Lão Bà Ta Là Học Bá

Chương 21: Thế Giới Sau Cánh Cửa.

"Anh có biết S=πr^ 2 không?"

Liễu Vân Nhi cầm điện thoại của Lâm Phàm, mặt đầy tức giận nói: "Dựa theo công thức này, anh cần lấ bốn cái Pizza sáu inch mới có thể đổi một cái Pizza mười hai inch, không phải đơn giản là sáu cộng sáu bằng mười hai!"

Đối phương rơi vào trầm mặc… nghiêm túc nói: “Thực xin lỗi tôi không biết cô đang nói cái gì, nếu chúng ta đã không thể kết nối… Bên chúng tôi sẽ hoàn tiền lại cho cô."

Tút tút tút…

Một hồi âm thanh cúp máy truyền tới.

Thực ra Lâm Phàm căn bản không có ý kiến gì, cùng lắm thì ăn ở Pizza Hut… Thế giới lớn như vậy, còn sợ không tìm được cửa hàng Pizza nào sao?

Nhưng anh đã đánh giá thấp cảm xúc phẫn nộ của Liễu Vân Nhi vào giờ phút này, mặc dù nhìn thì có vẻ như không có gì thay đổi, trên thực tế… nội tâm đã bùng lên ngọn lửa, ngay khi Lâm Phàm vừa cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi đến Pizza Hut, Liễu Vân Nhi đột nhiên đứng lên.

"Đi!" Vẻ mặt Liễu Vân Nhi u ám, nói với Lâm Phàm: “Đi với tôi!"

"Đi đâu?" Lâm Phàm vẻ mặt mông lung hỏi.

"Tôi muốn đi tìm bọn họ!" Liễu Vân Nhi đã có biểu tình muốn ăn thịt người, nghiêm túc nói: "Cái gì gọi là hai cái Pizza 6 inch đổi một cái Pizza mười hai inch, ngay cả kiến thức số học cơ bản cũng không có, cho nên tôi muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ!"

"…”

"Thôi nha!" Lâm Phàm bất lực nói: "Đây không phải là cố tình gây sự sao?"

Nghe được Lâm Phàm nói, mặt của Liễu Vân Nhi càng đen, nghiêm khắc chất vấn: "Có đi hay không? !"

"…”

"Không phải… Cô đừng có ra vẻ bề trên!" Lâm Phàm nhìn Liễu Vân Nhi giống như nhìn một kẻ bề trên, buồn rầu nói: "Ôi…ôi chúa ơi, cô cần gì phải khổ như thế chứ?"

"Tôi khó chịu!"

"Anh có đi hay không?" Liễu Vân Nhi hỏi lần nữa.

"Đi đi đi!"

"Tôi đi được chưa?" Lâm Phàm cuối cùng vẫn đồng ý với Liễu Vân Nhi, dĩ nhiên Lâm Phàm còn mang theo một cây gậy bóng chày, dù sao có vũ khí trong tay, ít nhất trong lòng còn có chỗ dựa, nhưng mà nghĩ lại… người ta làm là nghề chế biến thức ăn nước uống, trong phòng bếp đều là dao kéo… hình như không chống lại nổi.

Quả nhiên, Liễu Vân Nhi nhìn thấy Lâm Phàm đeo một cây gậy bóng chày, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Anh mang theo làm gì vậy?"

"Phòng thân!" Lâm Phàm trả lời rất dứt khoát.

"Chúng ta là đi giải quyết vấn đề, không phải đến đó để phát sinh xung đột với người khác." Liễu Vân Nhi nghiêm túc nói: "Bây giờ là xã hội pháp trị, hơn nữa đây đã là năm thứ 2 trấn áp xã hội đen trừ gian diệt ác, anh muốn tự trêu chọc phiền toái đến cho mình như vậy sao."

