Xuyên Nhanh: Biết Sao Được, Ta Lại Không Phải Người

Quyển 1 - Chương 11

Vốn dĩ Tô Triết Ngạn định dùng bàn chải đánh răng để rửa robot, nhưng Sở Thời Từ xấu hổ nên ôm bàn chải đánh răng chạy đến giá sách tự mình chà xát.

Hệ thống ở bên cạnh hóng chuyện, sáp lại hỏi cậu:【Không phải cậu nói rằng mình là một món đồ chơi bằng sắt à, khoả thân còn không sợ mà lại sợ tắm rửa trước mặt hắn hả?】

Sở Thời Từ đổ nước lên bàn chải đánh răng, ngượng ngùng xoắn xít mà nói nhỏ: "Không giống nhau, trước đó ta không biết anh ta khoảng 20."

Hệ thống à một tiếng,【Thì năm nay nam chính 23 tuổi mà?】

"Ta đâu có nói tuổi."

【Vậy cậu đang nói cái…… Trời đυ.…】

Sở Thời Từ vừa chà bánh xe vừa tự hỏi nhân sinh.

Thật không hổ là một thế giới nhỏ bắt nguồn từ tiểu thuyết.

Hệ thống ngẩng đầu nhìn trời.

Không hổ danh là bé gay thích dạo chợ hoa lúc sinh thời.

Tô Triết Ngạn nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm những đường cong trên vách xuất thần.

Một âm thanh từ cách đó không xa cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Tô Triết Ngạn nhìn giá sách trên đầu, con robot cỡ lòng bàn tay đang chà bàn chải đánh răng.

Bàn chải đánh răng đó cao hơn một đoạn so với robot, gây bất tiện khi hành động.

Tô Triết Ngạn nhìn một hồi, không nhịn được vươn tay bắt lấy con robot, đè lên giá sách mà chà mạnh.

Sở Thời Từ liều mạng giãy giụa: “Nhẹ chút, nhẹ chút, sắp tróc da rồi!”

Tô Triết Ngạn lập tức giảm bớt sức lực, ngoài miệng còn lạnh lùng nói: “Đừng lộn xộn.”

Động tác của hắn rất nhanh, năm phút sau, robot rực rỡ hẳn lên, cả người trắng hơn rất nhiều.

Tô Triết Ngạn có vẻ rất lòng, cố ý lấy ra một chai nước hoa nhỏ trong ba lô của mình và xịt mấy cái cho con robot nhỏ.

Và do xịt quá nhiều nên có mùi sặc, hắn phải mở cửa khoang lúc nửa đêm.

Vừa cho mùi bay đi, vừa ngắm nhìn cảnh đêm với robot.

Kể từ khi Sở Thời Từ bị bắt tắm rửa, hệ thống cứ cười mãi đến giờ.

Đã gần mười phút rồi mà nó vẫn đang cười.

Sở Thời Từ không nhịn được hỏi nó: "Mi cười cái gì vậy, nói ra cho ta vui chung với."

Hệ thống cười đến hình cầu run lên,【Lúc anh ta chà cậu, không phải cậu nói rằng mình sắp tróc da sao? Da ở đâu ra, cậu tróc sơn thì có! Cười chết tôi rồi, tôi chịu hết nổi rồi!】

Sở Thời Từ khó hiểu mà hơi nghiêng đầu.

Cậu suy nghĩ một chút, kéo góc áo của Tô Triết Ngạn, thuật lại lời của hệ thống cho hắn nghe.

Vẻ mặt Tô Triết Ngạn vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại dại ra trong giây lát.

Sở Thời Từ hài lòng.

Xem ra điểm cười của cậu rất bình thường, là hệ thống có vấn đề.

....

Ban đêm ở ngôi sao hoang vu đầy rẫy nguy hiểm, dường như có vô số quái vật ẩn mình trong bóng tối.

Nhưng đối với Tô Triết Ngạn, trọng tội Alpha còn nguy hiểm hơn quái vật rất nhiều.

Đế quốc thay án tử hình bằng lưu đày.

Chỉ có ba loại người trên ngôi sao hoang vu, một là Omega và Beta gia nhập quân đội bất hợp pháp bằng cách che giấu giới tính của mình.

Hai là người bán cơ mật quốc gia và bị buộc tội phản quốc.

Mà ở đây nhiều nhất là loại tội phạm thứ ba.

Bọn họ hoặc có những hành vi chống đối xã hội, dẫn đến cái chết của một số lượng lớn người; hoặc là cưỡиɠ ɧϊếp và gϊếŧ người liên tục, với số nạn nhân đạt mười người trở lên.

Tô Triết Ngạn đã đến ngôi sao hoang vu được năm ngày, trong khoảng thời gian này, hắn đã gặp gần một trăm Alpha. Mà Omega và Beta thì không có ai cả, không biết là bị tra tấn đến chết hay đã trốn rồi nữa.

Alpha kéo bè kéo cánh và chiếm các nguồn tài nguyên sinh tồn gần đó.

Mà Tô Triết Ngạn là một Beta.

Khi hắn đi mua đồ trong thành phố, một hàng bao tài nguyên tự động xuất hiện sau lưng hắn.

Trên người mang đầy vật tư, miệng cứ la hét "Bắt Beta, ngủ Beta."

Ngoại trừ ngày đầu tiên, Tô Triết Ngạn thành thành thật thật tìm kiếm vật tư.

Những ngày sau đó, hắn đều gϊếŧ người và sờ mó xác chết. Tiện lợi, nhanh chóng, tiết kiệm sức lực và thời gian, đôi khi còn lục soát được tiền vàng nữa.

Vừa lúc nhàn đến không có việc gì làm, Tô Triết Ngạn mở ba lô ra, đeo găng tay và bắt đầu đếm tiền.

Ngày mai muốn mua một số món đồ nên giờ phải chuẩn bị tiền sẵn, tránh cho quên mang theo.

Sở Thời Từ cầm một đồng tiền vàng tò mò nhìn nó, “Đây là vàng thật hả?”

Tô Triết Ngạn không hé răng.

Nghĩ đến những cảnh thường thấy trong các bộ phim truyền hình cổ trang, Sở Thời Từ cầm đồng tiền vàng, há mồm muốn cắn một ngụm để xem có in dấu răng hay không.

Cậu chưa kịp cắn thì đồng tiền vàng đã bị cưỡng chế tịch thu rồi.

Nương theo ánh sáng trong khoang con nhộng, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Tô Triết Ngạn.