Mới nãy trong phòng có rất nhiều người, giây lát chỉ còn lại Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao, hai người nhìn nhau cười, Khương Lộ Dao vươn tay về phía hắn, Triệu Đạc Trạch mượn cơ hội này kéo nàng vào trong lòng, thấp giọng nói:
- Chờ ta an táng bãi tha ma, ta dẫn nàng đi tế bái thân mẫu của ta.
- Phàm là làm mẫu thân, tâm nguyện lớn nhất chính là nhi tử trôi qua thuận lợi.
- Ta biết.
Triệu Đạc Trạch gật đầu nói:
- Một lát nữa trở về, ta và nàng cùng đi mở của hồi môn của Dương phi, như thế nào cũng phải tìm ra trận đồ...
- Trận đồ của Dương Soái ngươi từng thấy chưa?
- Chưa, nhưng ta nghĩ hoàng thượng sẽ biết thật giả.
- Thỉnh Triệu Đạc Dật hỗ trợ là được.
- Hắn?
- Không phải hắn thường xuyên ở bên tai ngươi lải nhải sao? Tìm chuyện cho hắn làm, đỡ để hắn giúp Tần vương phi
dệt lụa.
- Ta thật ra không nghĩ tới hắn…
Triệu Đạc Trạch híp mắt, lợi dụng Triệu Đạc Dật cái gì cũng không biết, hắn không chỉ không cảm thấy tội lỗi, ngược lại còn có vài phần đắc ý:
- Dao Dao, chúng ta…
- Đều là người xấu, cho nên mệnh rất dài.
- Ta định tỏ rõ thái độ cùng hoàng thượng, chỉ sợ phần tâm tư này...Hoàng thượng không có khả năng không biết thân phận của sư phó Triệu Đạc Dật, đồng môn sư huynh đệ, truyền thừa hẳn là không sai biệt lắm. Hơn nữa hôm nay ta ở trước mặt hoàng thượng nói đến nhũ mẫu, có lẽ hoàng thượng sẽ tra rõ chuyện năm đó.
- A Trạch, có phải ngươi có chút nóng nảy?
Khương Lộ Dao có chút ngoài ý muốn.
Triệu Đạc Trạch thương cảm nói:
- Dao Dao không thấy hài cốt ở bãi tha ma, ta…Ta rất đau, ta muốn cho thân mẫu của ta danh chính ngôn thuận có một danh phận.
Ở trong hoàng thất, nữ nhân vì hoàng thất sinh nhi tử, phần lớn sẽ được phong làm phu nhân, nếu được sủng ái một chút, trắc phi cũng phong đến.
Khương Lộ Dao nói:
- Không phải ta ngăn cản ngươi, nhưng A Trạch, ngươi sẽ không hối hận sao?
- Hối hận?
Triệu Đạc Trạch tự hỏi liền hiểu rõ:
- Sẽ không, sẽ không hối hận, nếu hoàng thượng đem vị trí thế tử đưa cho Triệu Đạc Dật, tất nhiên hoàng thượng sẽ để ta đi thú biên, Dao Dao, trước kia ta rất để ý vị trí thế tử, bởi vì trừ danh phận thế tử ra, ta cái gì cũng không có, chung quanh đều là người tính kế ta, chỉ có danh phận thế tử mới chứng minh ta còn tồn tại.
- Nhưng hiện tại, ta có nàng, còn có nhạc phụ đầy hứa hẹn đánh thái quân, có nhạc mẫu làm y phục cho ta xuyên, vì ta chuẩn bị đồ ăn.
Triệu Đạc Trạch hôn môi Khương Lộ Dao:
- Có các ngươi, dù ta mất đi vị trí thế tử cũng không phải chuyện đại sự, nhìn nương của ta…… Ta không chỉ ghê tởm Dương gia, nhìn phụ vương của ta…… Cũng thực ghê tởm. Ta không muốn bị vây ở Tần vương phủ, không muốn tiếp thu những gì bọn họ cho ta, không muốn tiếp nhận vận mệnh mà bọn họ bài bố an bài cho ta, ta muốn đồ vật này nọ, bản thân ta tự thu hồi.
Khương Lộ Dao mỉm cười, dựa vào lòng Triệu Đạc Trạch:
- A Trạch, thật tốt.
Nàng đau lòng Triệu Đạc Trạch bị vận mệnh trêu cợt bài bố, lại khâm phục nam nhân này đã nghĩ thông suốt hết thảy.
Triệu Đạc Trạch đã hoàn toàn trưởng thành, tuy tính tình có một chút cố chấp, nhưng nam nhân cố chấp vì sự nghiệp mới có thể thành công, cuối cùng hắn đã có thể nhảy ra khỏi Tần vương phủ cùng Dương gia, cất cánh bay cao.
- Có nàng, mới tốt.