Lâm Phàm suy nghĩ hình như cũng có đạo lý, nếu mang cái thứ này theo… Có lý cũng trở thành vô lý, anh lặng lẽ đặt gậy bóng chày ở phía sau, sau đó cùng Liễu Vân Nhi đi đến cửa hàng kia.

Dọc đường đi, Lâm Phàm một mực ở suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc là sức mạnh gì có thể khiến Liễu Vân Nhi làm việc điên cuồng như vậy?

Là kiến thức?

Là vẻ đẹp?

Hay là tính không chịu thua người khác?

Cuối cùng thì… Lâm Phàm cũng đã nghĩ ra, có lẽ người phụ nữ chính là một con hổ.

Dựa vào điện thoại dẫn đường, còn không tới 300m, Liễu Vân Nhi đậu xe ở một bên, sau đó bật đèn xe, quay đầu nói với Lâm Phàm đang ngẩn người: "Chờ tôi một chút!"

Nói xong, trực tiếp xuống xe, sau đó liền biến mất không thấy người.

Lâm Phàm cũng không biết rốt cuộc cô đã đi đâu, tóm lại… nếu như Liễu Vân Nhi rời đi quá lâu, xe của cô có thể bị dán giấy phạt.

Mấy phút sau, Liễu Vân Nhi lần nữa quay trở lại bên trong xe, có lẽ bởi vì sắc mặt tối sầm hơn nữa lại là buổi tối, Lâm Phàm đã không thể thấy được biểu cảm của tủ lạnh vào giây phút này.

"Đi đâu thế?" Lâm Phàm hỏi.

"Không có gì… gọi điện thoại." Liễu Vân Nhi lạnh nhạt nói: "Tôi đã nghĩ rồi…chỉ hai người chúng ta quả thực có chút không ổn, cho nên tôi đã gọi cho quản lý giám sát cơ cấu thị trường, quản lý giám sát cơ cấu thực phẩm, quản lý cơ cấu công thương, để bọn họ đến đây tiếp thêm can đảm cho chúng ta."

Lâm Phàm nghe, vẻ mặt ghét bỏ, tức giận nói "Cô lái xe trong lúc say rượu à?"

"Có ý gì?" Liễu Vân Nhi quay đầu, nhìn Lâm Phàm hỏi.

"Một củ lạc cũng không say thành cái bộ dáng này như cô." Lâm Phàm nói: "Tôi cũng không tin… cô cùng lắm cũng chỉ là một giáo sư đại học, làm sao có thể chỉ gọi một cuộc điện thoại, liền kêu người của tất cả các cơ quan chức năng liên quan đến đây hết được."

Liễu Vân Nhi không nói gì, trầm mặc hồi lâu, nghiêm túc nói: "Tôi đã nói rồi… không có ai có thể từ chối tôi! Bao gồm cả anh !"

"…”

Lâm Phàm thở dài… Người phụ nữ này, điên rồi!

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Phàm đang ngẩn người thì nhìn thấy từng chiếc xe chấp pháp đi qua… trong lúc nhất thời cảm thấy hơi nghi hoặc, hình như bọn họ chạy cùng một hướng, có dòng chữ quản lý giám sát cơ cấu thị trường, có quản lý giám sát cơ cấu thực phẩm, có quản lý cơ cấu công thương…

Chờ chút? Không đúng không đúng… Đây là tình huống gì?

"WTF?"

"Thật sự tới? !" Lâm Phàm hoảng sợ nhìn Liễu Vân Nhi: "Cô gọi tới?"

"Chẳng lẽ là anh?"

"Đi thôi!" Liễu Vân Nhi khởi động xe của mình, yên lặng đi theo phía sau một chiếc xe chấp pháp.

Lâm Phàm còn đang lâm vào mê mang, có lí do nào có thể giải thích tình huống trước mắt được không? Vì thế… Lâm Phàm cố ý gọi ba cuộc điện thoại, kết quả anh phát hiện chính mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi… Một khi đã như vậy, người phụ nữ bên cạnh này làm sao có thể làm được?

