"Đừng, đừng làm nữa, chịu không nổi...... Ô ô......" Cố Thiêm đẩy nam nhân ra, khí lực nhẹ bẫng yếu ớt không có một chút tác dụng nào, chính hắn cũng cảm thấy vô cùng buồn bực, sao mà cứ vừa dính tới nam nhân này, khí lực lại lập tức theo tiền đồ biến đi đâu mất tiêu luôn?
"Ngoan, nghe lời, thú vui của chúng ta không giống nhau." Mộ Dung Thanh Viễn siết chặt cánh tay không ngừng tránh né của hắn, dùng cằm mình cọ xát má hắn mà nói: "Ta cam đoan ngươi sẽ thích."
Không đợi Cố Thiêm lại có bất cứ phản ứng nào, Mộ Dung Thanh Viễn đã gọi người đem đồ vào.
Cố Thiêm nhìn người người nối đuôi nhau mà vào, xấu hổ đến nỗi chui tọt xuống dưới thân nam nhân mà trốn, ở dưới nách nam nhân lộ ra một đôi mắt, trộm híp nhìn vật đặt ở đầu giường.
Y phục đã bị nam nhân xé ra loạn thất bát tao, hỗn độn mà lại quyến rũ.
Tay Mộ Dung Thanh Viễn vô tri vô giác sờ soạng phần da thịt trắng nõn lộ ra, bàn tay thô ráp cọ cọ, xẹt qua hai điểm trước ngực mềm mại của hắn, mang theo lửa dục hừng hực mê hồn, Cố Thiêm ưm một tiếng, thân thể run lên, cảm giác cả người sắp bị thiêu cháy.
"Hô......" Thân thể vừa bị nam nhân sủng ái qua, chỉ đơn giản trêu chọc một chút đã không chịu đựng nổi, Cố Thiêm kéo tay nam nhân, gắt gao siết chặt, mờ mịt nhìn về phía nam nhân.
Xúc cảm cực kỳ tốt, nam nhân sờ đến nghiện, cũng không để ý Cố Thiêm có đang ngăn cản hay không, cố chấp mặc kệ hắn đang giữ tay mình, tiếp tục vuốt ve thân thể hắn.
"A...... Ưʍ...... Ô ô......" Cố Thiêm nhịn không được ngả người ra sau, ngửa cái cổ trắng nõn, trên đó đầy ắp dấu vết tìиɧ ɖu͙©, dưới ánh nến lay động mang lại vẻ ái muội đến cực điểm.
Mộ Dung Thanh Viễn cắn hầu kết người nọ, dùng đầu lưỡi ngăn lại hoạt động bên trên, chậm rãi lướt nhẹ xuống dưới, cái lưỡi linh hoạt điêu luyện khiến Cố Thiêm không ngừng run rẩy.
"A...... Ha...... Ha...... Dừng lại...... Không cần...... Hô......" Cố Thiêm ôm đầu nam nhân khóc thành tiếng, mang theo giọng mũi ngọt nị, vừa hờn dỗi vừa phóng đãng.
Quyết tâm vốn không thể nào kiên định nổi rất nhanh đã sụp đổ, Cố Thiêm cam chịu nghĩ: Lại làm thêm một lần, chỉ một lần nữa thôi, sau đó lập tức sẽ tránh thật xa khỏi nam nhân này!
Mộ Dung Thanh Viễn nghe tiếng khóc như có như không của hắn, tâm mạnh mẽ khuấy động một trận, hôn người nọ từ cổ đến xương quai xanh, lại đến ngực, bụng, cuối cùng đi tới nam căn hơi dựng thẳng kia.
"Hạnh ngộ, hạnh ngộ." Không biết câu khách sáo này là nói với ai, chỉ là hắn nói xong lời này liền khẽ hôn xuống ngọc hành cong nẩy của Cố Thiêm.
Vừa rồi là y chào hỏi ngọc hành phấn nộn này?
"Ưm hừ......" Cố Thiêm nhất thời trừng lớn đôi mắt, tay ôm đầu nam nhân run nhè nhẹ.
