động, nhìn trái nhìn phải, che gương mặt vừa bị hôn, choáng váng!
Đây chính là đang ở nhà hắn, nếu như bị người thấy thì làm thế nào?
"Ngươi không biết xấu hổ!" Cố Thiêm mắng một câu.
Mộ Dung Thanh Viễn lại nghiêng nghiêng người về phía trước, làm bộ lại muốn hôn.
Cố liếʍ nhanh chóng giơ tay che hai má của mình lại, đề phòng nam nhân hôn trộm.
Nam nhân cười cười, hôn "bẹp" một cái lên vầng trán để lộ ra, sau đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Cố Thiêm, một bộ dáng tiểu nhân đạt được ý đồ.
Cố Thiêm trong mắt lóe qua một tia khó có thể tin nổi, lại ngốc.
Ô ô...... Tại sao lại hôn hắn!
Thừa dịp hắn phát ngốc, Mộ Dung Thanh Viễn đem thân mình chen vào giữa hai chân Cố Thiêm.
"Lễ vật ta đưa cho ngươi có thích không?" Chân Mộ Dung Thanh Viễn mài mài giữa hai đùi hắn, lại nói: "Không mang theo sao? Mỗi ngày kẹp trong tiểu huyệt sướиɠ chết ngươi."
"Ư......"
Dươиɠ ѵậŧ dưới sự cọ xát của nam nhân đã bắt đầu cương lên, kéo theo bên trong huyệt hắn cũng ngứa ngáy một trận.
"Đừng như vậy..." Cố Thiêm cảm giác mình chỉ cần ở trước mặt nam nhân là tôn nghiêm cái gì cũng đều không có, bộ dáng mềm nhũn vô lực.
"Nhưng ta rất muốn như vậy, muốn ở trong này làm ngươi!" Mộ Dung Thanh Viễn dùng cây quạt nâng cằm Cố Thiêm đang xấu hổ cúi thấp đầu, bộ dáng ngả ngớn giống như là đi dạo vườn khách làng chơi.
"Buông ta ra! Ngươi còn như vậy ta sẽ không khách khí nữa!" Cố Thiêm một phen đánh rớt cây quạt của nam nhân, trợn mắt nhìn.
Tức giận đến mức trong ánh mắt hắn đều tràn ngập sương mù mờ mịt, chính là bộ dáng sắp khóc.
Mộ Dung Thanh Viễn đột nhiên liền muốn hung hăng tra tấn hắn, khiến hắn bị chính mình thao khóc, khiến hắn nằm dưới thân mình khóc đến mức chết đi sống lại, sau đó lại đau khổ cầu xin tha thứ.
"Ta muốn đè ngươi, làm sao bây giờ?" Mộ Dung Thanh Viễn lời vừa nói ra khỏi miệng, liền siết cằm Cố Thiêm, bá đạo hôn lên.
"Ô ô...... Ngô......" Cố Thiêm nhanh chóng đẩy nam nhân, giãy dụa.
Đừng đùa, hạ nhân nhà hắn đứng đầy ngoài phòng, phòng lại không khóa, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào, hơn nữa hiện tại là ban ngày ban mặt, ánh mặt trời chói lọi từ cửa sổ mở ra kia bắn vào, không, phòng này không đóng cửa sổ!
Nam nhân đã dừng không được, người này chính là xuân dược của y, khiến y không kiềm chế được, y hiện tại muốn thao hắn ngay lập tức! Hung hăng thao hắn!
Từ trên môi hắn rời đi, cắn lên cổ hắn, Cố Thiêm hô hô thở phì phò, miệng nhàn rỗi bắt đầu nhỏ giọng mắng chửi nam nhân, ý đồ muốn y phải thu tay lại.
"Buông ra ta! Ngươi là tên biếи ŧɦái không biết xấu hổ! Buông ta ra!" Cố Thiêm vừa mắng vừa nhìn về hướng cửa sổ, bọn họ rất rõ ràng, chỉ cần có người đi qua nơi này, ngẩng đầu một chút là có thể thấy được ngay lập tức!
"Không cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?" Mộ Dung Thanh Viễn đã ngựa quen đường cũ vạch quần áo hắn ra, ngón tay xoa nắn hai điểm hồng hồng trước ngực hắn.
"Ư...... A......" Cố Thiêm bị xoa đến nỗi hai chân bắt đầu run lên, cả người ngồi không yên trên ghế.
Như vậy đúng thật là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bên trong nhà hắn, ngay dưới mí mắt mọi người, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, theo sau còn có khả năng bị phát hiện, sau đó đem bí mật của hắn truyền ra!
