Khương Lộ Dao nghe choáng váng, Khương Lộ Kỳ như thế nào lại làm ra chuyện như vậy? Là muốn mong chờ thái tử?
Khương nhị gia sờ sờ đầu:
- Ngươi nói là chất nữ của ta tiến cử với hoàng hậu nương nương?
- Đúng, ta đã mắng nàng, xem ý tứ của hoàng hậu nương nương, chỉ sợ sẽ để Chước Hoa tới bãi săn, Khương nhị gia…
Tiêu Duệ Hoa bị Khương Nhị gia nhìn chằm chằm mà khó chịu, yết hầu khô rát.
- Chước Hoa là muội muội của ta, cùng ta sống nương tựa lẫn nhau.
- Khương lão tứ không dưỡng tốt nữ nhi, hại không ít người, còn hại ta.
Khương nhị gia thu hồi ánh mắt, tin tưởng chuyện này không phải là chủ ý của Tiêu Duệ Hoa.
- Cho nên nói, dưỡng nữ nhi là quan trọng nhất, Dao Dao nhà ta không tồi, thông minh, có khả năng, hiểu chuyện, cơ linh bách biến, cái gì nan đề bối rối cũng không làm khó được nàng…
- Dao Dao, đúng không, đúng không.
Khương nhị gia đầy kỳ vọng nhìn Khương Lộ Dao.
- Chút chuyện nhỏ này, ở trong mắt người ngoài là việc khó lường, đối với Dao Dao mà nói, chỉ là việc rất nhỏ.
Triệu Đạc Trạch bừng tỉnh, nhạc phụ quả thực gian trá, nói ra lời khen buồn nôn như vậy, vì muốn Dao Dao ra quyết định?
Khương Lộ Dao hỏi:
- Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ khiến tẩu tử từ kinh thành chạy tới đây?
- Ta nghĩ sẽ nhanh thôi.
Tiêu Duệ Hoa không dám dấu diếm bất luận cái gì.
- Hoàng hậu nương nương cực kỳ để ý bệnh tình của thái tử điện hạ, chỉ cần có một tia hi vọng có thể khiến thái tử điện hạ khang phục, hoàng hậu nương nương sẽ không bỏ qua. Mà các hoàng tử còn lại…
Tiêu Duệ Hoa không cần phải nói quá rõ ràng, Khương Lộ Dao nhất định sẽ hiểu.
Khương Lộ Dao vì chuyện này cũng cảm thấy đau đầu không thôi, nam nữ linh tinh, chỉ là việc nhỏ, mấu chốt nhất chính là hiện tại Tiêu Chước Hoa không thích hợp đi đường dài.
Mặt khác, Tiêu Duệ Hoa hoài nghi các vị hoàng tử sẽ áp dụng phương thức này đó cũng không phải không có đạo lý.
Nếu nói tin tức có thể dấu diếm các hoàng tử còn lại, ai tin?
Có hoàng tử nào mà không thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của thái tử?
Triệu Đạc Trạch ở bên cạnh xen mồm nói:
- Ta nghĩ hay là để nhạc phụ trực tiếp thuyết minh chuyện này cùng hoàng thượng...
- Cùng hoàng thượng? Người bệnh là thái tử, sao hoàng thượng có thể không cứu thái tử?
- Nhưng muội muội của ngươi biết y thuật, trừ ngươi ra, còn ai biết? Chỉ dựa vào phương thuốc cổ truyền không biết từ nơi nào có được, là có thể bắt mạch cho thái tử, này không phải rất nực cười sao?
Triệu Đạc Trạch nhướng mày:
- Người hoàng gia tính mệnh không đáng giá? Thái tử điện hạ chính là tâm bệnh của hoàng thượng, nếu không phải bất đắc dĩ, hoàng thượng sẽ không dùng người không đủ tín nhiệm, để y nữ vô danh xem bệnh cho thái tử điện hạ.
Khương Lộ Dao gật đầu tán đồng lời
Triệu Đạc Trạch nói, Triệu Đạc Trạch
lớn lên ở hoàng tộc có quyền lên tiếng.
Tiêu Duệ Hoa trầm ngâm một hồi, hỏi ngược lại:
- Nếu hoàng thượng nhất định phải để tiểu muội tới bãi săn?
- Vậy nói nhạc phụ "bệnh", lấy danh nghĩa của nhạc phụ khiến muội muội của ngươi cùng đại cữu tử tới bãi săn.
- Ngươi xác định bên người hoàng thượng sẽ không có hoàng tử nào?