Y chỉ là khẽ hôn xuống, sau đó liền thò đầu lưỡi vòng qua, đem đầu lưỡi để ở trước cửa hoa huyệt mẫn cảm sưng đỏ do bị thao làm của hắn.
"A...... A...... Không cần...... Không cần...... không...... Không được...... Không cần...... Liếʍ...... A......" Cố Thiêm kinh hoảng giãy dụa đứng dậy, cố gắng khép hai chân lại, thò tay muốn che chắn nơi riêng tư của chính mình.
Địa phương xấu hổ bị nam nhân đối đãi như vậy, rất là lúng túng!
Nhưng nam nhân vẫn tiếp tục cúi đầu, xem như động tác của Cố Thiêm có bất cứ tác dụng nào, môi tiếp tục hôn lên huyệt khẩu ướŧ áŧ đã hé ra, khép mở không ngừng phun ra dịch mật.
"A --" Cố Thiêm cong thân mình, kẹp chặt đầu nam nhân, môi nam nhân lành lạnh, vừa lúc có thể an ủi cánh hoa nóng rực do bị thao làm của hắn.
Hô hấp nóng cháy của nam nhân phun tại nơi đó mẫn cảm lạ thường, Cố Thiêm nhắm mắt lại, lông mi run run, chân tay xấu hổ luống cuống.
Sau đó địa phương kia lại bị cái lưỡi vừa mềm mại vừa linh hoạt nhẹ nhàng liếʍ một chút.
"A...... Không...... Không cần......" Cố Thiêm nức nở rêи ɾỉ nghe như là dục cự còn nghênh.
"Thật không cần sao?" Nam nhân giả vờ hỏi lại, hai tay lôi kéo chân hắn ra chút, đầu từ giữa đùi hắn ngẩng lên, liếʍ liếʍ môi, vẻ mặt quyến rũ chuyên nghiệp.
Bờ môi của y vừa hôn qua chỗ đó của hắn, bên miệng thậm chí còn lưu lại vệt nước lóng lánh, Cố Thiêm nâng nâng tay, thẹn thùng che mắt.
"Không cần......" Cố Thiêm quật cường bĩu môi, đùi run rẩy, bên trong huyệt bị người liếʍ qua, địa phương lúc này cực kì phiền lòng ngứa ngáy, hắn khẩu thị tâm phi, hai mắt rưng rưng đẫm lệ, từ trong kẽ hở lén nhìn về phía nam nhân, trong mắt tràn đầy câu dẫn.
Hắn luôn luôn là kẻ như vậy, không được tự nhiên muốn chết.
Mộ Dung Thanh Viễn không lưu tâm, lại cúi đầu nhẹ nhàng liếʍ láp một ngụm, đầu lưỡi vạch qua huyệt phùng hé mở của hắn, khều khều chơi đùa.
Cố Thiêm bị liếʍ đến giật nảy mình, phát ra tiếng rêи ɾỉ không kiềm chế, "A -- a --"
Y liếʍ một cái, huyệt khẩu thật giống như là vật sống vậy, run bắn một trận, sau đó run run rẩy rẩy chảy ra nước. Tiểu hạch sung huyết kia bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã trướng lại càng trướng, ngứa mỏi khiến hắn chịu không nổi .
"Ô ô...... Chỗ đó...... Chỗ đó...... Liếʍ một chút...... Ô ô...... Nhanh lên...... Mau......" Cố Thiêm đè đầu nam nhân, nhẹ tay xoa xoa đỉnh đầu nam nhân cầu xin, đầu ngón chân cuộn lại căng thẳng, khó nhịn cọ cọ trên giường.
Mộ Dung Thanh Viễn khẽ cắn hai khỏa đậu tử phía trên, liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi càng hướng sâu vào chỗ ngứa kia mà tìm kiếm.
"A...... A...... Hô......"
"Ô ô...... A...... A......"
Đầu lưỡi ướt mềm thò vào giống như tính khí ra vào trong cơ thể hắn, trơn trượt làm cuộn lên kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể hắn, nhục châu lại bị răng nanh nam nhân khẽ kéo rồi chậm rãi nhả ra, Cố Thiêm lập tức liền tiết.