Loại cảm giác cấm kị này thật đòi mạng, Cố Thiêm trong đầu đã nghĩ đến chính mình sẽ bị người khác mắng chửi như thế nào, mắng hắn tao, mắng hắn lãng! Mắng hắn là mặt hàng không biết xấu hổ, không rời nổi côn ŧᏂịŧ của nam nhân!
Nhưng hắn càng nghĩ như vậy, hắn lại càng hưng phấn, hưng phấn đến mức tiểu huyệt trực tiếp chảy ra nước!
"A...... A...... Không được...... Ô ô......" Cố Thiêm liếc mắt ra ngoài cửa sổ, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài phòng, hắn thậm chí đều có thể nghe rõ có tiếng bước chân người đi qua!
Hắn mềm nhũn đẩy nam nhân, "Buông...... Buông ta ra...... A......"
Nam nhân đã đưa tay trượt vào lưng quần hắn, sau đó ngón tay để ở huyệt khẩu.
Ngày hôm qua nơi này bị thao muốn hỏng, còn có chút sưng đỏ, nhưng như vậy lại càng mẫn cảm, nam nhân nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác sung sướиɠ hơi đau đớn kèm theo tê dại khiến thân thể hắn lập tức căng thẳng.
"Nơi này bị thao thật đáng thương." Nam nhân yêu thương lấy tay xoa xoa.
"Ô ô...... Đừng...... Đừng......" Cố Thiêm sao có thể chịu được, thân mình lập tức lại nhuyễn, mông khó nhịn giật giật trên tay nam nhân.
"Mau...... Nhanh lên đi......" Thân thể thật giống như nhận thức được tay nam nhân, đơn giản trêu chọc một cái như vậy, liền khiến hắn triệt để quăng mũ bỏ giáp, bên trong huyệt ướt đẫm không ngừng chảy nước.
Cố Thiêm đột nhiên có một loại suy nghĩ vò đã mẻ thì cho nứt luôn, dù sao cũng đã bị nam nhân này thao nhiều lần như vậy, lại thao thêm một lần nữa thì có sao đâu?
Chỉ cần hắn không phát ra tiếng rêи ɾỉ, cẩn thận một chút là sẽ không bị phát hiện!
Hắn đã sa vào bể dục của người này, từ giờ trở đi cũng không thể thoát ly, ánh mắt kích động nhìn chung quanh, cắn môi, thân mình ở trên tay hắn cọ cọ, mặt đỏ bừng, mồ hôi vẩy xuống, xem ra là nhịn không được.
"Muốn sao?" Mộ Dung Thanh Viễn xốc y bào lên, dương căn liền đứng thẳng bên trong tiết khố y.
Loại này tràn ngập mị lực đặc hữu gì đó của giống đực, Cố Thiêm vĩnh viễn không thể cự tuyệt, hắn vậy mà còn nuốt nước miếng, tay vội vàng bận rộn lập tức thò vào trogn tiết khố nam nhân.
Lớn quá...... Hắn dùng một tay không thể bao hết, cứng cứng, độ ấm nóng cháy dọa người.
Sau đó hắn không có một chút do dự liền kéo ra.
Dươиɠ ѵậŧ lập tức bật ra, hơi hơi lung lay.
Hắn muốn cho nam nhân thao vào, bởi vì hắn đợi không được!
Hắn cũng không biết hắn hiện tại nên nói thế nào, cơ khát lợi hại, rõ ràng ngày hôm qua vừa hưởng qua tư vị dươиɠ ѵậŧ này, làm thế nào mới bị nam nhân trêu chọc một chút liền chịu không nổi?
Thân mình phỏng chừng đã bị nam nhân điều giáo qua, nhưng giờ phút này hắn không quan tâm, lập tức với lên côn ŧᏂịŧ nam nhân nhét vào trong huyệt mình!
Nhưng mà quần hắn còn chưa cởi ra......
"Chịu không nổi ...... A...... Nhanh lên......" Cố Thiêm trong lòng thực ra là kinh hoảng, rất muốn nhanh chóng làm việc, sau đó giải ngứa, bằng không chờ một lát nữa trong phòng có người tới thì làm thế nào?
"Muốn bị thao, lập tức tự mình cởi đồ, sau đó đến bên cửa sổ chổng mông nằm sấp." Con ngươi Mộ Dung Thanh Viễn liếc liếc sang hướng bệ cửa sổ đang mở ra kia, ánh mắt nóng bỏng tràn đầy chờ mong.
