Lão Bà Ta Là Học Bá

Chương 10 : Chủ Nợ

Niềm vui háo hức của Lâm Phàm bị đổ vỡ khiến hắn im lặng rất lâu, sau khi bình tĩnh lại cảm giác bất lực trong lòng, phát hiện người phụ nữ này đang ăn từng miếng từng miếng khoai tây chiên, lần đầu tiên thấy tay Liễu Vân Nhi ở gần như vậy, không khỏi sững sờ tại chỗ.

Trong tất cả đôi tay mà hắn nhìn qua, đây là đôi tay hoàn hảo nhất nhất nhất…nói thẳng ra là đẹp đến kinh ngạc, thanh tú lại dài mảnh khảnh, nhưng lại rất trắng và đầy đặn vừa phải, móng tay thì như phát ra ánh sáng, mềm mại như đeo ngọc trai lên vậy.

“Ban đầu cô sao lại chọn học Vật Lý?” Lâm Phàm có chút tò mò, trong ấn tượng của hắn, học được Vật Lý chỉ có một đám đàn ông, người giống tiểu thịt tươi như mình đã là nghìn năm khó gặp rồi, tuy nhiên…một đại mỹ nữ như Liễu Vân Nhi vậy mà lại chọn theo phương hướng này, nói thẳng là không thể hiểu nổi.

Thật ra cô ta và bản thân không khác gì mấy, rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm cơm, lại một mực chọn tài hoa này.

“Cần có lí do sao?” Lời của Liễu Vân Nhi vẫn lạnh lùng như thế, thản nhiên nói: “Không phải anh cũng vậy à? ”

“...”

“Này?”

“Cô thật sự hai mươi tám tuổi rồi?” Lâm Phàm hiếu kì hỏi: “Tôi thấy không giống lắm nha…lớn nhất thì cũng tầm hai mươi bốn thôi.”

Thật ra, Lâm Phàm đây là đổi hướng khen đối phương tuổi trẻ thế, chỉ là hắn chọn ngay cách ngu xuẩn nhất, quả nhiên không ngoài dự đoán…sau khi đối phương nghe Lâm Phàm nói đến tuổi của mình, trong một khoảng thời gian gương mặt không biểu cảm liền trầm xuống, chợt quay đầu trợn mắt nhìn Lâm Phàm, nếu như tức giận là một ngọn lửa, thì Lâm Phàm đã bị thiêu cháy rồi.

Tiếp nhận được tín hiệu nguy hiểm, Lâm Phàm ngượng ngùng cười cười, hắn cũng không biết mình sai chỗ nào, rõ ràng đang khen cô ta trẻ tuổi, kết quả…cô ta dường như không cảm kích gì mấy.

“Cặn bã!”

“Tiện nhân!”

Liễu Vân Nhi tức đến cắn chặt răng, trong hiểu biết của cô…tên khốn trước mặt cố tình châm biếm mình là một cô gái lớn tuổi còn sót lại, châm chọc thì cứ nói đại đi…lại còn một mặt giả vờ vô tội, vẻ bất hạnh đó trưng ra cho ai xem? Thật sự quá tức người quá tiện nhân mà!

Lâm Phàm cũng không dám phản kháng, lẳng lặng cầm nhãn hiệu mà Liễu Vân Nhi vứt qua, trực tiếp dán lên người, dù sao đã như vậy rồi…lại hiểu lầm một chút cũng chẳng vấn đề gì cả.

Nghĩ đến đây, không nhịn được cảm khái một lát…cái kết của mình với tủ lạnh càng ngày càng chết rồi, đoán chừng cả đời này cũng không giải ra được. “Cái đó...”

“Có phải tôi thiếu tiền một bữa cơm của cô không?” Lâm Phàm nhớ tới lúc xem mắt với cô, mình vội vội vàng vàng rời đi, quên mất việc trả tiền, gấp gáp nói: “Bao nhiêu tiền?”

“Không cần!”

“Tôi cứ để anh luôn thiếu thế, để anh luôn phải áy náy với lần đó!” Liễu Vân Nhi trừng mắt nhìn Lâm Phàm, nghiêm khắc nói: “Để anh mãi mãi cảm thấy vác trên lưng tội lỗi vì đã thiếu tiền tôi!”

Cách nói rất hay, nhưng thực tế rất tàn khốc.

Sau khi Lâm Phàm nghe không cần trả tiền, cực kì vui vẻ đặc biệt vui thích, áy náy cái gì, tội lỗi gì đó…tất cả đều nhảm nhí!

“ y yô...”

“Tôi đau lòng quá đấy!”

“Không được không được…Khoản tiền này tôi nhất định phải trả được, xin cô để tôi trả tiền đi!” Lâm Phàm biểu diễn có hơi khoa trương, thậm chí đã mở tính năng quét mã của wechat, hắn chính là muốn chọc Liễu Vân Nhi một chút, tìm lại thể diện đã mất lúc trước.

Thấy khả năng diễn kịch tồi tệ này, Liễu Vân Nhi cũng không chơi giả vờ chơi với hắn, trực tiếp mở wechat thu tiền, cầm điện thoại đẩy đến trước mặt Lâm Phàm, thản nhiên nói: “Tự mình quét đi… sơn xe một nghìn năm, tiền cơm một trăm hai.”

Ể?

Đây..đây sao trở quẻ rồi?

Không thể kiên trì một chút sao? Kiên trì chút nữa…tự mình liền cất điện thoại trở về rồi.

