Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 40-1: Du thuyết

Sau khi hồi Vĩnh Ninh hầu phủ Khương Lộ Dao vẫn không biết, nguy hiểm sắp buông xuống cả gia nhị phòng.

Khương Lộ Dao cùng nhị phu nhân nói hai ba câu, rồi nhìn thoáng qua huynh trưởng vẫn còn ngủ say trên giường, có tâm muốn đánh thức hắn, nhưng lại luyến tiếc.

Khương Lộ Dao nhéo má huynh trưởng, lẩm bẩm nói:

-

Ham ăn mê ngủ.

Gần đây nhị phu nhân tiếp nhận miếng ngon từ trong tay lão phu nhân, là tu sửa hoa viên...... Nhị phu nhân rất bận.

Tuy nhị phu nhân thường xuyên lấy chuyện đào góc tường hầu phủ làm vui thú, nhưng nàng cực kỳ không thích người khác có sở thích giống mình.

Vì vậy từ lúc nhị phu nhân chủ trì tu sửa công trình, bọn hạ nhân một chút nước luộc cũng không có.

Chỉ là lúc báo trướng cho lão phu nhân, Khương Lộ Dao sẽ giúp nhị phu nhân tham ô một phần.

Nhưng cho dù như thế, công trình hao phí bạc so với người khác làm đỡ hơn một phần mười.

Lão phu nhân không thiếu bạc, trước kia cũng không thèm để ý này đó chi ra, hiện giờ nàng có tâm trêu đùa Khương Lộ Dao, thiên vị tôn nữ có mẫu thân cực phẩm.

Đối với lão phu nhân mà nói, dùng chút bạc là có thể nhìn thấy Khương Lộ Dao vất vả, rất đáng giá.

Bởi vậy gần đây, lão phu nhân càng coi trọng nhị phu nhân, khiến các phòng còn lại ghen tỵ đến đỏ mắt.

Nhưng dù bọn họ có nhiều bất mãn, cũng không dám ở trước mặt lão phu nhân vọng ngôn, chỉ có thể ở sau lưng nguyền rủa ông trời bất công.

Nhị phu nhân cũng biết bản lĩnh của mình ra sao, nàng biết mình dựa vào nữ nhi mới có ngày hôm nay.

Cho nên không phải lão phu nhân giao cho nàng làm cái gì, là nàng làm cái đó, khó quá, mệt mỏi quá, hao tổn tâm huyết quá, cho dù có nhiều nước luộc, nàng cũng không tiếp.

(Yul: các nàng hiểu nước luộc của nhị phu nhân nói k? Nếu k hiểu hú ta giải nghĩa nha)

Theo tính nhị phu nhân mà nói, nữ nhi của mình mà không đau lòng, thì ai đau lòng?

Lão phu nhân có mấy lần đưa đại sinh ý cho nhị phu nhân tiếp quản, đều bị nàng lấy lý do năng lực không đủ đẩy lại.

Vốn định "rèn luyện" năng lực cho Khương Lộ Dao, ai ngờ vị mẫu thân này không hề cảm kích.

Lão phu nhân cũng chậm rãi thích ứng tính cách nhị phòng.

Nhìn nhị phu nhân cùng Khương nhị gia vui vẻ thoải mái sống qua ngày, coi lời nữ nhi nói như thánh chỉ...... Lão phu nhân thầm nghĩ, cũng chỉ có phụ mẫu như vậy mới có thể dưỡng ra Khương Lộ Dao.

Khương Lộ Kỳ về trước Khương Lộ Dao, vừa vào cửa tứ phu nhân liền nhìn ra nàng không ổn.

Tuy trong lòng oán hận nữ nhi không hiểu chuyện, nhưng tóm lại vẫn là thân sinh nữ nhi của mình.

Khương Lộ Kỳ mang theo một loại biểu tình ai oán khó có thể tiêu trừ, tứ phu nhân không rõ từ nhỏ chưa từng chịu khổ, vậy vì sao Khương Lộ Kỳ đau thương.

