Đúng lúc này Diêm Hàn lật người cậu lại, không báo trước tiếng nào rút tay ra khỏi u cốc, đặt cậu em đã nhẫn nhịn đến khổ sở của mình lên miệng cốc, đỉnh hông, xuyên thẳng vào.
Đồng thời há miệng cắn mạnh lên phần gáy hơi nhô ra của Lam Từ, nơi tuyến thể tồn tại, liên tục toả mùi hương kia.
Răng nanh phá khai da thịt, đem pheromone của mình rót vào không ngừng.
" A!!!"
Lam Từ hoảng hốt thét lớn, đồng tử trong mắt rối loạn, tin tức tố toàn thân kêu gào đau đớn muốn trực xuất kẻ địch không nên tồn tại kia, khó khăn mở miệng hít thở liên tục, toàn thân căng chặt ngã xuống giường.
" A... Hức..."
Đau đớn nơi gáy khiến Lam Từ bật khóc lên, ủy khuất tràn ra cùng mùi dạ lan có chút xen lẫn cùng mùi vị khác.
" Tại sao... Hức... Tại sao làm vậy với tôi... Hức..."
Lam Từ run lẩy bẩy nhỏ giọng tố, hai tay bấu chặt nệm giường.
Diêm Hàn vẫn không nhả miệng, anh giữ nguyên tư thế tiếp tục rót vào tin tức tố của bản thân, cảm nhận mùi vị trên người cậu thay đổi, đồng thời không ngừng quan sát trạng thái của cậu, chỉ cần có chút bất thường anh sẽ dừng lại ngay.
Nhưng Lam Từ chỉ có toàn thân run rẩy vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi hai tin tức tố gặp nhau gây ra đau đớn chứ không xảy ra tình trạng tin tức tố tán loạn, cho thấy cậu đang tiếp nhận tin tức tố của anh.
Nói đúng hơn là tin tức tố của anh đang hoà làm một cùng của cậu.
Diêm Hàn không rảnh miệng trả lời cậu nên anh dùng động tác để nói thay.
Lam Từ nằm trong tư thế mông chỏng lên trời bị cự long cắm vào, gáy thì bị cắn, đầu chôn vào gối khóc thút thít không nghe được câu trả lời của người kia lại cảm nhận được hai cái tay to lớn dịu dàng vuốt ve cơ thể mình, từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, còn ở những nơi mẫn cảm mà xoa nắn nhẹ nhàng, giống như tình nhân âu yếm nhau.
" Khốn nạn... Hức... Còn muốn lừa gạt cảm xúc của tui nữa... Hu hu... "
Lam Từ bị anh an ủi bắt đầu khóc lớn, càng nói càng ủy khuất không thôi.
Diêm Hàn bất đắc dĩ, đành phải tấn công nên hiểm yếu của bảo bối, dời đi lực chú ý của cậu.
Vật nhỏ bị đau đớn làm cho ỉu xìu dưới yêu thương vô bờ bến của anh bắt đầu sống lại.
" Ưʍ... Hức..."
Lam Từ bật thốt ra rêи ɾỉ rất nhỏ nhưng lọt không nổi lỗ tai anh, bàn tay đang cầm cậu nhỏ càng thêm ra sức, đồng thời một bàn tay còn xoa bóp mông tròn cong mẩy, xoa đã đời lại chuyển lên xoa nắn khoả thù du bị bỏ quên trên ngực cậu đến cứng rắn.
" Ha... Đừng... Tưởng làm... Ha... Làm vậy... Là... A... Tui tha... Thứ... Cho a... Cậu đâu..."
Diêm Hàn nghe lời biệt nữu xen lẫn trong tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của người dưới thân mà muốn cười ra tiếng, dù vậy toàn thân cũng chấn động khiến cho cậu em đang nằm trong u cốc cũng nảy nảy lên.
" A... "
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia còn khó nhịn hơn mấy chỗ khác.
Nơi ủ cốc chưa từng có vật lạ xâm phạm nay lại bị ép buộc chứa đυ.ng vật to lớn dù cho có bôi trơn mở rộng cũng thật sự quá sức chịu đựng của Lam Từ.
Nói sao thì cậu cũng không phải là O, nơi đó vừa chặt vừa khít, vốn dĩ nào có được dùng trong mục đích khác, vậy mà...
Lam Từ càng nghĩ càng tức.
Càng tức càng ủy khuất.
" Hu hu..."
Diêm Hàn thiếu điều muốn ngã ngửa, sao khó hầu hạ như vậy chứ.
May mắn lúc này tin tức tố của anh có thể rớt vào người cậu đã đủ, anh nhả miệng ra, liếʍ nhẹ nơi sưng đỏ kia.
" Cậu... Hức... Nhả ra làm gì... Hức... Sao không cắn chết tui luôn đi... Hu hu..."
Lam Từ vừa khóc vừa tố.
" Em đang cắn chết tôi kìa."
Giọng anh có chút ý cười thoả mãn, lại tiếp tục liếʍ liếʍ chỗ bị anh cắn đến rách da chảy máu kia, nơi đó nồng đậm mùi vị của anh cùng của cậu, quấn quít không rời.
Lam Từ mới đầu còn không hiểu, sau đó mặt bắt đầu đỏ rần lên, tức chết mà không làm gì được người phía trên, đành phải gặm gối của Diêm Hàn cho hả giận.