- Nếu hoàng thượng thật sự muốn chữa bệnh...để muội muội ngươi chữa bệnh cho thái tử, hắn sẽ không để người bên cạnh hay để người đem tin tức truyền ra ngoài, Tiêu đại nhân, ngươi không rõ, hoàng thượng nhìn như từ từ già đi, kỳ thật trong tay vẫn có đòn sát thủ, có thái tử, hoàng thượng có thể giả bộ hồ đồ, một khi thái tử chết bệnh, các hoàng tử nổi lên dã tâm, cốt nhục tương tàn, hoàng thượng muốn giả bộ nhìn không thấy cũng không được.
Triệu Đạc Trạch nhớ rõ nhũ mẫu từng nói, Dương phi như thế nào lợi dụng tử sĩ truyền tin cho thái hậu nương nương...
Lão Tần Vương có tử sĩ, hoàng thượng có thể không có sao?
Triệu Đạc Trạch đem chung trà đưa cho Khương nhị gia, chậm rãi nói:
- Tính tình của nhạc phụ, nhạc mẫu cùng đại cữu tử, ta so với ngươi còn rõ ràng hơn, bọn họ sẽ không để ý muội muội của ngươi vì thái tử điện hạ mà chữa bệnh. Điều này ngươi có thể yên tâm, nhưng ta thấy tốt nhất vẫn không nên để muội muội của ngươi liên lụy quá sâu, lời này ngươi nên nói cho muội muội…Phải nói với hoàng thượng trước khi hoàng thượng phái người đi, đỡ cho hoàng thượng…
- Không cần phải nói, muội muội cũng sẽ biết nên làm như thế nào, nàng quý trọng hạnh phúc, không muốn mất đi sự quan ái của phu thê Khương nhị gia, cũng không muốn mất đi sự tín nhiệm của muội phu, ở trong mắt nàng cái gì cũng không quan trọng bằng những người này, chẳng sợ người nọ là thái tử hay là hoàng thượng.
- Tẩu tử luôn luôn cơ trí, bình tĩnh.
Khương Lộ Dao tán đồng ý kiến của Tiêu Duệ Hoa, Tiêu Chước Hoa cũng không phải là người hồ đồ, không giống Khương Lộ Kỳ không màng trước sau.
Khương nhị gia chậc lưỡi nói:
- Nói như vậy, ta vẫn phải đi gặp hoàng thượng? Không thể không đi sao? Ta thấy hoàng thượng có chút sợ…
Duy nhất một lần gặp mặt, là lúc Khương nhị gia nâng làm Vĩnh Ninh hầu thế tử, lúc ấy bên cạnh hắn còn có Vĩnh Ninh hầu.
Chỉ thấy hoàng thượng nửa canh giờ, hắn lại rõ ràng cảm giác không khí giữa hoàng thượng cùng phụ thân cực kỳ khẩn trương.
Khương nhị gia thật sự tò mò nguyên nhân trong đó, nhưng hắn biết nếu hỏi thăm, nhất định sẽ nguy hiểm, chuyện bát quái cần che dấu, nếu biết sẽ muốn mạng người.
Hơn nữa đều là gánh nặng trầm trọng, bờ vai của hắn nhỏ, gánh vác không nổi, cho nên hắn không tò mò chuyện chết người.
- Việc này chỉ có thể để phụ thân đi.
Khương Lộ Dao cùng Triệu Đạc Trạch cũng muốn cùng đi.
- Rốt cuộc xuất giá tòng phu, phụ thân
là công công của tẩu tử, nghe nói tứ muội muội tiến cử tẩu tử, người như thế nào cũng phải cùng hoàng thượng nói một hai câu. Phụ thân yên tâm, hoàng thượng người này…
Khương Lộ Dao nhìn Triệu Đạc Trạch ý xin giúp đỡ, Triệu Đạc Trạch phối hợp ăn ý vội vàng tiếp lời:
- Hoàng thượng đâu, người chọn lời hay mà nói, hoàng thượng biết tính tình của nhạc phụ, nếu người giảng giải đạo lý quá lớn, nghe có vẻ dối trá, ăn ngay nói thật là được rồi.
- Ăn ngay nói thật?
- Ừ, người nghĩ như thế nào liền nói như thế nấy
- Ta cực kỳ không muốn nhi tức phải lăn lộn…Lời này có thể nói sao?
- …
Triệu Đạc Trạch câm nín, Khương nhị gia cười ha ha:
- Lừa ngươi thôi, tiểu tế ngốc, lời nói thật nên nói như thế nào, ta còn rõ ràng hơn ngươi nhiều.