Nước dịch từ huyệt khẩu trào ra, Mộ Dung Thanh Viễn liếʍ mυ'ŧ toàn bộ, nhất nhất nuốt vào bụng.
"Không muốn sao?" Lúc đó, Mộ Dung Thanh Viễn lại hỏi, trong ánh mắt rực lửa u ám bình tĩnh quan sát Cố Thiêm đầu óc quay cuồng.
"Muốn......" Cố Thiêm rầm rì mở miệng, lại một lần nữa thỏa hiệp với nam nhân.
"Chúng ta lại tiếp tục." Mộ Dung Thanh Viễn vừa lòng, hôn hôn cửa huyệt, cầm lấy vài thứ trên khay ở đầu giường.
Đây là một châu tử*, bên trên gập ghềnh, vừa thô to vừa đẹp, nhìn thôi là cả người muốn tê liệt.
* châu tử: đồ chơi tìиɧ ɖu͙© dạng chuỗi hạt, hạt dây.
"Làm? Làm cái gì?" Đồ chơi này Cố Thiêm chưa thấy qua, nhìn nam nhân thưởng thức món đồ trên tay có điểm hưng phấn lại có điểm khó mà tự tưởng tượng được, thứ này khẳng định là dùng cho nơi nào đó!
Đùi Cố Thiêm gác trên vai nam nhân lung lay, tựa hồ là muốn chạy trốn.
"Ngọc châu nhập động, nghe qua chưa?" Nam nhân lại vuốt ve đùi hắn, từ mũi chân vuốt đến mặt trong đùi, sau đó cầm châu tử trong lòng bàn tay, khiến châu tử kia kề sát cánh hoa đã mở miệng.
"A --" Cố Thiêm quát to một tiếng, bị tra tấn đến khóc.
Nam nhân bắt đầu khống chế châu tử tại cửa huyệt hắn, chọc ngoáy, nhẹ nhàng dày vò, lòng bàn tay đẩy đẩy, châu tử kia liền nghiền qua tiểu hạch mẫn cảm của hắn, chờ Mộ Dung Thanh Viễn nhanh chóng day day mấy cái, huyệt khẩu liền bị xoa nắn đến mở ra. Châu tử kia cứ để ở trước cửa huyệt như vậy, hoàn toàn không cần người đẩy, đã bị hấp trụ chặt chẽ không thể rơi xuống!
Vỏ ngoài thô to cọ xát khiến Cố Thiêm run rẩy từng trận, âm thần* đầy đặn đỏ hồng, bao lấy châu tử, mυ'ŧ lấy, chảy nước, nhìn qua giống như là thịt trai bao lấy viên trân châu, nhìn vừa màu mỡ vừa ngon miệng.
* âm thần: Bộ phận bề ngoài của âʍ ɦộ của đàn bà, hình như cái môi, nói nôm na là mép bím ạ, dịch ra thô bỉ ổi quá nên tui xin phép để Hán Việt nha (///3///)
Ngọc châu nhập động, hình tượng quá sống động rồi!
"A...... Tiếp tục...... Tiếp tục a......" Mộ Dung Thanh Viễn lại ngừng tay, để châu tử kia chôn trong cánh hoa.
Cố Thiêm nhìn nam nhân cầu xin, lôi kéo tay hắn, "Tiếp tục a...... Mau...... Nhanh lên......"
Nam nhân nghiền ngẫm nhìn hắn, vẫn như trước không di chuyển.
Chỗ đó bất động, thật sự là tra tấn cả người!
Cố Thiêm đành phải gấp rút đưa đẩy hai chân cọ xát châu tử kia.
"Ư...... Mau...... Mau...... A......" Cố Thiêm nằm trên giường cong người, mở rộng hai chân, vừa vặn vẹo vừa động đậy, tìm góc độ, làm cho châu tử kia cọ xát phải điểm mẫn cảm, nghiền qua tầng tầng kɧoáı ©ảʍ.