-

Ngươi làm sao vậy? Bên ngoài thời tiết thay đổi? Sao tay lại lạnh như thế?

Tứ phu nhân nắm đôi tay của Khương Lộ Kỳ, vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ:

-

Kỳ nhi, phụ thân ngươi chỉ muốn thừa tước, ngươi đừng mê hoặc hắn, tước vị Vĩnh Ninh hầu rơi trên người hắn, so với Nhị bá phụ của ngươi thì tốt hơn nhiều. Ngươi vẫn luôn hiểu chuyện, hãy nghe lời, cả gia chúng ta trông cậy phụ thân ngươi có thể quan to lộc hậu...

Khương Lộ Kỳ thất hồn lạc phách, chỉ cảm thấy thân thể như lâm vào hàn băng, xương cốt lộ ra một cổ hàn khí.

Tứ phu nhân nói rất nhiều, nhưng một câu nàng cũng không nghe được, trong đầu nàng chỉ có nghi hoặc không hiểu vì sao Triệu Đạc Trạch không đi đoạt Từ Anh?

Hắn không muốn vì Dương gia mà báo thù? Hay là hắn phát hiện ra cái gì?

-

Kỳ nhi.

- Nương...

Thần sắc Khương Lộ Kỳ mờ mịt hoảng hốt, hay là nàng đang nằm mơ? Cắn cắn môi, rất đau, không phải mộng!

Kiếp trước đau xót giống như khắc cốt ghi tâm, nàng có thể xác định kiếp trước cũng không phải mộng, rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Nếu Triệu Đạc Trạch không bị phạt đi trông coi hoàng lăng, tương lai sau này sẽ không trở mặt với thủ phụ quyền thần...

Chẳng phải Tần vương phi sẽ rất thất vọng? Triệu Đạc Trạch vẫn sẽ làm chuyện táng tận lương tâm, không chuyện ác nào không làm?

Sẽ, Triệu Đạc Trạch bản tính ác liệt, là súc sinh không bằng trư cẩu.

Khương Lộ Kỳ chỉ cần tưởng tượng đến chuyện ác độc mà hắn đã làm, liền cảm thấy ghê tởm muốn ói.

"Triệu Đạc Trạch, ngươi chính là cầm thú không bằng súc sinh."

- Nương, không phải nữ nhi không muốn phụ thân thừa tước.

Khương Lộ Kỳ lộ ra chua xót, đôi mắt hàm chứa đau thương:

-

Nếu không có hôn ước cùng Tần vương thế tử, thì sao nữ nhi lại không muốn làm thiên kim hầu gia? Nương cùng phụ thân không thể nghe nữ nhi một lần sao? Tần vương thế tử thật sự không phải là phu quân tốt, nếu phụ thân có tiểu tế như hắn, tương lai sẽ bị hắn liên lụy đến chết.....

"Phù phù", Khương Lộ Kỳ quỳ xuống:

-

Nương, nữ nhi thà chết trước mặt người cũng không thể gả cho hắn. Nữ nhi cam đoan, chỉ cần nhị tỷ tỷ gả vào Tần vương phủ, nữ nhi sẽ giúp phụ thân đoạt tước vị thế tử từ trên tay nhị bá phụ.

- Không cần.

Sắc mặt tứ gia âm lãnh đi vào cửa phòng, nhàn nhạt nói:

-

Đại ca vì sĩ tử học giả uyên thâm khắc bản thảo, lúc học giả uyên thâm tiến cung giảng kinh cho thái tử điện hạ, thái tử khen ngợi đại ca có tâm dốc lòng cầu học, tôn sư trọng đạo...Thái tử điện hạ đem chuyện này truyền cho hoàng thượng cùng nội các, mới vừa rồi hoàng thượng hạ khẩu dụ, khen ngợi đại ca. Mẫu thân cùng phụ thân cũng thương lượng, sẽ đem đại ca ghi tạc dưới danh nghĩa, tuy ký danh đích tử, nhưng hầu phủ...Không có ai là đích tử chân chính.