Triệu Đạc Trạch nhẹ giọng nói:
- Nếu ta đi thú biên, nàng phải lưu lại kinh thành, ở Tần vương phủ…
- A Trạch sợ Tần vương phi khi dễ ta?
Khương Lộ Dao bất mãn oán trách nói:
- Ta là cục bột sao? Huống chi đến lúc đó sự chú ý của Tần vương phi tuyệt đối không ở trên người ta, nếu Tần vương thế tử không có hôn ước cùng Khương gia, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ dễ dàng buông tha cho người làm Tần vương thế tử sao?
- Tứ hôn?
- Không sai.
Khương Lộ Dao gật đầu nói:
- Quả phụ Dương gia dưỡng phế
Dương Gia Bảo, hoàng thượng có khả năng sẽ dưỡng ngốc Tần vương thế tử, thật ra hoàng thượng đã làm như vậy, chỉ là bản tính của ngươi quá quật, khiến hoàng thượng thất bại.
- Nhưng như thế nào thì ta cũng là nhi tử của phụ vương, hoàng thượng sẽ yên tâm ta?
- Hiện tại hoàng thượng không có người dùng, ngươi lại có phụ thân ta che chở, có lẽ hoàng thượng sẽ nghĩ ra biện pháp xử lý tốt, A Trạch, vĩnh viễn không cần xem nhẹ một người ngồi ở vị trí đế vương vài thập niên.
Khương Lộ Dao cũng buồn bực chờ hoàng thượng tìm ra chân tướng, sẽ ra quyết định như thế nào, nếu trọng dụng Triệu Đạc Trạch, có lẽ là sẽ tách Triệu Đạc Trạch ra khỏi Tần vương phủ...
____________________________________
Khương nhị gia chạy vắt giò lên cổ:
- Phụ thân, không cần đánh, không cần đánh, nhi tử biết sai rồi.
- Hỗn cẩu! Ngươi cái hỗn cẩu.
Vĩnh Ninh hầu cầm roi canh hướng Khương nhị gia quất xuống, chòm râu hoa râm run rẩy:
- Giả dạng Dương Soái bám vào người? Ngươi nghĩ như thế nào? A, người nọ là Dương Soái, ngươi cho là a miêu a cẩu tùy tiện hồ nháo?
- Ta cũng không còn cách nào.
Khương nhị gia không có lao ra khỏi phòng mà bò lên cây, đưa tay bảo vệ đầu đem thịt dày bày ra.
- Kỳ thật Dương Soái ở thiên có linh, cũng sẽ cảm kích ta, ít nhất ta nói với Dương Gia Bảo phải ra cửa trải việc đời…Người không biết Dương Gia Bảo bị đám quả phụ kia dưỡng thành cái dạng gì đâu? Chỉ là sau chuyện này, thật sự không quan hệ gì đến nhi tử, nhi tử thực vô tội, hoàng thượng một hai phải bắt nhi tử tiếp tục giả làm thần côn, nhi tử có biện pháp nào?
- Phụ thân a, đừng đánh, ngươi đánh chết ta rồi, Dương Soái sẽ tìm ngươi tính sổ.
- Ngươi…Tức chết ta.
Vĩnh Ninh hầu nâng roi lên, lại không thể đánh xuống, từ lúc Khương nhị gia làm thế tử, Vĩnh Ninh hầu trôi qua ngày tháng càng muôn màu muôn vẻ, lâu lâu, không bị người thừa kế làm cho nổi trận lôi đình, ngày tháng trôi qua không có vui.
- Dương lão ca, ta thực xin lỗi ngươi.
- Là Dương gia khi dễ người!
Khương nhị gia đứng dậy xoa xoa bả vai bị đánh vài roi, đuổi hạ nhân bên người Vĩnh Ninh hầu ra ngoài, đóng kín mít cửa phòng, tiến đến bên người Vĩnh Ninh hầu, thấp giọng nói đến chuyện hoán tử.
- Nếu Dương Soái còn sống, có thể chấp thuận Dương gia vũ nhục chúng ta như vậy? Đem hôn ước giữa người cùng lão Tần vương làm như cái gì? Này không phải vả mặt chúng ta sao? Không phải nhi tử nói A Trạch không tốt, cũng không phải xem thường xuất thân của A Trạch, nhưng Dao Dao đã gả qua, Dương gia còn tiếp tục lợi dụng A Trạch, lợi dụng Dao Dao, nhi tử thấy nhân gia căn bản không vừa mắt chúng ta, đem A Trạch làm như a miêu a cẩu mà xử lý.
- Ngươi nói là sự thật?
- Nhi tử nào dám lừa người, nếu không phải Dao Dao nhạy bén, không chừng sẽ bị hại thành cái dạng gì đâu, cũng là A Trạch thông minh, hiểu chuyện, còn thực hiếu thuận, nếu đổi lại là người khác không biết có thể bị chuyện này bức điên hay không, vì bí mật này chết bao nhiêu người?