Lâm Phàm từ bỏ truy hỏi đối với Liễu Vân Nhi, bởi vì anh biết… cho dù hỏi cũng vô ích, dù sao mỗi người đều có một khu rừng bí mật của riêng mình.

Rất nhanh, đã đến tiệm Pizza đó, Lâm Phàm để ý thấy trước cửa ba chiếc xe đang đậu, chỉ có ba người đàn ông trung niên bụng béo phệ đang đứng ở đó, nhìn một cái là biết ngồi văn phòng làm việc đã lâu, sau đó rượu chè ăn uống quá độ, lại thiếu vận động mới dẫn đến như vậy… Lọai người này đều có một chức danh thống nhất… gọi là lãnh đạo.

"Ngồi ở trong xe!"

"Tôi chưa cho phép thì không được xuống!" Liễu Vân Nhi nói với Lâm Phàm: "Tôi bảo anh qua thì mới qua."

"Ồ…" Lâm Phàm gật đầu.

Sau đó, Tủ lạnh liền đi xuống xe, nói với ba người đàn ông trung niên kia mấy câu, bởi vì khoảng cách cách có chút xa, nên không thể thấy rõ biểu cảm của ba người kia, có lẽ chỉ có thể quan sát động tác của họ… giống như tủ lạnh nói gì nghe nấy.

Ngay sau đó, bên trong tiệm một người đàn ông mặc âu phục đi giày da đi ra, hẳn là quản lý của cửa hàng này , có thể khẳng định ông ta đã bị dọa sợ.

Mấy phút sau, ba người đàn ông trung niên đi rồi, Liễu Vân Nhi bước vào cửa hàng Pizza này.

Dựa theo cốt truyện Lâm Phàm có thể nghĩ tới, chuyện xảy ra phía sau chắc chắn rất đơn giản, nói xin lỗi, miễn phí một cái Pizza 12 inch.

Một lúc sau,

Ding ~

Điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắc,

Lâm Phàm nhìn thoáng qua… là tin nhắn của Liễu Vân Nhi.

Cloud: đi vào!

Cloud: Đi vào sau bếp!

Anh lặng lẽ thở dài, cầm chìa khóa xe xuống xe, sau khi xác nhận đã khóa cửa, liền đi vào trong tiệm…Nói với một người phục vụ xinh đẹp về tình huống, vị phục vụ đó liền dẫn Lâm Phàm đi về phía sau bếp, dọc theo đường đi… anh phát hiện không có nhiều khách ở đây.

Không,

Đắt như vậy… ai mua nổi?

Cũng chỉ có người vừa ngốc vừa nhiều tiền như Liễu Vân Nhi mới ghé mua.

Vẫn chưa đi vào sau bếp, Lâm Phàm đã nghe được âm thanh của Liễu Vân Nhi, xuyên qua cánh cửa, truyền tới màng nhĩ của anh.

"Diện tích A(x) được bao quanh bằng đường cong đồ thị x^2 và trục toạ độ là tích phân của x^2, diện tích tương ứng của vùng thay đổi là dA, mà dA=(x^2) dx nên dA/dx=x^2, Được mở rộng thành hàm tổng quát f (x), sau đó dA / dx = f (x) và tính gần đúng hoạt động tốt nhất khi dx tiến dần đến 0."

"Đến đây, hai khái niệm đạo hàm và tích phân có thể được chuyển đổi cho nhau như đã nói trước đó, như vậy thì hằng số pi sẽ được tính như thế nào?"

"Đầu tiên "

Lâm Phàm ngơ cả người, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, bây giờ không có dũng khí nào để cầm và mở nó ra.

Lúc này.

Mộtvấn đề xuất hiện ở trong đầu Lâm Phàm…

Phía sau cánh cửa này có cái thế giới thần tiên nào thế?