Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 41-3: Phụ ái (3)

Khương Lộ Dao ổn định Khương Văn Cẩn xong liền rời khỏi thư phòng, nàng đưa tay che kín ngực, tự nhủ:

" Bình tĩnh, không có việc gì, nhất định không có việc gì"

Bước nhanh vòng qua tường ảnh bích, lúc nhìn thấy bóng người ở cửa, Khương Lộ Dao sửng sốt một lúc lâu.

- Tần vương thế tử? Như thế nào lại là ngươi?

Trời đã tối mịt, ở cửa hầu phủ có đèn l*иg chiếu sáng, người đứng đó khuôn mặt vẫn có thể thấy được rõ ràng.

Lúc Khương Lộ Dao ra cửa, người đó che mặt, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt.

Triệu Đạc Trạch vừa nghe Khương Lộ Dao nhận ra hắn, khuôn mặt nghiêm túc để lộ ra tia đắc ý, Dao Dao vẫn quan tâm hắn, chỉ dựa vào non nửa khuôn mặt cùng thân ảnh là có thể nhận ra hắn.

- Ta có một chuyện cần nói cho ngươi biết, ngươi đừng vội.

- Chuyện gì?

- Phụ thân ngươi vào thiên lao...

Khương Lộ Dao nghe tin tức này, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể lui về phía sau, Triệu Đạc Trạch không rảnh lo nam nữ khác biệt, một phen ôm lấy vòng eo của Khương Lộ Dao:

- Ngươi đừng vội, đừng nóng vội, không phải còn có ta sao?

- Phụ thân ta như thế nào lại vào thiên lao?

Khương Lộ Dao ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Triệu Đạc Trạch, liền biết hắn vội vàng chạy tới đưa tin tức, trong lòng có thêm một phần cảm kích.

Nếu là người khác nói cho nàng biết tin tức này, nàng sẽ không dễ dàng bình tĩnh như vậy.

- Hãy kể kỹ càng tỉ mỉ tình huống là như thế nào? Phụ thân ta không có khả năng làm ra chuyện tội ác tày trời.

Lấy quan điểm của người hiện đại mà nói, tiến vào thiên lao cũng giống như phán tử hình.

Trong tác phẩm văn nghệ, trung thần lương tướng đều bị ban chết trong thiên lao, Khương nhị gia không phải là trung thần lương tướng bị hãm hại, lại không phải là ác nhân có tội ác chồng chất, như thế nào lại tiến vào thiên lao, nơi địa phương quỷ quái kia?

Triệu Đạc Trạch muốn ôm Khương Lộ Dao lâu một chút, bởi vì hắn cũng sắp tiến vào thiên lao cùng Khương nhị gia cáo trạng Từ Nghiễm Lợi.

Hắn không biết hắn có thể tồn tại trong thiên lao đến khi ra ngoài hay không, tuy hắn cùng Tiêu Duệ Hoa đều cho rằng hoàng thượng sẽ xử trí Từ Nghiễm Lợi, nhưng Từ Nghiễm Lợi không phải không có cơ hội lật bàn.

Khương Lộ Dao không phải là nữ tử chịu cho hắn chiếm tiện nghi, lại là hậu môn hầu phủ, Triệu Đạc Trạch thấy cảm xúc của nàng ổn định, chậm rãi buông lỏng ra cánh tay.

- Phụ thân ngươi thực ghê gớm, trực tiếp cầm chứng cứ phạm tội của Giang Nam Tổng đốc Từ Nghiễm Lợi đi cầu kiến bệ hạ. Từ đại nhân ở trong triều cho đến dân dã thanh danh rất tốt, còn cho rằng tương lai sau này sẽ phụ chính thái tử, ngươi có thể tưởng tượng, phụ thân ngươi ở trên triều đã tạo ra oanh động cỡ nào.

- Phụ thân ta từ nơi nào lấy ra chứng cứ phạm tội? Là ai giao cho hắn?

Triệu Đạc Trạch miễn cưỡng nuốt tên Tiêu Duệ Hoa xuống, để Khương Lộ Dao tự nghĩ ra đáp án, so với chuyện hắn thọc gậy sau lưng Tiêu Duệ Hoa thì hiệu quả hơn nhiều.

Tiêu Duệ Hoa quá nguy hiểm, quá xảo trá, nếu hắn là tình địch, thì không thể không đề phòng Tiêu Duệ Hoa đổi trắng thay đen.

