Dương Diễm Cúc len lén lườm Điền Tú Phương một cái cháy mắt rồi cúi xuống tiếp tục làm nốt công việc của mình.
Giờ tan tầm giữa trưa, Văn Trạch Tài kiên nhẫn đứng đợi vợ ở lối rẽ như mọi ngày. Chờ Điền Tú Phương đi tới, anh thản nhiên đón lấy cái cuốc từ tay cô, vác lên vai mình.
Vì đã quen với hành động này nên Điền Tú Phương không còn cảm thấy bất ngờ nữa, cô nhẹ nhàng cõng cái sọt không trên lưng rảo bước về hướng Điền gia đón con gái. Nhưng hôm nay bà Điền không dắt Hiểu Hiểu ra mà đánh mắt nhìn từ đầu tới chân Văn Trạch Tài vài lần rồi nhàn nhạt nói: “Cha bảo hai đứa vào nhà, ông ấy có chuyện cần hỏi.”
Nói là hai đứa vậy thôi chứ kỳ thực đối tượng mà ông Điền muốn hỏi chuyện chính là Văn Trạch Tài.
Đối diện với ánh mắt nghi kỵ của mẹ vợ, Văn Trạch Tài không khỏi có chút bất đắc dĩ. Anh biết rất rõ nhân phẩm trước đây của “cơ thể” này tệ tới mức nào, cộng với chuyện ly kỳ mà Vương Thủ Nghĩa vừa gặp phải thì thái độ của mọi người như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi. Thế nhưng, Văn Trạch Tài anh dám vỗ ngực tuyên bố rằng mình sống rất đường hoàng ngay thẳng, không làm gì hổ thẹn với lương tâm nên không cần phải e ngại, sợ hãi Điền đội trưởng lẫn toàn thể người dân trong làng.
Lúc hai vợ chồng tiến vào nhà chính đã thấy Điền đội trưởng đang ngồi chờ sẵn ở đó với gương mặt nghiêm nghị quen thuộc. Trước nay ông Điền nổi danh là vị đội trưởng mặt sắt bởi ông rất hiếm khi cười, cộng với thân hình vạm vỡ, rắn chắc cùng nước da đen như Bao Công càng làm tăng thêm bộ dáng uy nghiêm khiến bất cứ ai tiếp xúc cũng phải nể sợ vài phần.
Bước chân qua ngạch cửa, chỉ với ánh mắt đầu tiên Văn Trạch Tài đã phát hiện ra Điền đội trưởng đây là người có tướng trường thọ. Anh mỉm cười lễ phép chào: “Cha vợ, chúng con tới rồi.”
Lúc này trong nhà chỉ có vợ chồng ông Điền và cô con dâu Ngô Mai, còn Điền Kiến Quốc không có nhà vì đang bận lái máy kéo đưa Vương Thủ Nghĩa đi cấp cứu.
Thấy bà vợ và đứa con dâu lớn cứ đứng nấn ná hóng chuyện, ông Điền lập tức xẵng giọng: “Hai mẹ còn bà đi xuống nấu cơm đi.”
Tức thì, bà Điền cùng Ngô Mai vội vã lui xuống bếp, không dám trì hoãn một phút giây nào.
Cơ hồ cảm nhận được bầu không khí có phần nghiêm trọng, Hiểu Hiểu sợ hãi ôm rịt lấy chân mẹ, không dám nhúc nhích. Thế nhưng Điền đội trưởng không quát nạt hay gắt gỏng gì mà bình tĩnh quay qua quan sát Văn Trạch Tài.
Ông nhìn tới nhìn lui rất kỹ, cơ hồ muốn nhìn thấu tâm can chàng rể này. Mới hai ngày không gặp thôi mà sao khí chất trên người nó lại thay đổi nhiều đến vậy? Ánh mắt không còn lờ đờ, tối tăm, u ám như trước nữa mà thay vào đó là vẻ linh hoạt, nhạy bén, sáng bừng như sao, thậm chí nếu tinh ý sẽ phát hiện ra trong đó thấp thoáng nét cười thân thiện.
Văn Trạch Tài cố gắng thể hiện vẻ ngoan ngoãn nhất có thể, tuỳ ý để cha vợ muốn dò xét, đánh giá bao lâu cũng được.
Ước chừng một lúc sau, Điền đội trưởng mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi nghe người ta nói sáng hôm qua anh coi bói cho Vương Thủ Nghĩa?”