Lam Từ chỉ lo tức giận ủy khuất mà không phát hiện ra, cậu không còn bài xích tin tức tố romantic xung quanh mình nữa.
" A... Đau..."
Cảm giác xé rách nơi hạ thân khiến Lam Từ đau đớn rên lên.
" Thả lỏng, một lát nữa sẽ không đau."
Diêm Hàn vẫn không dừng lại, nhẹ nhàng đưa đẩy ra vào, còn không ngừng đổ gel bôi trơn lên chỗ hai người kết hợp, dựa vào độ trơn của nó ra vào nơi chật hẹp của cậu, đồng thời tìm kiếm nơi mẫn cảm mới nãy anh đã tìm được kia, rất nhanh đã tìm thấy.
" A... Không..."
Lam Từ xụi lơ trên nệm giường.
Động tác của cậu khiến cậu em của Diêm Hàn trượt hẳn ra một đoạn, anh không kịp suy nghĩ nắm eo cậu kéo lại.
" A... Hức... A..."
Nơi mẫn cảm bị đâm vào mạnh đến mức Lam Từ nấc lên rêи ɾỉ.
Sau đó là một trận cuồng phong gió giật nói không nên lời.
" Ưʍ... A... Ha... Nhanh quá... Chậm... A..."
Nhưng đổi lại là động tác đỉnh lộng càng thêm dữ dội.
Lam Từ rất nhanh thất thủ, bắn đầy giường.
Diêm Hàn trầm thấp cười, động tác vẫn nhanh như vậy.
" A... Khốn nạn... Ưʍ... "
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng đợt này đến đợt khác.
Đến khi Diêm Hàn bắt ra lần đầu tiên Lam Từ đã bắn hết nổi, xụi lơ nằm trên giường, khoé mắt ửng hồng, ngất mất.
" Ưʍ..."
Lúc anh rút ra cậu chỉ kêu nhỏ một tiếng nhưng vẫn không tỉnh.
Nơi vị hành hạ nãy giờ đã có chút sưng đỏ tội nghiệp.
Đương lúc anh muốn gọi Diêm Phong mua cho mình thuốc tiêu sưng thì đã nhìn thấy bên trong túi siêu thị có một típ màu trắng nhỏ có ghi một hàng chữ: Thuốc tiêu sưng tiêu viêm hiệu quả cho hậu kỳ của cuộc yêu.
Tri kỷ như vậy.
Diêm Hàn ở trong lòng cho Diêm Phong một cái dấu tích xanh đầy hài lòng, ôm lên bảo bối của anh đi vào nhà tắm bắt đầu tẩy rửa.
Lam Từ thân cao 1m8 nằm trong lòng Diêm Hàn cũng không cảm thấy cay mắt, chưa kể lúc này người cậu đầy vết xanh tím, còn cả nơi sau cổ đã sưng vù lên, đặc biệt thê thảm.
Trong lúc tẩy sạch cho cậu Lam Từ cũng không tỉnh lại, Diêm Hàn cũng nhẹ nhàng tránh đi vết thương sau gáy cậu, lau sạch cậu rồi mang trở lại giường, cẩn thận đắp chăn, hôn lên trán cậu một cái rồi mới cầm chìa khoá phòng cậu mở của đi ra ngoài.
Diêm Hàn mới lên phòng Lam Từ lấy lọ thuốc cao lần trước dùng để xoa bóp tay cho cậu, anh thấy nó rất tốt dùng, lấy về xoa lên vết sưng trên cổ là tốt nhất.
Tuyến thể sau cổ của Alpha rất chắc chắn không dễ phá mở lại bị anh xé rách ra một cách dễ dàng, hậu quả để lại cũng rất lớn, không cẩn thận đối đãi Lam Từ sẽ chịu tội.
Lúc trở về lại gặp được Ngô Thiên đang xách một cái túi trở về phòng.
" Ủa, Diêm Hàn?"
Ngô Thiên tưởng mình nhìn lầm nên gọi một tiếng.
" Ừm."
Diêm Hàn đang vui vẻ cũng thuận theo nhả lại một chữ.
" Lam Từ không sao chứ?"
Ngô Thiên chỉ muốn hỏi cậu bạn nhà mình.
" À đúng rồi, tôi thấy biểu hiện tối qua của Lam Từ có chút lạ, cậu nhớ chú ý cậu ấy nhiều hơn, tôi sợ cậu ấy lại tới kỳ mẫn cảm rồi."
Lúc này Ngô Thiên mới nhớ tới chuyện này, nói luôn với Diêm Hàn.
Diêm Hàn nhướng mày nhìn hắn, người này cũng rất biết quan sát.
" Cậu ấy không sao, đang ngủ."
Diêm Hàn nói rồi đi đến cửa phòng mình mở cửa đi vào.
Ngô Thiên không rõ anh nói không sao là cái gì không sao, nghĩ lại Lam Từ có hắn lo rồi, cũng không đến lượt mình, lớ rớ vô có khi còn bị xem là tình địch, cậu không muốn chết không minh bạch đâu.
Diêm Hàn không biết suy nghĩ của hắn, lúc anh về bảo bối nhi vẫn đang ngủ ngon lành.
.............................