Tuy Khương Lộ Dao không phải là người dễ dàng bị lừa, nhưng ai có thể cam đoan Tiêu Duệ Hoa sẽ không thành công?

Triệu Đạc Trạch rất kiêng kị Tiêu Duệ Hoa.

- Bằng hữu của phụ thân ta không có ai xuất sắc đến nổi có thể nắm giữ chứng cứ phạm tội của Từ đại nhân, ta không rõ, dù có người muốn cáo trạng Từ đại nhân, vì sao lại nã pháo vào phụ thân ta? Phụ thân ta nào có tư cách cuốn vào đại án?

- Ngươi thật sự hiểu biết phụ thân ngươi cùng bằng hữu của phụ thân ngươi.

Hắn chưa từng gặp ai lại đánh giá phụ thân mình như thế, không có tư cách, nã pháo, dùng từ rất thỏa đáng.

- Hoàng thượng có sai người tra rõ Từ đại nhân không?

- Không có.

- Đáng chết, hôn quân!

Khương Lộ Dao buột miệng thốt ra, Triệu Đạc Trạch ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời đêm, hôn quân......

Hoàng thượng còn không phải là hôn quân sao? Lời này hắn đã rất muốn nói, nhưng lại không có dũng khí mở miệng.

Hiện giờ nghe Khương Lộ Dao nói, giống như được hả giận, rất sảng khoái.

Triệu Đạc Trạch dâng lên cảm giác tri kỷ với Khương Lộ Dao.

- Phụ thân ngươi bị giam giữ ở thiên lao, Từ Nghiễm Lợi là tiểu nhân, nhưng ngươi đừng lo lắng, ta...... Ta giúp ngươi.

- Có phải ngươi biết phụ thân ta vì sao tố giác Từ Nghiễm Lợi?

- Nữ nhân quá thông minh sẽ không tốt, Dao Dao, có một số việc ta không thể nói rõ ràng tỉ mỉ cùng ngươi, hôm nay ta tới đây trừ chuyện nói cho ngươi biết tin tức về phụ thân ngươi, còn có một sự kiện khác...Nếu tháng sau ta vẫn còn sống, ngươi gả cho ta, được không?

-...

Khương Lộ Dao không biết nên đáp ứng, hay là cự tuyệt, bị Triệu Đạc Trạch nhìn chăm chú, trong lòng nàng chua xót, cũng có một phần tình tố khác thường.

- Ngươi không cần trả lời ta, nếu ta không chết, phụ thân ngươi cũng sẽ không chết.

Triệu Đạc Trạch cười nhẹ nói:

- Sau khi phụ thân ngươi làm đại anh hùng, nếu không được phong làm Vĩnh Ninh hầu thế tử người trong thiên hạ sẽ không dám dị nghị, thỉnh phong thế tử là chuyện của Khương gia các ngươi, nếu hoàng thượng hạ chỉ, tổ mẫu ngươi dám cãi thánh mệnh?

- Nếu ngươi chết thì sao? Phụ thân ta có thể xảy ra chuyện?

-.... Ngươi ngóng trông ta chết? Trong lòng ngươi trừ phụ thân ngươi ra, thì không có người khác?

- Ngươi ta không thân chẳng quen, vì sao phải có ngươi? Ngươi có gì tốt?

Khương Lộ Dao ở trước mặt Triệu Đạc Trạch chôn sâu cảm xúc dưới đáy lòng:

- Nếu ngươi thật lòng muốn giúp ta, vậy hãy giúp ta tiến vào thiên lao gặp phụ thân, không đích thân nói hai ba câu với phụ thân, ta không yên tâm.

- Không có thánh chỉ, ai cũng không thể vào thiên lao.

Triệu Đạc Trạch bắt lấy cánh tay của Khương Lộ Dao, hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

- Ta...

Trong mắt Khương Lộ Dao ẩn tàn nước mắt, lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, nhưng ta phải vì phụ thân ta mà làm chút gì đó, không thể trơ mắt nhìn phụ thân ở thiên lao chịu khổ, ta...Ta có thể làm cái gì đây? Nơi này không phải...Ta cái gì cũng không làm được.

- Triệu Đạc Trạch, có phải ta rất vô dụng? Bình thường tự cao nghĩ mình có thể lên trời xuống đất, bất luận nan đề gì, ta cũng có thể giải quyết, kỳ thật ta rất vô dụng, nhìn phụ thân ở thiên lao chịu khổ, mà ta chẳng thể giúp gì.