Văn Trạch Tài thẳng thắn gật đầu xác nhận: “Dạ đúng vậy thưa cha, con còn nói nếu muốn thoát khỏi tai kiếp thì đưa con mười đồng tiền.”
Đương nhiên toàn bộ nội dung câu chuyện đã truyền tới tai Điền gia không sót một chữ nào, chẳng qua ông Điền là người cực ghét bàn tán thị phi nên không một ai trong nhà dám lắm lời, nhiều chuyện.
Thế nhưng hôm nay Văn Trạch Tài quá hợp tác khiến Điền đội trưởng nhất thời cảm thấy không quen. Chứ trước đây ấy hả mỗi lần ông nói một câu là nó lập tức chặn họng, không những vậy thái độ còn xấc láo, ngôn từ thì ngông cuồng không có tôn ti trật tự gì hết, dễ chọc điên người khác vô cùng.
Tuy có hơi bất ngờ, nhưng ông vẫn phải tiếp tục hỏi cho ra lẽ: “Rốt cuộc anh có dính dáng gì tới chuyện của Vương Thủ Nghĩa hay không?”
Văn Trạch Tài thẳng lưng, nâng cằm, tự tin khẳng định: “Không quan hệ thưa cha. Đó chính là kiếp nạn của anh ta.”
Kiếp nạn, là cái quỷ gì?! Khoé môi Điền đội trưởng bất giác giật giật…Hỏi thằng này không được rồi, ông liền đánh mắt về phía cô con gái vẫn ngồi yên lặng từ đầu tới giờ.
Thấy cha nhìn qua, Điền Tú Phương gấp gáp gật đầu xác minh: “Vâng, lúc sự việc diễn ra quả thực anh ấy không hề bước chân ra khỏi cửa cha ạ.”
Được vợ đứng ra làm chứng, Văn Trạch Tài nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng tỏ ý cảm ơn. Tuy nhiên, hành động ngọt ngào này lại hù Điền Tú Phương giật nảy mình. Bất tri bất giác cô đỏ bừng mặt rồi luống cuống quay đi chỗ khác, trong lòng hốt hoảng không ngừng. Mãi sau bình tĩnh lại phát hiện phản ứng của mình hơi thái quá, Điền Tú Phương khổ não đỡ đầu, thầm trách bản thân. Đã là vợ chồng nhiều năm, hơn nữa anh ta lại còn đối xử tệ bạc với hai mẹ con như vậy, thế mà người ta vừa cười có một cái, thần trí mình đã thất điên bát đảo rồi. Aiz, đúng điên mà!
Và dĩ nhiên động tác nhỏ này của hai người họ không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của ông Điền. Ông nhíu nhíu mày chìm vào suy tư. Hai ngày trước, khi chứng kiến bộ dạng thảm hại của con gái cùng cháu ngoại, vợ chồng ông bực phát điên, chỉ muốn bắt chúng nó phải ly dị ngay lập tức. Nhưng sau khi về nhà bà vợ bắt đầu do dự bởi phụ nữ đã qua một lần đò lại ôm theo đứa con gái thì rất khó tái giá đi thêm bước nữa. Nghe vợ nói cũng phải, ông Điền không cố chấp làm căng mà định bụng giáo huấn cái thằng con rể này một trận. Nhưng lạ thay, ông chưa kịp ra tay dạy dỗ câu nào thì nó đã tự động thay đổi rồi. Song đây là thật lòng hối cải hay giả bộ có mục đích?…hmm…sao cũng được, cứ quan sát theo dõi ắt sẽ lòi ra ngay… Nghĩ tới đây, Điền đội trưởng liền lên tiếng: “Hôm nay mấy đứa ở lại ăn cơm đi.”
Văn Trạch Tài tươi tỉnh nhận lời ngay: “Dạ vâng, cám ơn cha vợ ạ.”
Trong trí nhớ của anh, tuy sống cùng một thôn nhưng rất ít khi Điền Tú Phương dám về nhà mẹ đẻ chơi chứ đừng nói tới chuyện ăn cơm chung.
Về việc gia đình cô em chồng ở lại ăn cơm, Ngô Mai cũng không có ý kiến gì vì thú thực cùng phận đàn bà với nhau, Ngô Mai rất thương cảm cho hoàn cảnh éo le của Điền Tú Phương.
Còn riêng bà Điền, bà vui vẻ ra mặt, vội vàng bắc bếp xào thêm hai đĩa trứng gà vàng ruộm, một đĩa để trước mặt ông Điền còn một đĩa thì cố ý để sát về phía hai mẹ con Điền Tú Phương.
