Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 44

Buổi tối còn có tiết tự học nên bốn người không nán lại lâu, ngồi bên giường bệnh nói chuyện với Lâm Mộc Nhuận một lát rồi về trường.

Lâm Thanh Thanh thấy anh đã khá hơn thì cũng rời đi.

Lâm Mộc Nhuận được đưa vào viện trong trạng thái nửa hôn mê, không mang điện thoại hay sách vở gì, ban ngày cậu đã ngủ quá nhiều nên bây giờ không ngủ được nữa, dứt khoát mặc áo khoác vào, sau khi được bác sĩ cho phép thì cậu đến trường một chuyến.

Cậu đi hơi muộn nên mới được nửa đường trời đã tối hẳn, bác bảo vệ trước cổng nhận ra cậu, hỏi vài câu rồi cho vào. Lâm Mộc Nhuận nhét tay trong túi áo khoác, bước nhanh về ký túc xá.

Điện thoại vẫn còn ở trên giường, cậu mở khóa, đăng nhập vào WeChat, mười tin nhắn từ Tư Bân hiện lên.

Cái gần nhất được gửi lúc 4:02 chiều, chỉ có năm chữ ngắn ngủn.

"Tôi đi thành phố Z."

Lâm Mộc Nhuận mở khung chat, soạn tin gửi đi: "Cậu đến nơi chưa?"

Tư Bân chắc đang bận nên không nhắn lại ngay.

Lâm Mộc Nhuận hỏi xong thì cất điện thoại vào túi áo.

Tay cậu chạm phải một vật cứng trong túi nên đành lấy ra xem, hóa ra là hộp kẹo ngậm ho mà Tư Bân nhờ Dư Thiến Di mang đến.

Vỏ ngoài của hộp vẫn còn nguyên, Lâm Mộc Nhuận nhìn nó một lát, đột nhiên nhớ tới những lời Lâm Thanh Thanh đã nói.

—----- "Tư Bân thích anh đó."

Hộp kẹo nhỏ dường như trở nên bỏng tay lạ thường, Lâm Mộc Nhuận luống cuống đặt nó lên bàn học.

Tư Bân thích mình?

Cậu nghĩ.

Làm gì có chuyện đấy?

Cậu càng nghĩ càng không được tự nhiên, trong sự mờ mịt còn trộm theo một chút chờ mong và vui mừng.

Sao mà được? Tư Bân chỉ xem mình là bạn thôi.

Cậu vô thức nhìn về phía hộp kẹo trên bàn, đủ loại cảm xúc hỗn loạn nảy ra trong lòng, cậu lại ném hộp kẹo lên giường, càng giấu càng lộ.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên. Cậu tưởng Tư Bân nhắn lại nên vội lấy ra xem.

Một thông báo nhỏ đập vào mắt, còn khung chat với Tư Bân vẫn im lặng.

Chờ xong hụt hẫng, Lâm Mộc Nhuận nhìn chằm chằm màn hình một lát, ngón cái lướt qua, xóa cái thông báo kia đi.

Chuyến bay của Tư Bân vừa hạ cánh, hắn đã nhận được cuộc gọi của dì La.

"Bân Bân à, cô chú của con đến rồi."

"Vâng, con vừa xuống máy bay." Tư Bân nói.

Bên kia truyền đến tiếng nức nở dì La cố gắng kìm nén.

Dì vốn là một người phụ nữ nhã nhặn vô hại, chưa bao giờ phải trải qua cơn suy sụp nào, sau khi kết hôn lại càng cố gắng để trở thành một người vợ toàn tâm toàn ý. Bây giờ chồng lâm bệnh nặng, con gái lại còn nhỏ, mình dì phải đối mặt với yêu cầu phân chia tài sản đẩy tới cửa của em gái và em trai chồng, dì cảm thấy đã mất hết những người mình tin tưởng, khi nghe thấy giọng Tư Bân, dì không nhịn được bật khóc.

"Vậy...Con gọi xe chưa?" Dì hít vào một hơi, cố gắng nói với giọng nghẹn ngào.

Tư Bân một tay mở cửa xe taxi, an ủi dì: "Con đến bệnh viện ngay, dì La, dì cố nhịn một chút, không cần xung đột với bọn họ đâu."

"Được, được." Dì La thở phào một hơi, nhẹ giọng nói: "Vậy dì chờ con nhé."

Lâm Mộc Nhuận lấy đồ cần thiết xong liền đội ánh trăng về bệnh viện, khi đang đợi thang máy thì bất ngờ gặp người quen.

"Ui! Thầy Tiểu Lâm!" Cao Viễn chống nạng tươi cười chào cậu.

"Thầy Cao." Lâm Mộc Nhuận nhìn cái đùi đang bó bột của anh ta.

