Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 32-1: Tranh phong (1)

Khương Mân Cẩn lo lắng cho Tiêu Chước Hoa đương nhiên sẽ không ngần ngại đánh biểu đệ của thái tử.

Nhưng trong đám hoàn khố đi theo Khương Mân Cẩn có nhiều người nhận thức Trường Thế hầu thế tử.

Đám hoàn khố luôn thích bắt nạt kẻ yếu, cân nhắc một phen, nhận thấy biểu đệ của thái tử quan trọng hơn Khương Mân Cẩn.

Bọn họ từ từ thối lui, chỉ để lại một mình Khương Mân Cẩn.

Lúc này Cao công tử mới có phản ứng, ôm bên mắt bị đánh bầm đen, hét lớn:

-

Ở đâu xuất hiện tên dã tiểu tử? Dám đánh bản công tử? Người đâu, đánh cho ta, hung hăng giáo huấn hắn.

Khương Mân Cẩn biết chút công phu cũng chỉ có thể ở trong giới ăn chơi trác táng ra vẻ ta đây.

Nếu thái tử đã để cho biểu đệ tới đây tặng lễ vật cho Tiêu Chước Hoa, đương nhiên thị vệ đi theo Cao công tử đều có thân thủ tốt.

Lúc đầu nhìn thấy Khương Mân Cẩn xông tới, bọn họ không thể động tay, nếu lúc này Cao công tử đã ra lệnh, thì kẻ này cũng không được thái tử điện hạ quý trọng.

Bọn thị vệ cùng xông lên, đánh ngã Khương Mân Cẩn.

"Phốc.” Khương Mân Cẩn bị thị vệ đấm một quyền vào mặt, miệng phun ra máu tươi.

Tuy bị người đè xuống đất, hắn vẫn tận lực cố gắng ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Chước Hoa, ý bảo hắn không có việc gì, môi mấp mé:

-

Đừng khóc.

Sao Tiêu Chước Hoa có thể không khóc?

Lần trước nàng đi thư điếm( hiệu sách) lấy sách cho huynh trưởng, ngoài ý muốn đυ.ng phải một vị ‘ bệnh công tử ’.

Nàng thấy vị bệnh công tử này rõ ràng huyết khí không đủ còn dùng trà xanh, liền hảo tâm nói nhiều một câu, sư phó từng dạy nàng phương pháp dưỡng sinh kiện thể, vì vậy nàng biết được một ít bí phương.

Nhìn Bệnh công tử ho khan rất đáng thương, nàng để cho bệnh công tử dùng thử phương thuốc của mình.

Xong việc nàng mới biết, vị bệnh công tử kia chính là thái tử điện hạ……

Thái tử điện hạ chính vụ bận rộn, sẽ không tới dây dưa với nàng, nhưng thái tử sẽ phái biểu đệ của mình là Cao công tử tới đưa "lễ vật" cho Tiêu Chước Hoa.

Tiêu Chước Hoa hoàn toàn không muốn gia nhập vào phủ thái tử làm trắc phi, càng không muốn có liên lụy với thái tử.

Nhưng Cao công tử luôn ở trước mặt nàng bày ra bộ dạng ý nói là do phúc khí của ngươi lớn, thái tử coi trọng ngươi, là vinh hạnh của ngươi…

Lúc nói chuyện lại không lễ phép, ấn tượng của Tiêu Chước Hoa về Cao công tử cùng người đứng sau lưng hắn là thái tử điện hạ càng lúc càng kém.

Hôm nay Cao công tử ngăn chặn nàng, nói nàng chơi trò lạt mềm buộc chặt đến nghiện, nói nàng không biết tốt xấu, câu dẫn thái tử điện hạ……

Vì huynh trưởng nàng không muốn làm cho thái tử ghi hận, liều mạng nhẫn nại, đương nhiên trong lòng cũng ngóng trông ai đó có thể giải cứu nàng…

Lúc nàng gian nan, Khương Mân Cẩn xông tới, đánh Cao công tử, nhưng Khương Mân Cẩn cũng bị đánh quá thảm.

-

Đừng đánh nữa.

Tiêu Chước Hoa không thể chờ huynh trưởng thêm nữa, tập kích cánh tay của tên thị vệ đang đè Khương Mân Cẩn xuống đất, rắc một tiếng, thị vệ bị nàng bẻ gãy tay.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, vị nữ tử này nhìn thì xinh đẹp như hoa, mặt mày thanh tú lại là nữ hiệp sao?

Tiêu Chước Hoa nâng Khương Mân Cẩn lên, đau lòng hồng vành mắt nói:

-

Ngươi không sao chứ…

- Ha ha, không có chuyện gì.

Khương Mân Cẩn chỉ cảm thấy Tiêu Chước Hoa rất đẹp, cũng không quan tâm mình bị đánh giống như đầu heo, ngây ngô cười nói:

-

Không có chuyện gì đâu.

Cao công tử tức giận dậm chân nói:

-

Người tới, đánh cho ta! Đánh chết ta chịu trách nhiệm.

Bọn thị vệ lại vây quanh Tiêu Chước Hoa cùng Khương Mân Cẩn, cảnh giác nhìn Tiêu Chước Hoa, vị nữ tử này nhìn thì nhu nhược nhưng thân thủ không đơn giản……

-

Đây là chuyện gì? Ban ngày ban mặt, Cao Cường ngươi lại dám cường đoạt dân nữ sao?

Tần vương thế tử ngồi trên lưng ngựa, từ từ nói:

-

Ngươi hồ nháo như vậy, Trường Thế hầu cùng thái tử điện hạ có biết không?