Khương nhị gia liều mạng giúp Triệu Đạc Trạch nói tốt:
- Thật sự tiểu tế của ta không tồi.
- Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Ta nói cho ngươi biết, trận đồ của Dương Soái ta không có…Nếu ta có trận đồ của Dương Soái, cũng không đến mức phải vinh dưỡng.
- Người là vì mẫu thân mới vinh dưỡng, phụ thân là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Khương nhị gia bị Vĩnh Ninh hầu gõ cho một cái, xoa trán bị sưng đỏ, lẩm bẩm nói:
- Vốn dĩ đã không được thông minh, lại luôn bị phụ thân đánh, càng ngày càng xuẩn, phụ thân lại đánh ta, ta liền triệu hồi Dương Soái, dọa ngươi nhảy dựng.
( Yul:
- Hỗn cẩu.
Vĩnh Ninh hầu thở hổn hển, hắn như thế nào dưỡng ra hỗn cẩu như thế?
- Trận đồ, người thật sự không có?
- Không có.
- Thần Cơ Doanh cho tiểu tế của ta đi.
- …
Ánh mắt Vĩnh Ninh hầu ngưng trọng:
- Khương lão nhị, ngươi có đầu óc không?
- Dù sao người lưu trữ cũng vô dụng, Khương gia cũng không dùng được.
- Không dùng được liền cho tiểu tế của ngươi?
Vĩnh Ninh hầu tức giận bất bình mắng:
- Ngươi chọt khuỷu tay ra ngoài, thiên vị tiểu tế của ngươi? Ngươi họ Khương, ngươi có biết hay không?
- Biết a, chính là không dùng được cứ bỏ hoang phí không phải rất đáng tiếc sao?
Khương Nhị gia vì Vĩnh Ninh hầu đấm lưng, nịnh nọt:
- Phụ thân a, người cũng không muốn Thần Cơ Doanh hoang phế, đúng không, người cũng muốn Thần Cơ Doanh tái hiện sáng rọi.
Khương nhị gia học theo thủ pháp của Khương Lộ Dao dùng sức đấm lưng mát xa, lúc đấm lưng cho Khương Lộ Dao, nàng nói rất thoải mái, mà lúc này Khương nhị gia đấm rất mỏi tay, vì thân thể Vĩnh Ninh hầu rắn chắc, không có chùy búa là không được. Vĩnh Ninh hầu một bên hưởng thụ mát xa, một bên lẩm bẩm:
- Hắn có thể khiến Thần Cơ Doanh tái hiện sáng rọi?
- Phụ thân a, người đừng xem thường a Trạch, tiểu tế của ta rất lợi hại.
Khương nhị gia thấy Vĩnh Ninh hầu có chút do dự, cũng không đấm lưng nữa, nửa quỳ ở trước mặt Vĩnh Ninh hầu:
- Hắn tốt xấu gì cũng là tôn tử của lão Tần vương, cực giống lão Tần vương, bị người như vậy đùa bỡn, phụ thân không biết lúc hắn nói thân mẫu thi cốt vô tồn…ta đau lòng a, trước kia cũng từng oán giận phụ thân cùng mẫu thân không để ý tới ta, thấy tiểu tế như vậy, ta mới phát giác phụ thân đối xử với ta thực tốt.
Vĩnh Ninh hầu chính là người mạnh miệng mềm lòng, nếu hắn có thể quý trọng tánh mạng thuộc hạ, cho dù nhi tử không phải do nữ tử trong lòng sở sinh, cũng là cốt nhục của hắn, đặc biệt là gần đây hắn đối với Khương nhị gia cảm tình càng ngày càng tăng.
Không nỡ nhìn bộ dạng đáng thương của lão nhị lúc này, hắn thở dài một tiếng:
- Binh pháp của ta đều cho tiểu tế của ngươi, Thần Cơ Doanh cũng cho hắn, chỉ là, ta nói cho ngươi biết, nếu hắn không gây dựng được Thần Cơ Doanh, ta sẽ đánh chết ngươi trước, rồi đánh chết hắn sau.
- Yên tâm, người yên tâm, tiểu tế của ta rất giỏi.
Khương nhị gia cười sáng lạn, thật cẩn thận hỏi:
- Người thật sự không biết trận pháp của Dương Soái?
Vĩnh Ninh hầu trừng mắt, được một tấc lại muốn tiến một thước? Rống lên:
- Không biết.
- A, không sao, nhi tử sẽ nghĩ cách khác.
- Ngươi nói tiểu tế của ngươi lật xem của hồi môn của Dương phi, có lẽ sẽ có thu hoạch, huống chi không phải còn có Triệu Đạc Dật sao? Để tiểu tế bảo bối của ngươi nghĩ cách, vị kia là sự đệ của Dương Soái, hắn nhất định sẽ biết trận đồ.