"Anh..."

Không đợi Lâm Mộc Nhuận mở miệng hỏi, Cao Viễn đã nhanh chóng giải thích trước: "Buổi tối tôi vừa đi vừa xem điện thoại, không..." Anh ta xấu hổ cười: "Không ngờ bị ngã cầu thang một cái thành thương binh luôn, bác sĩ nói đầu gối phải bó ít nhất ba tháng."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, thấy thang máy đến thì nâng tay chặn cửa, để Cao Viễn đi vào trước.

"Cảm ơn nhé." Cao Viễn vụng về chống nạng bước vào thang máy.

Thấy anh ta đã vào được, Lâm Mộc Nhuận mới vào theo, hỏi: "Anh ở tầng mấy?"

"Tầng mười một, khoa chỉnh hình ấy." Cao Viễn đáp.

Lâm Mộc Nhuận ấn nút.

"Thầy Lâm đến thăm bệnh hở?" Cao Viễn hỏi.

"Là tự tôi nằm viện." Lâm Mộc Nhuận trả lời.

"Nằm viện?" Cao Viễn đánh giá cậu từ trên xuống dưới một phen: "Cậu bị sao thế? Khó chịu trong người à?"

"Bị cảm cúm chút, không nghiêm trọng lắm." Lâm Mộc Nhuận vừa dứt lời, thang máy đã dừng ở tầng mười một.

"Tôi đi trước nhé." Cao Viễn khập khiễng ra khỏi thang máy, nói: "Cậu ở phòng bệnh nào thế? Thay thuốc xong tôi qua tám chuyện với cậu, giờ đang dán thạch cao nên không đi nổi, nghẹn chết tôi mất."

"Tôi ở ngay trên tầng, phòng 1309." Lâm Mộc Nhuận nói.

"Đi đây, lát tôi qua gặp cậu." Cao Viễn vẫy vẫy tay.

Phòng 1309 rất vắng, trước mắt chỉ có một mình Lâm Mộc Nhuận ở đây.

Cậu về giường của mình, đặt cặp sách xuống rồi lấy điện thoại ra.

Vẫn không có hồi âm nào từ Tư Bân.

Lâm Mộc Nhuận cầm điện thoại ngẩn ra một lát, cuối cùng thả nó ở đầu giường, bắt đầu sắp xếp những đồ vừa mang đến.

Vì đợi Cao Viễn nên cậu không đóng cửa, tiếng cãi vã ở phòng bệnh đối diện liền truyền tới.

"Chồng tôi đang ốm nặng thế này mà đám anh em họ hàng các cậu còn muốn chia nhà của anh ấy! Có phải người không đây?" Giọng nữ sắc bén chui vào tai Lâm Mộc Nhuận.

"Chị dâu này, chị không thể nói vậy chứ, căn hộ kia trước đây mấy anh em chúng tôi cùng nhau góp vốn mua, ai cũng có phần, chẳng lẽ chị muốn chiếm làm của riêng à?" Có tiếng một người đàn ông phản bác.

Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu nhìn lướt qua bọn họ, mở cặp lấy tai nghe ra.

Không lâu sau, khi vài y tá trong bệnh viện chạy tới ngăn cuộc cãi vã này lại thì cái gia đình như gà mắt đen(*) này rốt cuộc cũng yên tĩnh được một chút.

(*) Gà mắt đen là một loài rất hung dữ nên từ "gà mắt đen" này còn được dùng để miêu tả cảnh mọi người ghen ghét hay trừng mắt nhìn nhau.

Nửa giờ sau, Cao Viễn ngồi xe lăn tới được phòng Lâm Mộc Nhuận.

"Cậu đang làm bài à?"

"Vâng." Lâm Mộc Nhuận tháo tai nghe xuống, nói: "Rảnh quá không có việc gì nên làm hai ba câu thôi."

"Tôi không làm phiền cậu chứ?" Cao Viễn hỏi.

"Không đâu." Lâm Mộc Nhuận cất sách vở, đứng dậy đóng cửa phòng lại.

"Anh ăn trái cây không?" Cậu lấy một quả cam trong giỏ quà Dư Thiến Di mang đến cho Cao Viễn.

Anh nhận lấy rồi cảm ơn.

"Thầy Tiểu Lâm. Cậu không biết đâu, đám băng đảng bạn bè của tôi trừ Tư Bân ra không thằng nào có lương tâm hết, thấy tôi nhập viện thì vội vã đến cười nhạo, lại còn mang canh giò heo đến cho tôi, bảo là thiếu cái gì thì bổ cái đấy, bọn nó nói ai là heo cơ?" Cao Viễn vừa bóc cam ăn vừa mắng: "Chẳng có đứa nào nhớ mang theo một giỏ quà cáp trái cây vân vân đến cho tôi hết."