Âm thần hút mạnh, nước tràn ra, cả người Cố Thiêm đỏ bừng như tôm luộc, uốn cong người kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nằm trên chiếc giường ẩm ướt không chịu nổi bày ra tư thế thủ da^ʍ lọt vào trong tầm mắt người khác.
"A...... Muốn ...... Ra...... Ư......Ha... a......" Hắn dùng châu tử động càng lúc càng nhanh, cơ thịt cả người căng lên, để châu tử dùng sức nghiền áp điểm gồ bên trong huyệt, cuối cùng thân mình co rút, bắt đầu run run không tự chủ được, một loại cảm giác đằng vân giá vụ dâng lên, nhất thời trong đầu Cố Thiêm một mảnh sương mù ......
"A -- a --" Hắn hét to một tiếng, tiết ra.
Ngọc hành nhảy lên bắn ra từng luồng dịch trắng đυ.c, không ngờ hắn có thể tự mình cọ xát châu tử đến tiết ra như vậy!
"Hô......" Tiết qua thân Cố Thiêm, kéo qua chăn hướng bên trong chui chui, sau đó liền còn lại hô hô thở, vừa rồi... thật... thật đã!
Nhưng khi kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, hắn lại hối hận, cẩn thận dè chừng nhìn lại nam nhân kia, vừa rồi hắn dâʍ đãиɠ như vậy, nam nhân đã nhìn thấy hết rồi?
A! Làm thế nào bây giờ? Sao hắn có thể biểu hiện dâʍ đãиɠ như vậy trước mặt nam nhân cơ chứ? Nhục quá.
Nam nhân này lúc nào cũng có thể dễ dàng khơi mào tìиɧ ɖu͙© của hắn ngay lập tức, sau đó mang hắn vào bể dục trầm luân.
"Thích hả?" Mộ Dung Thanh Viễn hỏi, một tay chống xuống giường, một tay kéo Cố Thiêm vào lòng mình.
Trên giường Cố Thiêm tuy ngây ngô, nhưng cũng rất phóng đãng, cái loại bộ dáng vừa ngây thơ vừa yêu mị thật sự khiến Mộ Dung Thanh Viễn mê mẩn thần hồn điên đảo.
Y muốn nhìn một chút người này cuối cùng có cái gì để người muốn ngừng mà không được, tại sao y lại có thể nghiện đến nỗi cai không xong như vậy?
Lông mi Cố Thiêm run rẩy, xấu hổ đến mức không dám mở mắt ra, cọ cọ chăn rồi vùi mặt vào sâu bên trong.
Châu tử kia còn bị hắn kẹp tại trong kẽ hở giữa huyệt, Cố Thiêm dạng khai chân, kéo ra, giận dỗi ném lên giường.
Chân không thoải mái, chân không thoải máiiii, sướиɠ xong rồi thì trở mặt không nhận người ngay.
Mộ Dung Thanh Viễn bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.
"Ta muốn về nhà," Cố Thiêm ngắc ngứ nói, đẩy đẩy nam nhân đang ôm mình.
"Muốn đi à?" Mộ Dung Thanh Viễn ấm ức tủi thân, dùng dương căn đang dựng thẳng cọ cọ Cố Thiêm, "Vậy cái này xử lý như thế nào đây...?"
Côn ŧᏂịŧ nam nhân lại cứng rắn như sắt, để giữa hai bắp đùi hắn, khó nhịn mà cọ xát.
"Ngươi -- ô ô...... Ta muốn về nhà......" Cố Thiêm muốn khóc, bởi vì nam nhân lại cầm lên vật gì đó từ trong khay, nóng lòng muốn thử lấp đầy huyệt hắn lần nữa.
Đồ chơi này gọi là xa linh*, một viên không lớn không nhỏ, phía dưới có dây thừng.
* xa linh: dụng cụ tìиɧ ɖu͙© dạng trứng rung, có dây.
"Đừng --" Không đợi Cố Thiêm nói xong, Mộ Dung Thanh Viễn đã đem xa linh kia ấn vào hoa huyệt trơn ướt mở rộng.