Mặc kệ là uy bức hay dụ dỗ, hôm nay y nhất định phải khiến Cố Thiêm lắc lư cái mông dâʍ đãиɠ, tay chống trên cửa sổ, sau đó giống như con mèo nhỏ vậy, muốn kêu lại không thể kêu, rầm rì run rẩy đón ý nói hùa theo hắn.
"Nhưng mà...... Không......" Nhưng như vậy sẽ rất dễ dàng bị phát hiện, Cố Thiêm bị ý tưởng của nam nhân làm cho hoảng sợ.
Đúng vậy, thật xấu hổ!
Cố Thiêm do do dự dự muốn nếm thử một chút, nhưng lại không dám, cơ mà huyệt hắn hiện tại thật ngứa, rất muốn cho nam nhân đến thao vào!
"Vậy, tại hạ vẫn nên rời đi thôi." Mộ Dung Thanh Viễn giả mù sa mưa* đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình muốn nhét về tiết khố, nhưng một tay còn lại vẫn để ở huyệt khẩu, cong ngón tay ấn vào địa phương mềm mại lõm vào kia.
* giả mù sa mưa: làm bộ làm tịch, giả vờ, vờ vĩnh
"Ân hừ......" Cố Thiêm mạnh mẽ với lấy cánh tay nam nhân, thét lớn một tiếng, bên trong huyệt bị nam nhân lấy ngón tay xoa, gãi, chọc, từng điểm từng điểm như bị đốt lửa, đổi góc độ trêu chọc xung quanh điểm mẫn cảm của hắn, nhưng lại không cho hắn!
"A...... Cầu ngươi ...... Ô ô...... Không cần...... Thật là khó chịu......" Cố Thiêm đỡ cánh tay nam nhân, chân đạp trên mặt đất, phập phồng muốn nhấn mông xuống ngón tay nam nhân phía dưới, nhưng càng làm như vậy, ngón tay nam nhân càng né tránh đưa đẩy tao điểm hắn, gấp đến độ Cố Thiêm cái gì mất tự nhiên đều bay hết.
Bên trong từng tia nóng hổi, tầng tầng chồng chất, sau đó rốt cuộc tới lúc gần sắp bùng nổ, nhưng mà nam nhân lại không cho hắn thống khoái!
"Ô ô...... Muốn...... Đi...... Bên cửa sổ......" Cố Thiêm cắn môi, rốt cuộc xấu hổ gật đầu đáp ứng.
Hắn quả thực càng ngày càng dâʍ đãиɠ!
"Lúc này mới ngoan." Nam nhân rất vừa lòng, rút ngón tay về, sau đó giúp Cố Thiêm sửa sang lại y phục phía trên, khôi phục thành bộ dáng bình thường.
Mộ Dung Thanh Viễn không thể gặp bộ dạng đàng hoàng chững chạc của Cố Thiêm, cho nên tại đây dưới khuôn mẫu đàng hoàng chững chạc, một mặt dâʍ đãиɠ xấu hổ kia càng cố che giấu, y càng muốn phá tan ra, bại lộ trước mắt chính mình.
"Như vậy, mọi người từ ngoài cửa sổ nhìn vào, chỉ nhìn thấy ngươi mặc áo ra vẻ đạo mạo, chỉ cần ngươi ngàn vạn lần đừng phóng túng rên!" Mộ Dung Thanh Viễn nói nhỏ bên tai hắn, Cố Thiêm bụm mặt xấu hổ đến mức phát khóc.
"Nhanh đi!" Nam nhân thúc giục một câu, Cố Thiêm lúc này mới dây dưa đứng lên, hai chân run rẩy thật vất vả đi tới bên cửa sổ.
"Tiến...... Tiến vào a......" Cố Thiêm thẹn thùng nhìn nam nhân, liếc mắt phiêu phiêu năn nỉ, dươиɠ ѵậŧ Mộ Dung Thanh Viễn lập tức lại trướng lớn vài phần.
Thật sự là càng ngày càng khiến y không buông tay được.
"Tự mình cởi tiết khố, sau đó tự nâng mông lên!" Mộ Dung Thanh Viễn lên tiếng, gấp gáp đi đến bên cửa sổ, y cũng có chút kiềm chế không nổi.
Ô ô......Thật dọa người...... Thật xấu hổ......
Cố Thiêm chậm rì vươn tay cởi tiết khố, sau đó khinh xả chậm lạp, rốt cuộc dần dần lộ ra nửa bờ mông tuyết trắng.