Lâm Mộc Nhuận gật gật đầu: "Đống hoa quả này mình tôi ăn cũng không hết, anh cứ mang một ít về phòng đi."

"Không cần không cần." Cao Viễn nói: "Tôi đây chỉ tiện mồm nói thế thôi, sao lại lấy đồ của cậu làm gì." Anh ta nhồm nhoàm mấy cái đã ăn hết quả cam, sau đó nói với Lâm Mộc Nhuận: "Đáng ra hôm nay Tư Bân định đến bệnh viện thăm tôi, nhưng phía ba nó tạm thời có chuyện nên nó phải vội vàng chạy đến thành phố Z."

Nghĩ việc Tư Bân vội vã khởi hành, đến bây giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn, Lâm Mộc Nhuận liền hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Cậu hỏi Tư Bân à?" Cao Viễn gãi đầu, chỉ ra cửa: "Còn chuyện gì được nữa, cũng không khác bên gia đình đối diện kia lắm."

"Di sản à?" Lâm Mộc Nhuận nhíu mày.

"Cũng từa tựa vậy, nhưng chưa đủ đâu, chuyện nhà nội của nó phức tạp hơn việc phân chia tài sản và quyền thừa kế bình thường nhiều." Cao Viễn nói.

"Như thế nào?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

Cao Viễn đáp: "Chắc nó kể cho cậu rồi nhỉ, ba nó bị ung thư gan, không còn nhiều thời gian lắm."

Lâm Mộc Nhuận sửng sốt, lập tức gật đầu mơ hồ.

"Tôi đoán nó nói với cậu về chuyện này rồi." Cao Viễn nói: "Cả ông ngoại, cậu lẫn mẹ của Tư Bân đều giỏi lắm, đem ra so sánh thì chú Tư quá bình thường, năm đó khi bố mẹ Tư Bân ồn ào chuyện ly hôn, chú Tư đến một đồng tiền cũng không cần, chỉ muốn có quyền nuôi Tư Bân thôi."

(*) Chú Tư ở đây là ba của Tư Bân chứ không phải chú của Tư Bân ạ, Cao Viễn gọi chú + họ thui.

Tư Bân chưa bao giờ nhắc về quá khứ không thoải mái này với Lâm Mộc Nhuận, vào cái ngày trước hội diễn văn nghệ, khi đó hai người nói chuyện cũng chỉ toàn bàn về chủ đề vui vẻ tích cực.

Những ký ức hắn kể cho Lâm Mộc Nhuận nghe phần lớn là về các chuyến du lịch và những cảnh đẹp từng xem qua khi còn bé, những ký ức đó tươi sáng rạng rỡ như chính hắn vậy.

Thấy Lâm Mộc Nhuận không nói gì, Cao Viễn nghĩ cậu đã biết trước rồi nên nói tiếp: "Chuyện sau đó chắc cậu cũng biết, thế lực của mẹ Tư Bân mạnh lắm, làm gì có chuyện tặng thằng con duy nhất cho chồng cũ chứ, vậy nên dì ấy cho chú Tư một căn hộ, nhất quyết đòi giành quyền nuôi con."

"Nhưng mà mấy năm trước chú Tư lâm bệnh, vì tiền chữa bệnh nên phải bán căn hộ lớn đó đi, chú ấy nhờ thêm sự giúp đỡ của ông nội Tư Bân, mua được một ngôi nhà nhỏ trong làng ở ngoại ô thành phố."

"Lúc ông lão mua nhà lại triển theo kiểu làm trước nói sau, không cho những người khác biết, khi ông còn sống thì mọi người trong nhà còn duy trì được hòa bình tạm thời, nhưng đầu năm nay ông Tư Bân đã qua đời vì bệnh tật, ngôi nhà trong làng ở ngoại ô đó gặp vấn đề nên bị dỡ bỏ, có một khoản tiền trợ cấp được bù lại cho chủ nhà, họ hàng trong nhà vì chuyện này mà ầm ĩ hết lên, ầm ĩ đến cả phòng bệnh của chú Tư luôn." Cao Viễn kể xong, ném đống vỏ cam trong tay vào thùng rác rồi chậm rãi nói: "Tư Bân đến thành phố Z để giải quyết chuyện này."

Lâm Mộc Nhuận nhíu mày: "Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới cậu ấy đâu."

Cao Viễn nói:" Đúng nhỉ, lúc đó tôi cũng bảo nó như thế, nhưng cái không tránh được là mẹ kế của nó quá yếu đuối, lại không có chủ kiến, có việc gì cũng gọi cho nó, cậu nói xem, quyền nuôi Tư Bân cũng có thuộc về nhà chú Tư đâu, cái mớ bòng bong này nó không đáng phải quản."