"A hức......" Tiểu huyệt Cố Thiêm đã bị giày vò tiết rồi lại tiết, hắn lại chưa từng hưởng dụng qua đồ chơi mới mẻ này, vừa tiến vào bên trong huyệt hắn, tiểu linh kia đã chấn động mở ra, Cố Thiêm nhịn không được theo đung đưa thân thể theo chấn động của tiểu linh kia.
Nam nhân càng không buông tha cho hắn, lại nhét vào hậu huyệt một cái linh đang, sau đó chính mình nhắm ngay hoa huyệt Cố Thiêm, lập tức cắm dương căn vào.
* linh đang: có vẻ cũng là trứng rung giống xa linh.
"A --" Lần này liền Cố Thiêm bị cắm đến mức suýt tắt thở, xa linh bên trong hoa huyệt không ngừng chấn động, lại bị nam nhân đỉnh vào chỗ sâu nhất.
Côn ŧᏂịŧ hung hăng xỏ xuyên qua, mốc nhục bị nghiền liên tục, kéo huyệt khẩu của hắn căng lên, xa linh lăn lộn chấn động, lại làm cho huyệt hắn nhất thời tê dại không thôi.
Chết người nhất là hậu huyệt, linh đang theo nam nhân thao động mà thanh thanh rung động, mở miệng linh khẩu cọ xát mị nhục hắn, khiến mị nhục hắn không tự chủ được co rút hấp háy......
"A...... Muốn chết...... Thật...... Muốn chết......" Cố Thiêm ôm lấy cổ nam nhân, đầu rúc vào hõm vai y, miệng kinh hô từng tiếng nho nhỏ, mang theo khí tức câu dẫn nam nhân, rêи ɾỉ bên tai.
Mộ Dung Thanh Viễn liền cảm giác thao người này thế nào cũng không đủ, hận không thể ở cùng hắn mãi mãi, như vậy sẽ có thể thao lộng hắn từ sáng tới đêm.
Cố Thiêm bị thao có chút chịu không nổi, cắn một miếng lên bả vai nam nhân, cả người nằm trên thân nam nhân lắc lư, hưởng thụ khuấy động kɧoáı ©ảʍ liên tục ập đến.
"Thật muốn bên cạnh ngươi mỗi ngày, ngày nào cũng thao lộng!" Mộ Dung Thanh Viễn cắn răng, liều mạng đỉnh vào bên trong huyệt Cố Thiêm, huyệt kia giống như là cái miệng nhỏ nhắn tham ăn, bao lấy y rất là thoải mái, đưa đẩy, bạch bạch rung động, đồng thời linh đang phía sau huyệt kia lại ong ong vang không ngừng, thật sự là nghe là kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu nổi.
Cho nên Cố Thiêm rất nhanh liền tiết, bên trong hai huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng, vẩy nước khắp nơi.
"Thả ta...... Không được...... Không được......"
"Ô ô...... Sắp bị thao chết...... Thao chết...... A --"
Dương căn lướt qua địa phương, bốc lên một loại run rẩy, Cố Thiêm cảm thấy nhẹ bẫng giống như muốn bay lên trời, ôm nam nhân cầu xin tha thứ.
"A Thiêm, A Thiêm......" Đây là lần đầu tiên nam nhân kêu tên của hắn, vô cùng dịu dàng.
Cố Thiêm bị kêu khuấy động tâm trí, nơi nào đó trong lòng lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau đó ong ong vang đến tim hắn.
"Ưʍ..." Cố Thiêm hé miệng ưm một tiếng, không biết là đáp lại hay vẫn là rêи ɾỉ, lúc nào cũng êm êm mềm mềm giống như là làm nũng.
Trong ánh mắt tất cả đều là mây khói sương mù, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa, Cố Thiêm ôm tay nam nhân siết chặt, sợ chỉ một chút thôi sẽ không được gặp nam nhân này nữa.
Phản ứng như vậy thật kỳ quái, không phải hắn muốn tránh xa nam nhân này ra sao?
Cố Thiêm cũng hồ đồ.
Tự mình đung đưa eo nhỏ, phối hợp cùng với nam nhân đưa đẩy điên cuồng, thật sự là phóng đãng.