Khương nhị gia đứng dậy, sửa sang lại cổ áo ống tay áo.
- Việc này không nên chậm trễ, ta liền đi gặp hoàng thượng, hai ngày sau, ta còn muốn gặp Tần vương vì tiểu tế ngốc nhà ngươi mà cò kè mặc cả, trước dùng hoàng thượng để luyện can đảm, nếu ta thuận lợi trôi qua chuyện này, đến lúc gặp Tần vương sẽ càng tự tin.
Triệu Đạc Trạch giơ ngón tay cái về hướng Khương nhị gia, thật bản lĩnh, dám lấy hoàng thượng để luyện lá gan chỉ có Khương nhị gia.
- Tiêu đại nhân, mặc kệ hoàng thượng tin hay không tin nhi tức của ta biết y thuật, chỉ cần ta đi gặp hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng đối với phu thê các ngươi…Đặc biệt là đối với chất nữ của ta, sợ là không có ấn tượng tốt, hôn sự của Tiêu đại nhân cùng nàng truyền ra tiếng gió, chẳng may hoàng thượng giận chó đánh mèo...
- Ta từng đáp ứng với Vĩnh Ninh hầu, nàng sẽ là chính thê của ta.
- Vậy là tốt rồi, thanh danh của tiểu thư Khương gia không thể bị hủy vì nàng.
Nếu Khương nhị gia đã làm Vĩnh Ninh hầu thế tử, thì cũng muốn vì gia tộc mà suy xét, Khương Lộ Kỳ trôi qua tốt hay không tốt, hắn không quan tâm, nhưng hắn không muốn tiểu thư Khương gia bị hưu về ngoại gia.
…
Khương Nhị gia đi rồi, Tiêu Duệ Hoa cũng cáo từ nói:
- Khương nhị gia có tin tức gì, các ngươi mau chóng thông báo cho ta.
- Tiêu đại nhân đi thong thả.
Khương Lộ Dao uốn gối đưa tiễn Tiêu Duệ Hoa, đột nhiên eo bị Triệu Đạc Trạch gắt gao ôm chặt, Triệu Đạc Trạch gối cằm lên vai nàng:
- Dao Dao, ta sinh khí.
- Vì cái gì?
- Ở trước mặt hắn, nàng không giống ngày thường.
- Ý ngươi là muốn ta giả ngu, giả ngốc, thô tục vô lý, để hắn hiểu rõ, ta chính là nữ nhân thô tục không chịu nổi?
- Không cần, ngươi như vậy là tốt nhất.
Triệu Đạc Trạch buột miệng thốt ra, nam nhân có bản lĩnh, không sợ người khác ái mộ thê tử của mình, đó là bọn họ hâm mộ ghen ghét.
Có thể làm cho Tiêu Duệ Hoa luôn bình tĩnh thong dong lộ ra thần sắc ghen ghét, Triệu Đạc Trạch cũng rất đắc ý.
- Nam nhân có bản lĩnh có tự tin sẽ khiến thê tử giống như nữ vương, ngược lại, hắn sẽ coi thê tử như người hầu. A Trạch, ta muốn làm nữ vương…
Triệu Đạc Trạch buồn cười cắn môi Khương Lộ Dao một cái, lời này cũng chỉ có Khương Lộ Dao mới dám nói.
……
Kim đỉnh lều lớn, Khương nhị gia quỳ gối trước mặt hoàng thượng, dập đầu nói:
- Thần vì nhi tử sính hôn là tiểu thư dòng dõi thư hương, chứ không phải là y nữ, chỉ vì nhi tức của thần có gia cảnh thanh bần, vài năm trước phụ mẫu ốm đau liệt giường, nàng mới nghe được mấy phương thuốc cổ truyền trong dân gian hương dã, cơ duyên xảo hợp dùng cho người thân cận, nhưng không ngờ thê tử của Tiêu đại nhân…Chất nữ của thần lại đem việc này nói cho hoàng hậu nương nương…Thần nghe xong tin tức, liền không dám lừa gạt bệ hạ, đến đây bẩm báo thật hư cho bệ hạ hiểu.
Hoàng đế khẽ mở mí mắt, liếc nhìn Khương nhị gia đang quỳ trên mặt đất.
Hoàng thượng rút đi hoàng bào, nhìn càng thêm già nua sức yếu, cánh tay
gầy trơ cả xương trên da che kín đốm mồi.
- Vĩnh Ninh hầu thế tử? Khương gia lão nhị?
- Dạ.
- Ý của ngươi là, nhi tức của ngươi không phải y nữ?
