-
Thời gian này, e là không tiện.
Tiêu Duệ Hoa chủ động nhắc tới:
-
Khoa cử thi hội sắp bắt đầu, tài tử trong thiên hạ đều hội tụ ở đây, ta không muốn vì tự cao tự đại mà thi trượt.
-
Năm rồi có rất nhiều đại tài tử cho nên nhiều người cũng không đậu được cử tử.
Khương Mân Cẩn đáp lời nói:
-
Tiểu muội, có chuyện gì cứ giao cho ta làm, đừng trì hoãn Tiêu biểu ca cử nghiệp.
Tiêu Duệ Hoa không biết là nên khóc hay nên cười, vì sao Khương Mân Cẩn lấy lòng "đại cữu ca" tương lai, mà lời nói việc làm đều là dở khóc dở cười?
(Yul: đại cữu ca là anh vợ)
Trừ Khương Mân Cẩn, ai dám ở trước mặt hắn nói khoa cử thi hội có nhiều đại tài tử sẽ thi trượt?
-
Hừ.
Huynh muội Tiêu gia đồng thời hừ lạnh một tiếng, Khương Mân Cẩn nhìn nhìn Tiêu Chước Hoa, bừng tỉnh nói:
-
Không phải ta đã nói Tiêu biểu ca sẽ không thi trượt sao?
Khương Lộ Dao kéo kéo ống tay áo của huynh trưởng, hoà giải, hòa hoãn không khí:
-
Nếu muốn nhân cơ hội này có được cửa sinh ý lâu dài, Tiêu biểu ca cùng ca ca ta đều phải xuất lực.
- Ta cũng mới vừa nghĩ ra.
Khương Lộ Dao không có rảnh đi múc đồ ăn cho người khác.
-
Năm rồi cử tử dự thi đều đi khắp nơi hỏi thăm tin tức, cũng có người tìm kiếm đồng hương cùng viện (trường) hỏi thăm khảo đề trước kia.
Ánh mắt Tiêu Duệ Hoa sáng lên, kinh ngạc nói:
-
Khương biểu muội có biện pháp lấy được đề mục năm rồi cùng đề dự thi bát cổ văn?
-
Ta nghĩ...Có thể đem văn chương năm rồi của cao trung tiến sĩ làm ra biên soạn thành sách.
-
Ý tưởng hay, chỉ là nếu Khương biểu muội làm, cũng sẽ có rất nhiều người bắt chước làm. Ngươi có thể lấy được bát cổ văn năm rồi, thì người khác cũng có thể.
Ở cổ đại không có thương hiệu độc quyền, Khương Lộ Dao không nghĩ mình có thể ăn mảnh (ăn 1 mình).
-
Khương gia cũng không thể so với người khác cao hơn bao nhiêu, chúng ta có thể khắc bản bát cổ văn, người khác cũng có thể làm, cạnh tranh, là không thể thiếu.
-
Ta thấy ngươi có vẻ đã định liệu trước?
-
Muốn kiếm bạc, sợ cạnh tranh thì làm sao thành, làm người đầu tiên khắc bản bát cổ văn, đương nhiên sẽ chiếm được một ít ưu thế, chỉ cần giữ vững vị trí tiên phong bảo trì lâu dài, mở nhiều chi phụ (chi nhánh) người càng nhiều, sản nghiệp càng lớn, trụ đầu kiếm được càng nhiều.
Ở hiện đại không phải có không ít phụ nhánh mà sinh ra xí nghiệp sao? Bánh ngọt càng lớn, mới có thể kiếm được càng nhiều bạc.
-
Nói rất đúng.
Tiêu Duệ Hoa cảm thấy thiếu nữ trước mặt hắn có rất nhiều ý tưởng, ý nghĩ khiến hắn kinh hỉ.
-
Ngươi có thể bảo trì ưu thế?
-
Trừ chuyện chúng ta là người tiên phong, không phải còn có Tiêu biểu ca là vũ khí bí mật sao?
