Củi Khô Lửa Cháy

Chương 2: Chị em

Tô Hòa lần nữa tỉnh lại thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn màu đen xa lạ, toàn thân cô trần trụi, trên người che kín dấu vết tính ái nhắc nhở cô vừa rồi không phải à một cơn ác mộng.

Lăng Viễn ngồi trên sô pha bên cạnh chống cánh tay đạm nhiên hỏi: “Ngủ ngon không? Tôi…… Chị.”

Tô Hòa nhấp môi, tràn đầy tức giận. Nếu anh không phải em trai của cô, ngay bây giờ cô nhất định sẽ cùng anh đồng quy vu tận.

Lăng Viễn nhìn Tô Hòa tức giận bừng bừng không nhịn được mà bật cười, nhún vai, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy ý cười: “Chị nên cảm thấy may mắn vì chúng ta không phải chị em ruột, bằng không vừa rồi chị là đang lσạи ɭυâи.”

“Cậu!” Cô đem tất cả đồ vật có thể với tới được ném lên người Lăng Viễn, đèn bàn đυ.ng trúng cái trán của anh, mảnh thuỷ minh tạo ra một vệt cắt nhỏ , anh nhàn nhạt tiếp tục bổ sung: “Chị chỉ là phản bội trong hôn nhân mà thôi.”

“Cậu cái rắm, cậu chính là cưỡиɠ ɠiαи!” Tô Hòa tức giận đến run rẩy.

Lăng Viễn nhìn chằm chằm cô bởi vì tức giận mà da thịt phiếm hồng, vυ' lỏa lồ trong không khí lặng lẽ trở nên đỏ bừng kiều nộn, trong không khí dường như đều là mùi hương của người phụ nữ. Anh liếʍ liếʍ giọt máu trượt xuống, nhàn nhạt phản bác: “Phụ nự bị cưỡиɠ ɠiαи sẽ bị thao đến da^ʍ thuỷ chảy ròng sao? Phụ nữ bị cưỡиɠ ɠiαи âʍ ɦộ sẽ cắn chặt côn ŧᏂịŧ của tôi không cho tôi đi ra sao?”

Tô Hòa trong nháy mắt xụi lơ trên giường, anh nói đều là sự thật, cô chính là nữ nhân dâʍ đãиɠ. Nhưng điều này vẫn còn kịp cứu vãn, cô chớp chớp mắt khiến mình bình tĩnh lại, cùng anh đàm phán: “Cậu muốn tôi làm gì mới bằng lòng giữ kín bí mật này.”

“Chị, chị đối với tội phạm cưỡиɠ ɠiαи đều nhân từ như vậy sao? Chị không phải nên gϊếŧ chết tôi sao?”

“Nếu không phải vì ba mẹ, bây giờ tôi liền báo cảnh sát bắt cậu.”

“Ha hả.” Lăng Viễn cười lạnh một tiếng, xem ra anh rời nhà nhiều năm như vậy, chị gái ôn nhu của anh cũng đã thay đổi, hoa hồng so với bách hợp dịu dàng còn mê người hơn nhiều, anh híp mắt nghiên cứu thân thể trần trụi của cô, cô ôm hai chân ngồi trên giường, giữa hai chân lôиɠ ʍυ thưa thớt cùng với cánh hoa bị anh thao đỏ phát sưng lên, phía trên còn dính một chút dịch ướt, yết hầu anh căng thẳng nói: “Anh rể trở về trước, chị bồi tôi .”

“Cậu điên rồi?” Tô Hòa trừng lớn hai mắt vẻ mặt kinh ngạc. Cô cho rằng Lăng Viễn là vì gia sản mới làm ra loại chuyện vô nhân tính này, anh cư nhiên còn muốn còn muốn…… Cô không thể đáp ứng.

Lăng Viễn suy đoán đến cô cự tuyệt, có ý tốt nhắc nhở nói: “Tôi quay được tới.”

“Cái gì?”

“Bên ngoài sân bay lần đó, tôi đều quay được rồi. Bao gồm chuyện chị nói muốn nhũ giao cho tôi.” Anh cười đến vẻ mặt thuần lương, Tô Hòa cảm thấy mình đã rơi vào tuyệt vọng.