Nếu là ở hiện đại, Khương Lộ Dao có thể tìm luật sư tốt nhất, đi nhờ quan hệ, nhưng ở cổ đại nàng muốn tìm ai cũng không thể.

Không thể gặp hoàng thượng, cũng không tìm được người hỗ trợ, nàng chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn mọi thứ thoát ly khỏi sự nắm giữ của nàng.

- Dao Dao, không phải.

Triệu Đạc Trạch đau lòng lau nước mắt nơi khóe mắt của nàng, tuy lúc này Khương Lộ Dao mềm yếu như một thiếu nữ, không giống trước kia hung hãn bá đạo đối mặt với hắn.

Nhưng hắn càng nguyện ý nhìn thấy nàng giống như trước kia tươi cười tràn đầy tự tin kiêu ngạo.

- Sao nàng có thể vô dụng? Hết thảy hãy giao cho ta, có ta ở đây, ta cam đoan phụ thân nàng sẽ bình yên vô sự.

- Tin tưởng ta, được không?

- Ngươi?

Trong đầu Khương Lộ Dao lóe lên một ý niệm, bắt lấy ống tay áo của hắn, lạnh giọng hỏi:

- Có phải ngươi biết là ai cổ động phụ thân ta đi cáo trạng Từ Nghiễm Lợi? Hắn có phải là ngươi...... Không đúng, không nên là ngươi.

- Ta phải cẩn thận ngẫm lại, bình tĩnh suy nghĩ một chút.

Khương Lộ Dao ấn huyệt thái dương, Khương nhị gia chưa từng hồi phủ, đã trực tiếp tiến cung đi cáo trạng Từ Nghiễm Lợi.

Điều này chứng minh hắn biết nếu trở về phủ, nhất định sẽ lộ ra dấu vết, mà nàng cũng sẽ ngăn cản hắn.

Dựa theo trình độ nghe lời của phụ thân mà nói, Khương Lộ Dao không tin hắn sẽ không màng tới ý tứ của nàng.

Chỉ có thể là hôm nay có người đem chứng cứ phạm tội của Từ Nghiễm Lợi giao cho hắn, sau đó hắn liền tiến cung gặp mặt hoàng thượng.

Hôm nay hắn đυ.ng phải người mê hoặc hắn cáo trạng.

Triệu Đạc Trạch thực đau lòng nhìn Khương Lộ Dao, nhưng hắn không lên tiếng ngắt lời, Dao Dao rốt cuộc thông minh tới trình độ nào? Hắn muốn biết.

Nàng là người mà hắn nhận định làm thế tử phi, càng thông tuệ, sẽ trợ giúp hắn càng nhiều, hắn không cần chiến đấu một mình nữa.

- Ngươi biết không? Phụ thân ta sợ khổ, sợ mệt, sợ chết, sợ đau, càng sợ phiền toái, đời này chỉ nghĩ ăn nhậu chơi bời, hắn không có bản lĩnh, cũng không hùng tâm cầu tiến, càng không có tâm tư vì bá tánh mưu cầu phúc lợi, hoặc là làm danh thần được sử sách lưu danh. Từ Nghiễm Lợi có tội cũng thế, hay là bị người hãm hại cũng vậy, dựa theo lẽ thường mà nói phụ thân ta sẽ không quan tâm, cho dù có người hứa đền đáp, vinh hoa phú quý, phụ thân sẽ không động tâm mới đúng, cho dù động tâm, phụ thân ta cũng sẽ trở về thương lượng cùng ta, bởi vì phụ thân ta sợ ta sinh khí, sợ ta không quản phụ thân ta nữa.

Khương Lộ Dao nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nói:

- Sao ta có thể mặc kệ phụ thân ta?

Triệu Đạc Trạch vươn tay, ôm Khương Lộ Dao vào trong lòng, ở bên tai nàng khẽ nói:

- Dao Dao, ta giúp nàng chiếu cố Khương nhị gia.

-...Phụ thân ta chịu làm việc này, chỉ có một khả năng, vì ca ca ta hoặc là vì ta...Từ Nghiễm Lợi cùng ngươi có thù oán đúng không? Tiêu Duệ Hoa muốn mượn này việc này thượng vị đúng không? Ngươi nói phụ thân ta ngốc hay không ngốc, điều ta hy vọng nhất chính là phụ thân có thể thái bình, mà không phải gả phu...Nam nhân nhiều như vậy, ta gả cho ai mà không được?