Ở trong gia phả, chỉ có ký danh đích tử mới có thể liệt dưới danh nghĩa Gia Mẫn quận chúa, thứ tử còn lại tuy cũng kêu lão phu nhân là mẫu thân, nhưng bọn hắn là thϊếp thất sở sinh.

Khương Lộ Kỳ sửng sốt một lúc lâu, lẩm bẩm nói:

-

Đại bá không có đích nữ để gả, hắn không có khả năng làm thế tử, phụ thân không cần quá lo lắng đại bá...

-

Câm miệng, chẳng lẽ đại bá ngươi không thể nâng đích nữ? Rốt cuộc trong đầu ngươi nghĩ cái gì? Mới vừa rồi Tần vương thế tử còn ở trong cung khiến thái hậu cùng bệ hạ vui vẻ, thái hậu nương nương lưu hắn ở lại Từ Ninh Cung, đây là vinh quang cỡ nào? Dù là thái tử điện hạ, cũng chưa từng được thái hậu nương nương coi trọng như vậy, dù thái hậu đã qua tuổi tám mươi, nhưng mắt không hoa, tinh thần không suy, ngay cả hoàng thượng cũng không thể không nghe thái hậu nương nương.

-

Tất cả mọi người đều biết địa vị Tần vương thế tử vững như Thái Sơn, không nói đến tài học, công bằng mà nói thì hắn cũng không tồi, phẩm mạo xuất sắc, có biết bao khuê tú muốn gả cho hắn mà không được, ngươi có tư cách gì ghét bỏ hắn không tốt?

Tứ gia bị Khương Lộ Kỳ chọc tức muốn hộc máu:

-

Trước kia chỉ có nhị ca còn đỡ, hiện giờ còn có thêm đại ca được hoàng thượng khen ngợi, ta nhìn tước vị như thế nào cũng không đến lượt ta, một khi phụ thân mất, chúng ta chờ bị đuổi ra khỏi hầu phủ đi.

-

Ngươi canh chừng nàng, đừng để nàng mang tai họa đến cho ta, chuyện thừa tước, không cần ngươi nhọc lòng. Nếu tương lai ta làm thế tử, cho dù Tần vương thế tử què đui, ngươi vẫn phải thực hiện hôn ước.

- Phụ thân...

-

Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi nói những lời vô nghĩa.

Tứ gia dặn dò tứ phu nhân trông coi Khương Lộ Kỳ, rồi xoay người đi thư phòng, buổi tối cũng chưa quay lại chính phòng, trực tiếp an nghĩ trong phòng tiểu thϊếp.

Tứ phu nhân tức nghẹn, càng thêm oán hận Khương Lộ Kỳ.

Thâm cung đại nội, yên tĩnh không một tiếng động.

Triệu Đạc Trạch bị lưu lại Từ Ninh Cung đang nằm trên giường trằn trọc, nhắm mắt liền nghĩ đến chuyện đã phát sinh ngày hôm nay......

Mồ hôi lạnh ẩm ướt trung y, đột nhiên hắn từ trên giường xoay người đứng lên, ánh trăng sáng xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu xạ trán hắn tràn đầy mồ hôi lạnh.

Ngũ quan có chút vặn vẹo, đôi đồng tử thâm thúy tồn tại điên cuồng bạo cùng hoang mang, nắm chặt cổ áo, hắn há miệng thở hổn hển, giống như trở lại lúc hắn bị mẫu thân....

Mẫu phi yêu thương hắn, nếu không sẽ không mềm lòng, đáng lẽ hắn đã chết từ mười tám năm trước.

Triệu Đạc Trạch đè lại tâm đang nhảy bang bang trong l*иg ngực, Dao Dao, ta còn có nàng.