Xa linh đã rung đến miệng tử ©υиɠ hắn, cảm giác tê dại làm cho hắn có loại kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, tất cả dồn vào một điểm, Cố Thiêm cố gắng chịu đựng, tiểu huyệt lại chịu đựng không nổi cấp tốc co rút, đem linh đang kia gắt gao hút chặt vào nơi sâu nhất.
"A......" Cố Thiêm thất thần rít the thé, lại tiết.
"Không được...... Không được......" Cố Thiêm xô đẩy nam nhân muốn chạy thoát, nhưng lại bị nam nhân đè nặng không buông.
"Cầu cầu ngươi ...... Ô ô...... Huyệt sắp bị thao nát rồi ...... Ô ô......" Cố Thiêm khóc đến lê hoa đái vũ, cực kì thê thảm.
Tuy bên trong huyệt thích thì thích thật, nhưng lại còn vừa đau vừa mỏi, Cố Thiêm thò tay sờ sờ huyệt khẩu -- đều bị thao sưng lên rồi!
"Ô ô...... Tha cho ta đi...... Tha cho ta......" Bàn tay nhỏ bé của Cố Thiêm xoa xoa vai nam nhân làm nũng nói.
Mộ Dung Thanh Viễn bị bộ dáng này quyến rũ tới mức ngẩn người, lập tức liền bắn.
"Ô ô......" Cố Thiêm mệt xỉu, lập tức buông mình gục trên giường.
Xoa mái tóc mềm mại của người nọ, Mộ Dung Thanh Viễn hôn hôn đỉnh đầu của hắn, vuốt ve sống lưng, sủng nịch nói không nên lời.
"Ngủ đi."
Lời nói này có tác dụng như là thần dược thôi miên, Cố Thiêm đã mệt đến nỗi không mở mắt nổi, một giây sau đã ngủ ngay lập tức.
...... Sau đó mình được thanh lý sạch sẽ lúc nào, được đưa về Cố phủ lúc nào, Cố Thiêm cái gì cũng không biết, dù sao khi hắn tỉnh lại đã thấy hắn đang nằm trên giường trong phòng mình, mặc áσ ɭóŧ sạch sẽ, chỗ đó cũng đã được bôi thuốc, thế nhưng hậu quả của việc túng dục vẫn hiện ra rõ ràng, eo mỏi lưng đau, bên trong huyệt càng là khổ không nói nên lời.
Người nọ vẫn cẩn thận như vậy, một lần nữa trả lại y phục dạ hành cho hắn, đặt ở đầu giường, có điều trên tờ giấy lại viết, "Cố công tử, tại hạ hi vọng về sau Cố công tử mặc y phục dạ hành tại hạ đã chuẩn bị rồi, sẽ chỉ hái một mình tại hạ thôi."
Thật là không còn mặt mũi nào!
Cố Thiêm đỏ bừng mặt, kéo chăn che đầu cười.
Tay sờ đến một chỗ bị lõm xuống, lần mò moi ra một cái tráp, Cố Thiêm nghi hoặc mở ra, vậy mà lại là xa linh và linh đang!
A! Người này! Thật sự là...!
Cố Thiêm vừa xấu hổ, lại vắt óc suy nghĩ, nên đem này tráp giấu ở đâu đây?
Mật thất đi, cũng chỉ có mỗi chỗ đó.
Đúng, hắn còn muốn lại vẽ thêm mấy bức tranh đông cung!
Tối hôm qua thật sự còn một chút xíu thôi là sắp sửa thao chết hắn rồi, vừa nghĩ đến việc này, lòng hắn nhất thời rối loạn không thôi, bưng lấy tráp lập tức đi vào mật thất.
Eo bị bẻ muốn gãy luôn rồi! Ô ô...... Lòng bàn chân như nhũn ra...... Tứ chi vô lực...... Tay cầm bút đều run lên......
Đối với cái ghế nệm êm ái càng không dám ngồi, thiệt tình khó chịu.
Nhưng Cố Thiêm lại cảm thấy vừa thỏa mãn vừa ngọt ngào, bởi vì cái gì?
Hắn cũng không biết.
Hết chương 12