Khương Mân Cẩn nghe choáng váng không hiểu đâu là ngô đâu là khoai, Khương Lộ Dao cười nói:
-
Tiêu biểu ca được gọi kỳ tài, ở trong giới sĩ lâm rất có danh vọng, cho nên ta muốn thỉnh Tiêu biểu ca viết lời bình về văn chương năm rồi của cử tử cao trung tiến sĩ.
-
Khoa cử khảo thí, từ cao đến thấp, chúng ta cũng có thể khắc bản bất đồng văn chương, trừ chuyện chế tác hoàn mỹ, chú ý ở ngoài, ta sẽ mời Quốc Tử Giám tế tửu thỉnh đại nho viết lời bình.
-
Mặt khác, Tiêu biểu ca tương lai sẽ nhập sĩ, đại lộ càng chạy càng thuận lợi, chúng ta khắc bản đề tập sẽ càng ngày càng được hoan nghênh, người đọc sách cũng sẽ chú ý.
Khương Lộ Dao nói ý nghĩ của chính mình, đồng thời cường điệu:
-
Tứ thư ngũ kinh...Hắc hắc có thể nhiều loại tổ hợp, trung dung cùng thượng thư tổ hợp từ từ, bất luận kẻ nào đều có thể ở chổ chúng ta tìm được thứ hắn muốn.
-
Ta lại cảm thấy, tổ hợp sách là chuyện mà tiểu muội muốn kiếm được nhiều bạc nha.
Lúc này Khương Mân Cẩn vừa mới nói ra khỏi miệng, lập tức nhận thấy mình nói sai rồi.
-
Tiểu muội quá thông minh, bạc kiếm được càng nhiều càng tốt.
Tiêu Duệ Hoa đáy mắt hiện lên tán thưởng.
-
Kỳ tài!
- Tiêu biểu ca quá khen.
Khương Lộ Dao thẹn thùng cười, cũng không phải nàng giả vờ khiêm tốn, mà là mượn đồ vật của đời sau, cũng không thể hợp tình hợp lý trở thành chính mình nghĩ ra.
Người có thể vì bạc mà vô sỉ, nhưng không thể quá đổi mới, ít nhất Khương Lộ Dao cảm thấy trích dẫn danh ngôn thơ từ của người đời sau cũng không thay đổi văn hóa niên đại này.
-
Những việc này, ngươi có thể tự mình làm.
Ánh mắt Tiêu Duệ Hoa sáng quắc, hỏi:
-
Vì sao phải kéo theo huynh muội chúng ta?
Này không phải là đưa bạc miễn phí sao? Có phải là nàng đồng tình thương hại bọn họ?
Tiêu Chước Hoa thấp giọng nói:
-
Ca ca, muội thấy Khương biểu muội không phải là loại người như vậy.
- Ta cho rằng cộng sự cùng hợp tác ổn định là cộng thắng(thêm thành công).
Khương Lộ Dao thành thật nói:
-
Đúng vậy, người viết lời bình ta có thể tìm được, nhưng ta càng xem trọng con đường tiền đồ của Tiêu biểu ca, chỉ cần Tiêu biểu ca có thể cùng chúng ta kết phường khai thư cục(mở tiệm) cũng là cùng chúng ta kết giao, đồng thời ta cũng có thể đưa Tiêu biểu ca một phần đại lễ vật.
-
Cái gì lễ vật?
- Ta có thể đem tất cả trang đầu sách, chỉ chừa cho một mình Tiêu biểu ca, nói cách khác, mặc kệ tương lai sau này thư cục bán nhiều hay ít sách, trang đầu chỉ do Tiêu biểu ca đề bút "khuyên học thư"!
( Yul: này giống như lời mở đầu mấy sách hay viết ngay đầu trang sách.)
Trong đầu Tiêu Duệ Hoa ầm vang một tiếng, danh vọng, danh vọng trong giới sĩ lâm!
Đây là danh vọng mà người đọc sách tha thiết ước mơ, mặc kệ sau này xuất hiện nhiều hay ít tài tử, thì bọn họ cũng có khả năng đã từng đọc qua "khuyên học thư" của Tiêu Duệ Hoa.
-
Khương biểu muội.
Tiêu Duệ Hoa đứng dậy, khom lưng hành lễ, trong giọng nói khó nén kích động cùng cảm kích:
-
Đa tạ.