Chính vì điều này mà Đại béo cùng Nhị béo xụ mặt giận dỗi. Sợ con trẻ làm người lớn phật ý, Ngô Mai nhanh tay gắp hai miếng trứng đặt vào chén của chúng. Phải như vậy, hai đứa nó mới chịu ngồi yên.
Bầu không khí trên bàn cơm khá ngượng ngập, mọi người lúng túng không biết nói gì nên đành yên lặng ăn, chỉ có bà Điền là liên tay tiếp thức ăn cho con gái và cháu ngoại.
Thấy chồng từ đầu bữa đến giờ không gắp thức ăn, Điền Tú Phương đang định chia một ít trứng gà từ chén mình sang cho anh. Thế nhưng chưa kịp làm gì đã bị Văn Trạch Tài phát hiện và khẽ lắc đầu ngăn cản. Lúc này có cho anh thịt rồng e rằng cũng nhạt như nước ốc mà thôi. Ai đời, chỉ một tí tẹo trứng gà cũng đủ khiến hai mẹ con cô ấy hạnh phúc tới như vậy. Cái thằng cha nguyên chủ khốn nạn này, đúng là sống uổng phí cả kiếp người mà!
Tuy hai vợ chồng chỉ âm thầm ra dấu cho nhau nhưng vẫn không thể lọt qua tầm mắt của Ngô Mai ngồi đối diện. Chị không khó chịu khi mẹ chồng thiên vị cô út nhưng lại cực kỳ chướng mắt trước sự quan tâm của cô ấy dành cho chồng. Nếu thằng đó là người tử tế thì không nói làm gì, đằng này nó có ra cái giống ôn gì đâu, cho ăn chỉ tổ lãng phí của giời. Thế là trong một phút bốc đồng, Ngô Mai liền buột miệng nói ra tiếng lòng: “Tú Phương đúng là thời thời khắc khắc chỉ lo nghĩ cho dượng út nhỉ?!”
Lời vừa vuột ra khỏi miệng, Ngô Mai lập tức hối hận xanh ruột. Thôi chết rồi, phen này coi như xong đời, thật là “một phút bốc đồng, cả đời bốc cứt”.
Đúng như chị lo sợ, Điền đội trưởng mặt mũi xám xịt, mạnh tay đập bộp đôi đũa xuống bàn đang định nổi trận lôi đình, thì may thay Văn Trạch Tài kịp thời giải vây: “Chị cả, em thấy Cung Tử Tức (1) dưới lệ đường của chị hiện lên rất rõ. Chắc chắn một vài ngày tới sẽ đón tin vui. Nhân đây người em rể này xin chúc mừng anh chị trước nha.”
[(1)Cung Tử Tức dùng để luận đoán số lượng con cái nhiều hay ít, có khả năng sinh đẻ hay tuyệt tự, tình cảm giữa đương số với con cái thắm thiết hay lỏng lẻo, quá trình sinh sản thuận lợi hay không, hậu vận đại khái của con cái ra sao, trong quá trình trưởng thành có gặp hung hiểm gì không…tất cả những điều này đều phải luận đoán thông qua cấu tạo và màu sắc của Cung Tử Tức.
Vị trí: Cung Tử Tức nằm ngay phía dưới mắt gọi là lệ đường (hay còn gọi là bọng mắt).
-Về mặt liên hệ đến vận mạng con cái: Nếu lệ đường đầy đặn tươi hồng thì con cái được thừa hưởng phúc lộc tự nhiên, có cơ hội làm vinh hiển tổ tông.
- Trái lại nếu lệ đường sâu hõm, màu sắc thô sạm là biểu hiện con cái không ra gì, cha cọp sinh con chó. Hoặc nếu có các vết sẹo hay bị tật bẩm sinh là số tuyệt tự hoặc có con thì khi già cũng thành cô đơn.
Ngoài ra một số người còn phân biệt lệ đường bên phải ứng với con gái, bên trái ứng với con trai.]
Hả? Cung Tử Tức là cái gì? Ngô Mai ù ù cạc cạc chả hiểu mô tê gì nhưng lại nghe rất rõ ràng hai từ “hỷ sự”. Kệ, chẳng cần quan tâm hỷ cái gì, nôm na chỉ cần có “hỷ" thì đều là chuyện tốt cả.
Với lại cũng coi như Văn Trạch Tài đã bắc giúp một bậc thang, thế là Ngô Mai liền thuận đà leo xuống, nói mấy câu vui vẻ nhằm hoà hoãn bầu không khí chung.
