Bạch Thanh Tố cầm lấy chén trà, cô nhìn trong chén nước trà giống như màu hồng của bảo thạch, trầm mặc không nói một lời nào.
Bạch Phi Từ ngồi đối diện với cô, ánh mắt dừng lại ở trên người của cô
Cô gục đầu xuống, tóc dài hỗn độn mà búi ở sau đầu, có vài sợi tóc hỗn độn rơi rụng.
Tuy rằng chỉ là mang theo một cái khăn quàng cổ màu đen đã giặt đến mức phai màu, lại càng làm cho khuôn mặt của cô càng thêm tinh xảo trắng nõn.
Cặp đôi mắt kia như là ánh sáng rạng rỡ, mơ hồ mà xuất hiện ở bên trong, là cái loại thường thấy bình thản.
Áo khoác màu đen được làm bằng len sợi đã cũ, khắp nơi đều là vải bông hỗn độn.
Nhưng là, lại không thể che lấp được mỹ mạo trời sinh của cô.
Phảng phất cô là một viên ngọc châu quý giá lại đủ mê người, lại bị người ta tùy ý bọc lên một tầng lụa mỏng cũ nát.
Cô từ nhỏ đến lớn đều xinh đẹp như vậy, là một loại xinh đẹp đến thần bí thanh lãnh lại cũng dễ vỡ yếu ớt .
Giống như là bông hoa lê trắng tinh của mùa xuân, mới chớm nở rộ, lại bị một hồi đột nhiên không kịp phòng ngừa rét tháng ba nhiễm thấm vào thân mình đang nở rộ.
Rũ bỏ cánh hoa vào mưa gió, lại rốt cuộc triển lộ hương thơm ngọt ngào.
Ánh mắt của anh một tấc trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở trên cánh tay của cô.
Trắng nõn, mảnh khảnh, non mềm, đầu ngón tay hơi hơi phấn hồng lại tinh xảo, đẹp đẽ.
Đôi tay kia…… Anh đã từng nhìn thấy quá, khi cô ở tình cảm mãnh liệt bên trong sẽ nắm chặt lấy cánh tay của người kia, chỗ khớp xương sẽ xuất hiện kiều nộn ửng đỏ mà gợi cảm .
Trong mắt của anh hình như có một lớp băng vỡ vụn, duỗi tay cầm lấy chén trà, uống xong một cốc nước trà lạnh.
“…… Không phải anh đã viết một lá thư để thêm vào một phần tài sản cho em sao?”
Cô thấp giọng mở miệng, thanh âm mềm nhẹ đến như là tơ liễu mỏng manh, yếu ớt tùy lúc đều có thể bị gió cuốn đi .
“Em có hai lựa chọn.”
Bạch Phi Từ ngồi về phía sau dựa vào ở trên lưng ghế.
“Một là xin nghỉ cùng anh trở về.”
Bạch Thanh Tố nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “…… Còn lựa chọn thứ hai đâu?”
Đôi mắt thanh lãnh kia phảng phất xuất hiện một chút ánh lửa quỷ dị, Bạch Phi Từ chậm rãi nói:
“Hai là anh sẽ trói em trở về.”
Bạch Thanh Tố nhìn anh, sống lưng bỗng nhiên lạnh cả người, cô mím môi, lại một lần nữa cúi đầu xuống.
Cô sẽ không từ chối anh, đặc biệt là thời điểm đề cập tới chuyện có liên quan đến mẹ, điều này không phải bởi vì bị cưỡng bách, mà đơn giản là…… Áy náy.
Từ trước đến nay đầu óc tỉnh táo, quyết đoán vào giờ phút này lại bởi vì tin tức của mẹ mà lâm vào một mảnh hỗn loạn, bây giờ cô không biết là phải phản ứng như thế nào nữa.
Bạch Phi Từ không có tiếp tục nói chuyện.
Bạch Thanh Tố thật ra là thích ứng với tình huống như vậy, cô cùng với người anh trai này của mình, cũng không phải là quan hệ anh em bình thường.
Cô đã đến Bạch gia được chín năm, anh liền chưa từng xem qua cô dù chỉ là một con mắt, anh chưa bao giờ sẽ chủ động cùng tiếp xúc với cô.
Có lẽ, đối với anh mà nói, cùng ở chung một lúc với cô đều là một điều hít thở không thông.
Bạch Thanh Tố trong lòng trầm xuống, nhẹ nhàng hỏi:
“Mẹ …… Có khỏe không?”
“Đã bị ung thư xương thời kì cuối, trị liệu theo kiểu truyền thống.”
Bạch Phi Từ lại nói thẳng ra.
Đôi tay của Bạch Thanh Tố không tự giác mà nắm chặt lại, hình ảnh người mẹ lạnh lùng, nghiêm túc lại xuất hiện ở trong tâm trí của cô.
Cô chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, một hồi lâu mới thấp giọng mà nói:
“…… Em sẽ cùng ông chủ thương lượng cho em xin nghỉ một đoạn thời gian.”
“Từ chức.” Trong giọng nói của Bạch Phi Từ tựa hồ mang theo vài phần bực bội
“Em công tác trong một tháng này có thể kiếm bao nhiêu? Mỗi tháng Bạch gia chia hoa hồng cho em đều đến mười vạn.”
Bạch Thanh Tố vùi đầu đến càng sâu một chút, cô dồn dập mà thở dốc vài cái, bên trong hốc mắt có chút hồng, nhất thời còn không có trả lời.