- Nhi tử nhớ kỹ, phụ thân, người nói thử xem, Dương Soái có thói quen gì đặt biệt? Lần sau nhi tử triệu hồi Dương Soái, làm ra vài động tác giống Dương Soái, có phải sẽ dễ dàng khiến
người khác tin tưởng.
- Ta thấy ngươi muốn tìm chết…
Vĩnh Ninh hầu vỗ bàn, hung tợn nói:
- Ngươi nghĩ ngươi có thể lừa gạt ai? Hoàng thượng chỉ muốn một cái tên tuổi, trấn an tướng sĩ thú biên, cho ngươi đi chiến trường? Hoàng thượng không sợ Đô Thành bị Man Di công phá?
- Tiểu tế của ta nói, có hắn ở đấy, nhất định bảo đảm ta bình an.
- Haiz...
Vĩnh Ninh hầu có chút hối hận chuyện hôn ước cùng Tần vương phủ, ngày nào đó hắn cũng đi, nhìn thấy lão Tần vương, nhất định sẽ tính sổ với hắn, không chỉ đem tôn nữ thông tuệ nhất hầu phủ gả qua, còn phải giúp lão Tần vương dưỡng tôn tử, bồi dưỡng tôn tử, cái này là chuyện gì?
Khương nhị gia vui sướиɠ nói:
- Nếu phụ thân không còn việc gì cần nói, ta đi trước, Dao Dao còn chờ ta, phụ thân a, qua hai ngày nữa mẫu thân nói là muốn đi cái gì miếu dâng hương, ta nghe nhi tức của người nhắc mãi, có phải người cũng đi xem? Trở lại chốn cũ, có lẽ sẽ dễ trò chuyện.
- Muốn ăn đòn.
Vĩnh Ninh hầu khoa tay múa chân thủ thế đánh người, Khương nhị gia chạy vội ra ngoài:
- Mẫu thân nghe Dao Dao khuyên bảo, cho người cơ hội, nếu lần này nắm bắt không được, người sống cô độc suốt quãng đời còn lại đi, nam nhân a, da mặt phải dày, để thê tử chủ động…phụ thân a, người cẩn thận suy ngẫm lại đi, người cũng không còn nhỏ đâu, sống được bao nhiêu ngày? Không nói rõ ràng, người không cảm thấy lỗ sao?
Giọng Khương nhị gia càng lúc càng xa, Vĩnh Ninh hầu ấn huyệt Thái Dương, Hương Sơn là nơi bọn họ lần đầu tiên tương ngộ…Khi đó hắn vẫn là tiểu tử ngốc, mà nàng…Là quận chúa phú quý bức người, chỉ nhớ rõ Hương Sơn hồng diệp cùng nàng tươi cười, vì hứa hẹn, hắn từ giáo úy đi lên, thăng làm tướng lãnh, sau đó phong hầu tước.
Nhưng hắn nhìn thấy hoàng thượng gọi nàng là biểu muội, lôi kéo tay nàng, nói nàng đừng sợ, đừng khóc, hết thảy là hoàng thượng…Vĩnh Ninh hầu sao nhẫn được?
Gia Mẫn quận chúa chọn người thị tẩm, chỉ là vì không muốn sinh hài tử cho hắn, nàng muốn sinh cho hoàng thượng.
Vĩnh Ninh hầu càng nghĩ càng phẫn nộ, muốn tiến lên hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc Gia Mẫn có từng thích hắn? Hay là cả đời này nàng chỉ xem hắn là tiểu tử ngốc mà chơi đùa
__________________________________
Khương Nhị gia đại náo Dương gia, hơn nữa chuyện anh linh Dương Soái bám vào người đã truyền khắp kinh thành.
Thân thể Dương môn thái quân vừa tốt lên một chút, nghe tin tức sinh động như thật ở bên ngoài, lập tức ngất đi, ngăn không được dòng lệ, xong rồi, nàng thực xin lỗi Dương Soái, không thể bảo vệ đồ vật quý giá nhất của Dương gia.
Đến nỗi Tần vương phi, sửng sốt một lúc lâu, đặc biệt là lúc nghe nói Triệu Đạc Dật đem trận đồ của sư môn đưa cho Triệu Đạc Trạch, nhịn không được mắng một câu:
- Bạch nhãn lang.
Tần vương phi vẫn luôn nhớ thương trận đồ, lại nhẹ nhàng như vậy đưa cho Triệu Đạc Trạch?
Nếu đơn giản như vậy, nàng hao phí hết tâm huyết "dụ dỗ"Triệu Đạc Dật làm chi? Học theo Triệu Đạc Trạch trực tiếp đòi hắn không phải là được rồi sao?