- Dạ, lúc đi Tiêu gia hạ sính, thần đã từng tra tam đại của Tiêu gia, tam đại thân gia, gia truyền vừa làm ruộng vừa đi học, đều là công danh cử nhân, tằng tổ phụ( ông cố)
còn từng làm quan tri phủ. Y nữ xuất thân quá thấp, lúc thần đính ước cho nhi tử, thì thần đã là hầu phủ thế tử, thần như thế nào lại để nhi tử duy nhất thú y nữ?
- Có thể Tiêu gia giấu ngươi?
- Thần điều tra rất rõ ràng, nếu nhi tức của thần hiểu được y thuật, ở nông thôn sẽ rất có danh…
- Khụ khụ, ừ.
Hoàng đế đột nhiên biến sắc, tay che ngực, đậu đổ mồ hôi lạnh, nội thị bên cạnh vội vàng tiến lên, hoảng loạn vây quanh hoàng thượng:
- Bệ hạ, bệ hạ.
Khương nhị gia nhìn thoáng qua tình trạng của hoàng thượng, rất giống bệnh tình nữ nhi từng nói qua là suyễn…La lên một tiếng.
- Các ngươi tránh ra.
- Vĩnh Ninh hầu thế tử?
Nội thị che ở trước mặt hoàng thượng, tuy Khương nhị gia võ nghệ không tinh, nhưng đối phó với vài tên tiểu thái giám vẫn có biện pháp, tay đấm chân đá đem một đống nội thị vây quanh trước mặt hoàng thượng đá ra xa, cầm tay hoàng thượng:
- Bệ hạ, hít sâu, đừng có gấp, ngàn vạn lần đừng gấp.
Giúp hoàng thượng thoáng khí, Khương nhị gia bảo đám nội thị cút ra xa, nhẹ giọng nói với hoàng đế đang hô hấp khó khăn:
- Hoàng thượng thỉnh hít thở theo thần, hít....thở...
Khương nhị gia thấy trong lều trại có nhiều bồn cảnh, hét lớn:
- Bồn cảnh, lấy đi, mau lấy đi, phấn hoa sẽ ảnh hưởng tới bệ hạ.
Nội thị thấy hoàng thượng hô hấp đều đều, cũng biết Khương nhị gia nói đúng, vội dọn bồn cảnh đi…Đúng lúc này, thái y chạy tới.
Khương nhị gia thối lui qua một bên, lau trán đầy mồ hôi lạnh, thật là nguy hiểm, nếu chẳng may hoàng thượng ở trước mặt hắn ngất hoặc là…
Không chỉ hắn chôn cùng, Khương gia cũng không được yên.
Hắn may mắn đã từng thấy đám hồ bằng cẩu hữu có tật xấu này, lúc cẩu hữu phát bệnh, là Dao Dao hỗ trợ khống chế bệnh tình, Khương nhị gia ở bên cạnh trộm học, không ngờ lúc này lại dùng tới, cứu được hoàng thượng…
Hắc hắc, Khương nhị gia cong khóe môi đắc ý cười, tuy nghĩ lại mà sợ, nhưng cứu giá có công a, này xem như cứu giá có công đi.
Lại cùng Hoàng Thượng thảo luận nhi tức sẽ không thông y thuật, Khương nhị gia càng tự tin, chính hắn không học vấn không nghề nghiệp mà nổi danh, nếu nói hắn biết y thuật? Cho dù là ngốc tử cũng không tin.
Phương thuốc cổ truyền, phương thuốc cổ truyền công hiệu sao.
Trải qua đám thái y chuyên nghiệp cứu trị, hoàng thượng tốt lên rất nhiều, hít mấy hơi thật sâu, lúc hắn cho rằng mình sắp chết, hắn nhớ rõ Khương nhị gia…Người kề bên tử địa, luôn nhớ ân nhân cứu mạng, hoàng thượng chậm rãi nói:
- Vĩnh Ninh hầu thế tử…Trẫm muốn phong thưởng cho ngươi!
- Hoàng thượng ban tặng, thần thẹn không dám nhận, thần vô dụng cực kỳ, chỉ muốn ngậm kẹo đùa tôn tử, nhi tức của thần đang có thai, thật sự là…Tốt nhất đừng lăn lộn, nàng cùng thần giống nhau, chỉ là vừa lúc biết được mấy phương thuốc cổ truyền, đối với bệnh tình của thái tử điện hạ không có tác dụng gì.
- Trẫm lập tức khởi giá hồi kinh.
- Tuân chỉ.