"Nhưng cái thằng Tư Bân này..." Cao Viễn thở dài, nói: "Nó cảm thấy mình có lỗi với chú Tư, giờ chú ấy còn đang nằm trên giường bệnh, nó không thể buông tay mặc kệ được."

Lâm Mộc Nhuận trầm mặc nghe anh ta nói xong, lại nhớ đến cảnh tượng ai cũng đỏ mặt tía tai của gia đình ban nãy, cậu mở miệng: "Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay."

"Chắc chắn rồi." Cao Viễn nói: "Cô chú của Tư Bân đỏ mắt vì tiền, còn bảo Tư Bân đâu có thiếu tiền, cả nhà chú Tư nên chủ động từ bỏ quyền nhận tiền trợ cấp phá nhà. Nhưng mẹ kế của nó không có việc làm, nếu không dựa vào khoản trợ cấp đó thì những ngày sau sống kiểu gì giờ? Đây không phải là ép Tư Bân sau này tự bỏ tiền ra trợ cấp cho nhà chú Tư à? Làm gì có cái lý lẽ đấy chứ?"

Cao Viễn còn định nói thêm gì đó thì điện thoại Lâm Mộc Nhuận đặt trên giường đột nhiên rung lên.

"Ngại quá, tôi nghe điện thoại nhé."

Lâm Mộc Nhuận đến bên giường, phát hiện người gọi là Tư Bân.

Cậu đưa màn hình cho Cao Viễn nhìn, nói: "Tư Bân gọi tới."

Cao Viễn gật đầu, ra hiệu cậu cứ nghe máy.

"Alo, Lâm Mộc Nhuận." Giọng của Tư Bân truyền đến từ bên kia: "Xin lỗi cậu, tôi bận quá nên không có thời gian kiểm tra điện thoại."

"Không sao đâu." Lâm Mộc Nhuận liếc mắt nhìn Cao Viễn một cái, không chủ động đề cập đến chuyện vừa rồi, cậu nhẹ giọng hỏi Tư Bân: "Vậy cậu hết bận rồi à?"

"Cũng coi như vậy." Tư Bân cười cười, nói: "Cậu thì sao, đã thấy khỏe hơn chưa?"

"Khỏe hơn nhiều rồi." Lâm Mộc Nhuận đáp: "Phải truyền dịch thêm hai ngày nữa, ngày kia có thể xuất viện."

"Ừm, vậy hai ngày tới cậu ở bệnh viện phải nghỉ ngơi nhiều, chờ cơ thể hồi phục thì về trường sau." Tư Bân nói.

"Còn cậu?" Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Khi nào cậu đi học lại?"

"Cũng ngày kia." Tư Bân trả lời: "Bọn mình có thể gặp nhau ở trường."

Cao Viễn nãy giờ vẫn luôn nhìn Lâm Mộc Nhuận, anh ta nhỏ giọng nói với cậu: "Cậu bảo Tư Bân về luôn đi, đừng lo mấy chuyện phí thời giờ đó nữa!"

Lâm Mộc Nhuận lại liếc mắt nhìn Cao Viễn, do dự một chút rồi vẫn thu ánh mắt về.

"Được, vậy gặp lại ở trường sau."

"Ngày kia gặp nhé." Tư Bân nói.

"Bảo nó đi!" Cao Viễn bên cạnh sốt sắng giục.

"À này Tư Bân..." Lâm Mộc Nhuận lên tiếng.

"Ừ?" Tư Bân vui vẻ đáp lại: "Sao thế?"

Lâm Mộc Nhuận rũ mắt, đầu ngón tay siết chặt điện thoại đến mức hơi trắng, sau một lúc cậu mới mở miệng: "Không có gì, khi nào về bọn mình cùng đi ăn bánh gạo đậu hũ nhé?"

Tư Bân im lặng mỉm cười, trả lời: "Được."

Cúp máy xong, Cao Viễn tiếc nuối nói: "Ôi thầy Tiểu Lâm, sao cậu không khuyên nó đi chứ?"

Lâm Mộc Nhuận để lại điện thoại ở đầu giường, nhỏ giọng nói: "Cậu ấy chắc đã có ý định riêng của mình rồi."

Cao Viễn nhún vai: "Cũng đúng."

Tác giả có lời muốn nói:

Cao Viễn: Đáng ra hôm nay Tư Bân định đến bệnh viện thăm tôi.

Con trai nghĩ nhiều quá rồi, Bân Bân định đến thăm Nhuận Nhuận cơ, con chỉ là hàng đi kèm thôi.