Ngay lúc này Lâm Phàm đặc biệt chật vật, hắn ý thức được bản thân khi nãy rồi, người phụ nữ này xem ra không có tâm cơ gì, thực ra trong lòng còn sâu hơn cả Thái Bình Dương, vừa rồi cô ta sử dụng hai kế, đầu tiên chơi hết mình để bắt, sau đó đẩy thuyền theo dòng chảy ….

Mất mặt quá!

Bản thân trải qua hai thế giới, cuối cùng lại chết trước mặt một cái tủ lạnh.

“Có thể trả góp không?” Lâm Phàm hỏi lại

“...”

“Một nghìn sáu trăm hai mươi đồng cũng muốn trả góp?” Liễu Vân Nhi mặt không biểu cảm gật đầu nói: “Được, lãi suất vay hiện tại là 4,9%, anh định trả góp trong bao lâu? ”

“Chậc...”

“Ba năm đi.” Lâm Phàm cười khổ: “Bắt đầu từ tháng sau, cô xem…”

Liễu Vân Nhi gật gật đầu, lấy bút và giấy trong túi mình ra, soạt soạt soạt không biết viết gì trên đó, ngay sau đó…Lâm Phàm cầm lấy hợp đồng trả góp, nội dung của nó chi tiết một cách đáng kinh ngạc.

“Không cần thiết đâu nhỉ?” Lâm Phàm đen mặt lại nói.

“Cái này rất cần thiết đấy!”

“Mỗi người một bản sao, tự mình ký tên lên đó.” Liễu Vân Nhi trên mặt không biểu cảm nói: “Bút anh đây.”

Nhìn thấy ngọn bút đen nhánh đưa tới, đầu Lâm Phàm đã hoàn toàn chết máy, từ sau khi gặp Liễu Vân Nhi, quy luật cuộc sống của chính mình đã bị làm đảo loạn triệt để, cô không đơn thuần là hàng xóm của mình, đồng nghiệp, cô ta còn là chủ nợ của mình.

Lâm Phàm cũng không biết đột nhiên đã xảy ra chuyện gì, tóm lại, quỹ đạo của cuộc đời đang phát triển theo chiều hướng bi thảm, kéo cũng kéo không về nổi. Kí xong tên, cầm hợp đồng thuộc về mình, Liễu Vân Nhi cẩn thận gấp hợp đồng cất vào túi, đứng dậy muốn rời khỏi McDonald, vừa bước được một bước, quay đầu nói với Lâm Phàm: “Nhớ trả tiền đúng thời gian đấy.”

Khoảng thời gian cô quay đầu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này rất ngắn, ngắn đến mức không có người chú ý được.

Nhìn bóng dáng dần dần xa, lại nhìn bản hợp đồng trên tay, Lâm Phàm biết rằng…tương lai ba năm này, quan hệ giữa mình và Liễu Vân Nhi sẽ không thay đổi.

Sau khi Lâm Phàm bị tư bản độc ác bóc lột vào buổi trưa, Lâm Phàm phát hiện bỗng nhiên mình đi làm lại có động lực, loại động lực này được gọi là nỗ lực trả nợ.

Nhưng lần này chỉ là một loại tưởng tượng, cách thời gian tan làm còn hai tiếng, Lâm Phàm đã nằm trên ghế rồi, toàn thân xụi lơ không chút sức lực…

Khi sắp hết giờ làm việc, việc kì tích xảy ra, Lâm Phàm từ trạng thái hấp hối, bỗng nhiên được BUFF đầy máu và hồi sinh…

Mà kì tích này, ngày ngày đều diễn ra như vậy.

...

Một ngày này, Lương Húc Siêu ở chỗ lớp học, đang gặp cảm giác giày vò nào đó, còn năm phút nữa…Giáo sư Liễu mới vào lại sắp lên lớp rồi, số phận của mỗi người sẽ được phán xét.

Thật đáng tiếc…

Bài toán tính toán giá trị động năng và động lượng hạt tự do đó, tất cả mọi người đều không hoàn thành nổi.

Tìm hết các đàn anh trong khoa, rất nhiều người nói bất lực, nhưng cũng có người hoàn thành được, chỉ là không kịp thời gian.

Khi từng giây từng phút trôi qua, mọi người nghe thấy tiếng giày cao gót gõ xuống đất, âm thanh càng ngày càng gần, trong phòng học tất cả mọi người đều nín thở, trái tim đập đồng điệu với tiếng giày cao gót.

Lộc cộc lộc cộc…

Bỗng nhiên, âm thanh đột ngột dừng lại.

Mọi người dường như bị đánh mạnh bởi chiếc búa khổng lồ, và họ run lên vì sợ hãi.

Cửa phòng học mở ra, một mặt lạnh lùng xuất hiện trước mắt mọi người, sau đó là áp lực ngột ngạt.

“Câu hỏi của hôm trước, có hoàn thành chưa?” Giáo sư nữ hỏi.

Lời nói vừa dứt, tình cảnh dưới yên lặng, các bạn học dùng im lặng để trả lời câu hỏi của cô.

“Rất tốt!”

“Điểm hằng ngày của các bạn, tất cả…” Người giáo sư nữ này vẫn chưa nói xong, bỗng nhiên có người ngắt lời.

Một bạn béo trong góc phòng học, giơ tay hướng cô hô: “Giáo sư Liễu, chúng em hoàn thành rồi ạ!”

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cậu ta, trong mắt mang theo tia kinh ngạc, mơ màng còn có chút choáng ngợp.