Ông bà Điền và Điền Tú Phương cũng đồng thời cho rằng lời nói vừa rồi của Văn Trạch Tài chỉ là bông đùa, giúp đôi bên đỡ rơi vào tình huống khó xử chứ không hề có ý gì khác.
Nhìn chung bữa cơm kết thúc khá suôn sẻ. Điền Tú Phương hỗ trợ dọn rửa chén dĩa xong xuôi mới cùng chồng về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi xuất công chiều nay. Trong khi ấy, Ngô Mai cứ suy nghĩ mãi về mấy lời dượng út vừa nói ban nãy. Chị bần thần ngồi bệt dưới hiên nhà, dõi mắt nhìn về phía Hiểu Hiểu và hai thằng con đang chơi trong sân. Bất thình lình, chị vỗ đùi cái đét rồi tự la lên: “Ai ui má ơi, đau quá!”
Cách đó không xa, bà Điền giật nảy cả mình: “Ôi giời ơi hết cả hồn, làm gì mà tự nhiên la to thế?
Cẩn thận không lại doạ đám nhỏ sợ đấy!”
Ngô Mai đỏ lựng mặt, vội vã bước tới bên cạnh rồi cúi xuống thì thầm vào tai mẹ chồng: “Mẹ ơi, con trễ kinh hai tháng rồi. Vừa rồi dượng út nói cái gì mà cung tử tức với cả hỷ sự ấy, liệu có phải con có rồi không?!”
Nhất thời bà Điền sửng sốt há hốc miệng, sau đó vội vàng kêu Ngô Mai đi tìm Lý thôn ý khám xem cụ thể ra sao. Nếu đúng như vậy thì tốt quá, thật sự tốt quá!
Ngô Mai không dám trì hoãn, gấp gáp đi tới nhà Lý thôn y, thậm chí quên béng cả việc phải xin phép nghỉ ca chiều.
Mà bà Điền ở nhà cũng đứng ngồi không yên, chốc chốc lại đứng trước bàn thờ tổ tiên lầm rầm khấn vái: “Cầu tổ tiên phù hộ độ trì cho chúng con! Cầu tổ tiên phù hộ độ trì…..”
Ngô Mai và Điền Kiến Quốc lấy nhau đã nhiều năm, sau khi hạ sinh hai thằng nhóc thì không thấy chửa đẻ gì thêm nữa. Thật tình chuyện này nói ra cũng kỳ, rõ ràng hai vợ chồng có sử dụng biện pháp phòng tránh gì đâu thế mà cái bụng cứ im lìm, chả hề có động tĩnh gì hết. Tuy vậy Ngô Mai không cảm thấy sốt ruột cho lắm vì dù sao cũng có hai đứa con trai thế là được rồi.
Song bà Điền thì hoàn toàn ngược lại, bà vẫn luôn mong ngóng trong nhà có thêm tiếng cười của trẻ nhỏ, đặc biệt là càng đông càng tốt. Bởi theo quan niệm dân gian nhà nào con đàn cháu đống mới được xem là có phúc.
Buổi chiều, Điền Tú Phương đang cắm cúi làm việc thì nghe thấy tiếng chị dâu í ới gọi tên mình.
Cô ngờ ngợ ngẩng đầu lên đã thấy Ngô Mai hớt hải chạy tới trước mặt, cười tươi roi rói, liến thoắng nói một tràng dài: “Tú Phương, Tú Phương, chị bảo! Công nhận dượng út nhà mình tài thật, nói đâu trúng đó. Quả đúng là chị đã mang thai, được hai tháng rồi. À Mẹ dặn tối nay hai vợ chồng về nhà ăn cơm đấy. Thôi cứ thế nhá, giờ chị đi ra chỗ cha xin nghỉ đây.”
Ba tháng đầu thai kỳ là thời điểm cực kỳ quan trọng, người mẹ phải hết sức chú ý, tuyệt đối tránh các hoạt động dùng sức. Hơn nữa, Điền gia cũng không tới nỗi thiếu công điểm nên lần nào mang bầu Ngô Mai cũng đều xin nghỉ ở nhà dưỡng thai.
Tận tới lúc chị cả đi khuất dạng Điền Tú Phương vẫn ngây ngốc đứng đực mặt tại chỗ, ngỡ ngàng không thốt nên lời. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại chuyển sang khϊếp sợ….
Cái gì? Đây là sự thật sao? Trạch Tài thật sự biết xem bói ???