"Tiến vào...... Đến đi...... Nhanh lên......" Cố Thiêm tự cảm giác mông bị gió từ cửa sổ thổi vào lạnh lẽo, vừa thẹn thùng lại vừa xấu hổ và giận dữ!
Nhưng nam nhân chỉ đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình, tựa vào bên cửa sổ híp mắt nhìn hắn.
Cố Thiêm chờ đợi đến nóng nảy, đem phiến mông tuyết trắng hướng về phía nam nhân lúc lắc, "Thao vào...... Nhanh lên...... Hung hăng ...... Thao vào đi !"
Lời này có lực sát thương quá lớn, nam nhân bị những lời này kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trán đều nổi gân xanh, đem tiết khố còn bao lấy nửa mông hắn kéo tuột ra hết, bóp chặt eo nhỏ của hắn, đem côn ŧᏂịŧ thẳng tắp cắm vào lỗ huyệt cơ khát kia.
"A...... Ân...... A......" Cố Thiêm bị thao đến giương cao cổ, tiếng rêи ɾỉ phá thành những mảnh nhỏ.
"Dâʍ đãиɠ, lại rên, coi chừng có người chạy đến xem!" Nam nhân nhắc nhở, miệng ghé sát vào bên tai Cố Thiêm, ngoạm vành tai hắn, cọ xát.
"Ô...... Ô......" Cố Thiêm sợ tới mức nhanh chóng ngậm miệng.
Nam nhân chỉ cố định thân mình hắn, chầm chậm đưa đẩy, sợ tiếng thân thể đánh vào nhau ái muội kia truyền ra.
Cố Thiêm vẫn là lần đầu tiên cảm giác nam nhân xoa xát hắn đến mức khó chịu, tuy rất, rất dịu dàng, nhưng thế này thì không đủ!
"Mau...... Nhanh lên...... Đi......" Cố Thiêm bấu vào bệ cửa sổ, đem mông lại mân mê vài phần, hai chân chuyển hướng, sau đó lắc lư thân mình bộ dạng cầu nam nhân làm.
Bên trong huyệt thật sự là nóng, vừa đau vừa ngứa, phía trước huyệt khẩu bị thao hơi hơi sưng lên, bị dươиɠ ѵậŧ nam nhân chà xát như vậy, nhất thời tê rần.
Cọ xát qua đi chính là đau, đau rồi lại nóng, cứ như vậy biến hóa qua lại, tra tấn khiến cả người Cố Thiêm muốn nổi điên!
"Mau...... Mau...... Mau......" Cố Thiêm phát hung ra sức đánh lên người nam nhân, hắn muốn bị nam nhân không chút lưu tình thao lộng cơ!
Thế nhưng hắn lại liên tục chú ý ngoài cửa sổ, nếu có người đi qua thì phải làm sao?
Vừa nghĩ đến bọn họ ban ngày ban mặt chói lọi, mở cửa sổ ra làm chuyện phóng đãng như vậy, đáy lòng hắn liền hoảng hốt, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ ghê gớm, sau đó hắn liền muốn càng nhiều!
Bộ dáng Cố Thiêm gấp gáp dâʍ đãиɠ như vậy, Mộ Dung Thanh Viễn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, phỏng chừng cũng là bị hình ảnh này nhuộm đẫm.
Dươиɠ ѵậŧ nam nhân trướng đến sinh đau, vì thế cũng không muốn tiếp tục chịu đựng, dựng thẳng eo lưng, "Bạch bạch" đâm thẳng vào mông hắn!
"Ô ô...... Chậm một chút...... Chậm một chút...... Sắp bị phát hiện ...... Phát hiện ......" Cố Thiêm bị nam nhân va chạm lắc lư, thân mình không ổn, toàn bộ nửa người trên đều dựa vào cửa sổ.
"Thao làm thích hay không hửm?" Mộ Dung Thanh Viễn đưa đẩy, đưa đẩy thân mình dùng sức đỉnh vào bên trong, Cố Thiêm bị thao sướиɠ, bên trong huyệt lập tức co rút, sau đó từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠ liền lao ra huyệt khẩu, theo đùi hắn tí tách rơi xuống.
"Thiêm nhi và Mộ Dung công tử, các ngươi đang làm cái gì vậy?" Ngay lúc Cố Thiêm thích đến mức hận không thể không quan tâm xung quanh mà phóng túng rên lên, thanh âm mẫu thân hắn đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.
Cố Thiêm lập tức bị dọa, bên trong huyệt thít chặt một trận, không dám động.
Sắp, sắp bị phát hiện rồi sao?
Hết chương 13