Hắn không nói sẽ báo đáp Khương Lộ Dao, cũng chưa từng nói sẽ nhớ kỹ chuyện này cả đời, có những thứ không phải chỉ dựa vào lời nói mà phải làm.
Muốn đầu tư cũng phải chú ý kỹ xảo, trong lòng Khương Lộ Dao tự tán thưởng chính mình, cảm tạ mình đã xuyên qua tiểu thuyết, phát tài là quan trọng nhất.
-
Tiêu biểu ca, không cần khách khí, nếu không phải mới vừa rồi Tiêu biểu ca giảng giải, ca ca ta có lẽ khảo thí cả đời cũng không đậu được đồng tử thí, ngươi đối với chúng ta là ân tình, huống chi Tiêu biểu ca còn không chê ta giống con buôn, nịnh bợ là tốt rồi.
-
Loại con buôn cùng nịnh bợ như thế này, thì ta tình nguyện gặp nhiều lần.
Tiêu Duệ Hoa cũng không phải là người cổ hủ, hắn biết được biến báo, cũng hiểu danh vọng cùng bạc rất quan trọng.
Khương Lộ Dao thấy Tiêu Duệ Hoa biểu hiện như vậy cũng rất vừa lòng, cộng sự cùng người thông minh bớt đi rất nhiều phiền toái.
-
Thân huynh đệ còn phải tính toán sổ sách rõ ràng, ta không muốn vì bạc mà phá hư tình nghĩa giữa chúng ta, ta nghĩ trước tiên phải ước định một số lợi ích, Tiêu biểu ca nghĩ như thế nào?
-
Nghe những lời Khương biểu muội vừa nói, ta không cần bạc, cũng sẽ cảm nhớ ân tình của Khương biểu muội.
-
Này sao được, ta còn trông cậy vào Tiêu biểu ca viết lời bình đấy.
Khương Lộ Dao tính toán một hồi, rồi nói:
-
Đi Lễ bộ sao chép đề thi năm rồi chuyện này cứ giao cho chúng ta, chuyện thỉnh đại nho cùng Quốc Tử Giám tế tửu viết lời bình, cũng để chúng ta làm, sau này ta tính sẽ ra các văn tập do giám khảo có khả năng chủ trì khoa cử biên soạn, chuyện hỏi thăm tin tức...Chỉ sợ phải làm phiền Tiêu biểu ca, phụ huynh ta không thể đi lên triều đình...
Tiêu Duệ Hoa không ngại Khương Lộ Dao thẳng thắn thành khẩn, Khương nhị gia là cái dạng người gì, sao hắn có thể không biết rõ?
Lúc này hắn lại cảm thấy Khương Lộ Dao lòng dạ bằng phẳng, có quân tử chi phong( phong cách quân tử)
-
Tiêu biểu ca là viên chức(người có chức quan), không thích hợp kinh doanh thư cục.
Khương Lộ Dao đảo mắt, cười nói:
-
Hay là để Tiêu biểu tỷ cùng ta cùng nhau lo liệu chuyện này, thấy thế nào?
Tiêu Chước Hoa sửng sốt một chút:
-
Ta có thể làm sao?
-
Sao lại không được? Tiêu biểu tỷ thận trọng, lại ổn trọng, lại là muội tử duy nhất của Tiêu biểu ca, là người mà hắn tín nhiệm nhất, chúng ta hai nhà kết phường(làm ăn), người thích hợp nhất chính là Tiêu biểu tỷ.
-
Ca ca...
Tiêu Chước Hoa hỏi ý kiến huynh trưởng, đáy mắt hiện lên khát vọng.
-
Ta tán thành lời nói của Khương biểu muội.
Tiêu Duệ Hoa không muốn muội muội chỉ có thể vây hãm trong phủ, cái gì cũng không làm được, như vậy sẽ cô phụ một thân tài hoa của muội muội.
Bất quá, Khương Lộ Dao nhất định là ý không ở trong lời...
Tiêu Duệ Hoa nhìn ra Khương Mân Cẩn có chút đắc ý vênh váo, có một muội muội tốt một lòng vì Khương Mân Cẩn, thật sự là điều hạnh phúc.