Đột nhiên, điện thoại Tô Hòa vang lên, trên màn hình di động hiện thị hai chữ chói mắt —— ông xã.

Lăng Viễn cầm di động của cô, hung tợn mà như muốn đem điên thoại nhìn thủng, hồi lâu sau anh nhận điện thoại để vào bên tai Tô Hòa.

“Tiểu Hoà, anh đến khách sạn rồi.” Trần Khải Nguyên tháo cà vạt xuống nằm liệt trên sô pha, thanh âm thực mỏi mệt.

Tô Hòa khôi phục hình tượng dịu dàng ngày thường, nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối anh nhớ uống thuốc cảm rồi đi ngủ sớm một chút. Bên đó chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, nhớ phải mặc nhiều quần áo ấm.”

“Ân, em cũng chú ý thân thể. Lần này đi công tác đại khái phải nửa tháng, ai, bà xã, kế hoạch mang thai tháng này của chúng ta lại phải hoãn lại.”

Bởi vì ba mẹ Trần thúc giục, tuy rằng Tô Hòa còn chưa muốn sinh con, nhưng vì gia đình cô vẫn lựa chọn từ chức ở nhà chăm sóc gia đình chuẩn bị sinh con.

Cô đột nhiên nhớ tới Lăng Viễn hai lần đều đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cơ thể mình, lập tức thân thể cứng đờ.

Trần Khải Nguyên không biết người phụ nữ đang lo lắng, tiếp tục nhẹ giọng dặn dò nếu có thời gian cô nên đến thăm ba mẹ nhiều hơn, vân vân.

Lăng Viễn cũng nghe thấy chuyện chuẩn bị mang thai, nghĩ đến mình đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn vào trong tử ©υиɠ Tô Hòa liền nhịn không được khóe miệng nhếch lên, tay nhàn rỗi cũng chậm rãi từ bả vai Tô Hòa trượt xuống, sờ đến vυ' bự to mọng ác liệt mà túm đầṳ ѵú lắc lắc.

Tô Hòa không thể mở miệng, hung tợn mà trừng mắt nhìn anh, đem tay anh gạt ra.

Ở trong mắt Lăng Viễn, cái liếc mắt kia giống như đang hờn dỗi, ngược lại bàn tay càng không kiêng nể gì, nhân cơ hội chạm vào hoa huyệt.

“Ngô.” Tô Hòa lập tức che lại miệng mình, dùng ánh mắt ý bảo Lăng Viễn dừng tay.

Anh không dao động, ác ý đem ngón cái ấn vào hoa châu sưng đỏ mẫn cảm.

“Bà xã, em làm sao vậy?” Nghe được thanh âm kỳ lạ, Trần Khải Nguyên lập tức khẩn trương đặt câu hỏi.

“Không, không có việc gì.” Tô Hòa thở phì phò cắn mu bàn tay cố gắng kiềm chế xúc động muốn thét chói tai, “Vừa mới đυ.ng vào cái bàn.”

Trần Khải Nguyên không nghĩ nhiều, lo lắng nói: “Em cẩn thận một chút, nhỡ đâu em đang mang thai, sẽ rất nguy hiểm.”

Ai, lại là con cái. Từ khi bắt đầu, đề tài giữ vợ chồng bọn họ cũng chỉ là chuyện con cái?

Tô Hòa ở trong lòng thở dài một tiếng, nói có lệ rồi cúp điện thoại.

Lăng Viễn nhận thấy sự lạnh nhạt đột nhiên của người phụ nữ, thức thời mà thu hồi ngón tay dừng lại động tác kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Bỗng nhiên trong đầu anh lại có ý xấu.

“Còn một lựa chọn đơn giản nữa, đêm nay chị đáp ứng tôi một điều kiện tôi liền xoá đoạn băng ghi hình đi.”

“Chuyện gì?” Tô Hòa buông nỗi lòng chán nản sang một bên, vội vàng hỏi.

Lăng Viễn cười thần bí, hẹn cô tối gặp lại liền rời đi.