Nghe đến đó, Diệp Thư Hoa đột nhiên rất muốn tổng kết giúp mẹ cô một hồi, thực ra chính là một quả trứng gà dẫn tới huyết án, nhưng sự tình liên lụy đến trên người cô, cô lại có hơi không phục, không nhịn được kháng nghị.
"Các chị ấy chả lẽ không ăn trứng gà sao, tại sao con thì không thể ăn?"
Thực ra Vương Thúy Phân cũng rất ấm ức giống vậy, vốn là trước khi Tiểu Muội bị bệnh, hai quả trứng gà trong nhà đều cho chị em dâu Lâm Hồng Mai ăn mỗi ngày. Toàn bộ đại đội cũng không có con dâu nào có đãi ngộ tốt như nhà này, mới có thể ăn đến người này mặt dày hơn người kia, Tiểu Muội mới ăn mấy quả trứng gà đã giơ chân.
Sau khi Lâm Hồng Mai liên hợp Tống Tú Tú làm ầm làm ĩ, Vương Thúy Phân cũng bắt đầu phân cao thấp, từ nấu canh trứng gà cách ngày cho Diệp Thư Hoa đã biến thành mỗi ngày đều nấu. Cho dù là hiện giờ cô đã "khỏi bệnh" cũng không dừng lại, thậm chí tìm cơ hội công khai ở trước mặt đội trưởng Diệp, sau đó không quan tâm Diệp Thư Hoa ăn bao nhiêu trứng gà trong nhà đều ầm ĩ không thôi, Vương Thúy Phân chính là muốn dùng cách này để cho các cô biết, trong cái nhà này đến tột cùng là ai làm chủ!
Thế nhưng bây giờ ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác nghe lén, Vương Thúy Phân cũng không đâm thủng kế vặt này, thích thú ngôn từ chính nghĩa nói.
"Con có thể so với chúng nó sao? Bản thân chúng nó có thể ăn trứng gà, coi như mấy cô gái khác mang thai trong đội cũng không được đối xử đặc biệt, chúng nó cũng ăn yên tâm thoải mái. Nhưng con ăn thì lại không được, bởi vì con là em chồng ở nhà ăn cơm không ngồi rồi, không có tư cách cướp miếng ăn từ trong miệng chúng nó…"
Diệp Thư Hoa có thể coi như rõ rồi, cô tưởng mình và các chị dâu nước giếng không phạm nước sông, còn thường xuyên tươi cười chào hỏi, thực ra ở trong mắt của các chị dâu, cô không hề làm gì đã là cô em chồng cực phẩm, hận không thể đuổi cô ra khỏi cửa ngay ngày hôm nay!
Lập tức oán giận nói: "Em chồng lại không gϊếŧ người phóng hỏa, dựa vào cái gì mà bị kỳ thị chứ."
Vương Thúy Phân liếc cô một chút, không có tiếp nhận câu hỏi ngoài này. Phân tích xong nguyên nhân của vở kịch lớn này, nên nói về trải nghiệm một chúng, đồng chí Vương tiếp tục phân tích.
"Nói chung hiện giờ chúng nó không tha cho con, bắt lấy nhược điểm mỗi ngày hát đôi ở trong sân hát, hát đến mức hàng xóm bên cạnh đều biết, bọn họ đương nhiên muốn ở đằng sau xem trò vui, vậy còn có thể giấu giếm được cha con sao? Cha con không thích quản việc trong nhà đi nữa, nhưng có điểm mấu chốt, cho ông ấy biết con gái ruột ở nhà hết ăn lại nằm, còn khiến trong đại đội đồn đại không ngừng, cũng không phải sẽ tức giận một trận sao…"
Không hỏi không biết, vừa hỏi đã nhảy dựng một cái. Ăn dưa tới đây, Diệp Thư Hoa rốt cục có giác ngộ rằng mình là một trong những nhân vật chính của vở kịch lớn này, trực tiếp tức giơ chân.
"Cái gì, mọi người trong đội đang xem náo nhiệt hả? Vậy danh tiếng của con không phải bị tổn hại à!"
Đứa con gái ngốc rốt cục hiểu ra, phản ứng đầu tiên của Vương Thúy Phân dĩ nhiên là vui mừng, đồng thời lại có chút khó có thể tin.
"Đến bây giờ con mới phát hiện bị người ta chế giễu ở sau lưng à?"
"Không phải già trẻ gái trai trong đội thấy con sẽ khen ngợi liên tục sao, làm sao con biết bọn họ còn hai mặt." Diệp Thư Hoa nói đến đây còn có chút oan ức, tên nào nói cho cô biết thời đại này mọi người thuần phác nhất, đứng ra đây cô bảo đảm không đánh chết anh ta đâu!
Vương Thúy Phân co rút khóe miệng nhìn cô con gái ngốc cây ngay không sợ chết đứng nửa ngày, rốt cục bỏ ra một câu.
"Sau này có thể phải tu tâm dưỡng tính chút."
Diệp Thư Hoa rất tán thành gật đầu, nhưng bây giờ không phải vấn đề cô không tu tâm dưỡng tính, mà là chị dâu cả chị dâu hai phá hoại như thế, mục tiêu vĩ đại lúc trước mà bọn họ thương lượng kỹ càng "soát giá trị danh vọng gả cho một người tốt", còn có thể thuận lợi thực hiện sao?
Dẫn tới mình có thể mau chóng sống cuộc sống tốt đẹp không, có thể nói bây giờ Diệp Thư Hoa để ý chuyện này nhất. Nhưng cũng có thể là cô dùng từ quá trắng trợn, Vương Thúy Phân nghe xong lại nhíu lông mày.
"Con gái con đứa treo chữ lấy chồng ở bên mép, không xấu hổ à?"
Chuyện liên quan đến tương lai hạnh phúc, Diệp Thư Hoa đương nhiên không xấu hổ, kéo tay Vương Thúy Phân lắc qua lắc lại.
"Mẹ, không phải chúng ta đã bàn rồi sao? Mẹ nói cho con biết, bây giờ nên làm gì đi."
"Mẹ chỉ bảo con biểu hiện cho tốt, con gái vốn nên có một danh tiếng tốt, cũng không dạy con những câu nói kia."
Tuy rằng Diệp Thư Hoa cảm thấy hiện giờ đồng chí Vương có hiềm nghi từ chối trách nhiệm, nhưng dù sao có việc cầu người, cô cũng chỉ đành gật đầu liên tục, thừa nhận tất cả những việc này đều là bản thân cô đoán mò, không có liên quan xíu nào đến mẹ.