Tiêu Duệ Hoa giấu mình ở chỗ tối, ngoài ý muốn nhìn Tần vương thế tử vì Khương Mân Cẩn ra mặt.

Sau đó hắn cũng hiểu rõ vài phần, đôi mắt thâm thúy ẩn dấu mấy phần địch ý.

Lúc muội muội bị biểu đệ của thái tử là Cao Cường ngăn trở, hắn định ra giảng hòa.

Nhưng hắn đυ.ng phải hảo hữu từ Giang Nam tới, hơn nữa vị hảo hữu này còn chật vật bất kham nói cho hắn tin tức kinh thiên động địa.

Hắn kinh ngạc thất sắc, cũng hiểu rõ tin này rất quan trọng, bởi vì chuyện này liên quan đến Giang Nam Tổng Đốc, Từ đại nhân.

Tới kinh thành không bao lâu, Tiêu Duệ Hoa đã phân tích ra chuyện Giang Nam Tổng Đốc chỉ sợ là bè đảng của thái tử.

Nếu Giang Nam Tổng Đốc xảy ra chuyện, hắn có thể có được ưu việt gì…

Lúc hắn đang tự hỏi, cũng thấy Khương Mân Cẩn xông tới rồi bị thị vệ đánh ngã.

Hắn vẫn như cũ không có lên tiếng ngăn cản, ở trong mắt hắn không có kẻ nào có thể so với tin tức từ Giang Nam này.

Bất luận chuyện gì cũng không quan trọng bằng, huống chi hắn cho rằng có tiểu muội công phu cao cường ở đó, Khương Mân Cẩn không thể bị đánh đến hỏng.

Chờ đến lúc hắn để ý, thì Tần vương thế tử đã xuất đầu lộ diện, lúc này nếu hắn lại nhảy ra, sẽ bị nghĩ muốn tranh công.

Tiêu Duệ Hoa nhìn thoáng qua Tần vương thế tử, rồi xoay người lặng lẽ rời đi.

Hắn không thể so với Tần vương thế tử trời sinh phú quý, tương lai tiền đồ của hắn còn cần hắn tự mưu tính.

Nếu có thể vận dụng tốt cơ hội ngàn năm có một này, tương lai sau này quan lộ của hắn sẽ là một mảnh quang minh.

Mặc kệ hắn nguyện ý trung thành với thái tử, hay là có tư tâm khác, thì hắn đều có thể bất bại, vị hoàng tử nào cũng không rời được hắn.

-

Tần vương thế tử Triệu Đạc Trạch?

Cao Cường biến sắc:

-

Ngươi muốn xen vào chuyện của người khác? Ngươi nên biết đây chính là chuyện của thái tử...

-

Hay là ngươi không biết hắn có khả năng tương lai sẽ là thê huynh( anh vợ) của bổn thế tử?

Triệu Đạc Trạch giơ lên roi ngựa chỉ vào Khương Mân Cẩn đang dựa người vào vai mỹ nhân, thương thế nghiêm trọng như vậy?

Thật có tác phong của công tử ăn chơi trác táng, thời khắc nào cũng không quên chiếm tiện nghi mỹ nhân.

Lúc Khương nhị gia còn chưa được ký danh đích tử, đã dám đánh nhau với Triệu vương, đánh Quốc Tử Giám tế tửu răng rơi đầy đất…

Nhi tử của hắn là Khương Mân Cẩn cũng không thua kém chút nào, trực tiếp cùng thái tử tranh đoạt nữ nhân.

Chậc chậc, đột nhiên Triệu Đạc Trạch cảm thấy hứng thú với đôi phụ tử hay gây chuyện phiền toái này.

Hắn tự nhận mình đã vô pháp vô thiên, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là

Đại Minh đệ nhất danh môn thế tử.

Phía sau có chỗ dựa lớn, Khương nhị gia là cái gì? Dám cùng thái tử điện hạ tranh đoạt nữ nhân?

Khương Mân Cẩn sờ sờ cái mũi đang chảy máu, hét lớn:

-

Đừng có nói bậy, ai là thê huynh của ngươi? Muội muội của ta sẽ không gả cho ngươi!

Tiêu Chước Hoa cầm khăn bịt mũi hắn, thuận tiện cảnh cáo nói:

-

Ngươi câm miệng.

- A.

Khương Mân Cẩn lập tức câm miệng, Tiêu Chước Hoa cảm thấy mình nói hơi nặng, thấp giọng giải thích nói:

-

Ngươi cũng không nhìn xem đây là ở nơi nào? Ta biết ngươi đau Khương biểu muội, nhưng cũng phải chú ý trường hợp, nào có tiểu thư khuê các nào lại nói không gả cho ai? Hôn sự là liên kết hai gia tộc, nghe lệnh phụ mẫu chi ngôn…

-

Nhưng ở nhà ta, lời tiểu muội nói so với phụ mẫu còn đáng nghe hơn.

- …… Này cũng không được nói.

Tiêu Chước Hoa trừng mắt nhìn hắn, Khương Mân Cẩn gật đầu nói:

-

Nghe nàng.

Tên ‘ ngốc tử ’ này, sao nàng có thể không để tâm?

Rõ ràng biết nàng có công phu, còn xông tới…… Bảo hộ nàng.

Tiêu Chước Hoa không thể phủ nhận, lúc hắn không màng tất cả xông tới, nàng rất cảm động, có người có thể mặc kệ như thế nào cũng sẽ đứng bên cạnh mình, thật là tốt đẹp.