Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức

Chương 25

Điền Tú Phương nhíu nhíu mày, đang định cất lời thì Dương Diễm Cúc mặt nặng mày nhẹ đi phớt qua.

“Mặc kệ cô ta, lúc nào cũng thích kiếm cớ gây sự.” Chu Xuân Hoa trấn an Điền Tú Phương rồi quay sang trừng mắt cảnh cáo Dương Diễm Cúc.

Bên khu làm việc của đám đàn ông, Lý Đại Thuận vừa cuốc đất vừa tranh thủ trò chuyện với Văn Trạch Tài: “Mẹ tôi bảo hôm nay mời anh sang nhà chúng tôi ăn cơm.”

Văn Trạch Tài nghi hoặc hỏi: “Mời cơm? Vì lý do gì?”

“Vì anh đã cứu hai chúng tôi nên mẹ tôi muốn cảm ơn anh.” Lý Đại Thuận toét miệng cười, giơ tay chỉ vào ngực mình rồi lại trỏ qua Lâm Ái Quốc đang đứng đối diện.

Văn Trạch Tài dừng tay chỉnh đốn lại cái cuốc tiện thể đưa mắt nhìn thoáng qua đám người vẫn trộm đánh giá mình từ đầu buổi tới giờ, ngẫm nghĩ một hồi anh liền nói: “Được thôi, nhưng phiền anh báo với thím Lý một tiếng, tôi muốn đưa vợ con theo cùng.”

Ôi gì chứ cái này quá đơn giản, Lý Đại Thuận cười to: “Được thế thì còn gì bằng, mẹ tôi thích trẻ con cực kỳ, có Hiểu Hiểu sang chơi bà càng vui ấy chứ.”

Thời gian gần đây Điền Kiến Quốc đang tập trung dạy Vương Thủ Nghĩa cách điều khiển máy kéo. Sau khi kết thúc buổi học sáng nay, anh tính ra đồng kiểm tra tiến độ công việc nhưng nào ngờ đi tới đâu cũng đều nghe thấy mọi người râm ran bàn tán về chủ đề bói toán của thằng em rể Văn Trạch Tài. Mặc dù hơi khó chịu một chút nhưng Điều Kiến Quốc không nói gì, anh chỉ thoáng nhíu mày rồi tiếp tục làm việc của mình.

Mà lúc này, tại Điền gia, bà Điền đang lúi húi quét tước ngoài sân còn Ngô Mai thì cặm cụi dọn dẹp phía trong nhà. Tuy nhiên làm được một lúc chị phải dừng lại, giơ tay chống eo, nhăn nhó than phiền: “Sao lần này đau lưng thế không biết?!”

Nghe vậy bà Điền lập tức trừng mắt mắng: “Bầu bì thì phải để ý chứ, cứ cúi thấp như vậy bảo sao không đau lưng mỏi eo. Mẹ đã bảo bao lần mà con có nghe đâu.”

Ngô Mai cười trừ: “Con khoẻ mà nên tranh thủ đỡ đần mẹ mấy việc vặt, chứ ngồi không cũng chán…”

Đang nói thì bất chợt phát hiện ra thằng Đại béo đang lôi lôi kéo kéo Hiểu Hiểu đi ra phía cổng, Ngô Mai lập tức gọi giật giọng: “Đại béo, con định đưa em đi đâu đấy?”

Đại béo giật mình, vội vàng buông tay Hiểu Hiểu ra, đảo đảo mắt kiếm cớ nói dối: “Chúng con định ra ngoài chơi một chút.”

Rất tiếc âm mưu đã bị Tiểu béo vạch trần: “Không phải đâu, anh cả muốn chơi xe của Hiểu Hiểu.”

Ngô Mai quát lớn: “Xe cái gì mà xe. Cô út không có ở nhà dắt nhau sang đấy làm gì? Đưa em vào trong này chơi cho mát, khẩn trương lên!”

Vì không có con gái nên Ngô Mai cực kỳ thích Hiểu Hiểu, đã thế con bé lại ngoan ngoãn đáng yêu nữa chứ, chẳng bù cho hai thằng giặc nhà cô, sểnh ra một tí là chạy đi nghịch bẩn, quậy phá, đánh nhau. Chỉ quản hai đứa nó thôi cũng mệt bở hơi tai rồi!

Mẹ đã hạ lệnh nếu không nghe thể nào cũng no đòn cho xem, Đại béo ỉu xìu, miễn cưỡng quay về nhưng vừa xoay đầu một cái nó liền phát hiện cách đó không xa có một bà già đang nhìn chằm chằm về hướng này. Đại béo hoảng sợ la toáng lên rồi lôi xềnh xệch Hiểu Hiểu cùng Tiểu béo vào trong sân. Hiểu Hiểu phản ứng không kịp, chân nọ vướng chân kia thiếu chút nữa ngã ụp mặt xuống đất. Cũng may bà Điền nhanh tay nhanh mắt chạy lại đỡ kịp.

Bà lập tức quay sang mắng Đại béo: “Nhìn thấy cái gì mà hoảng hốt dữ vậy, tí thì làm ngã em đây này. Phải cận thận chứ!”

Đại béo sợ hãi núp sau lưng mẹ, chỉ dám ló ra cặp mắt, run rẩy nói: “Bà nội, bà già điên đang đứng ngoài cổng nhà mình kia kìa.”

Bà Điền và Ngô Mai nhất thời sửng sốt, lập tức lùa hết đám trẻ vào phòng khách rồi mới đi ra ngoài xem thực hư thế nào.

Đập vào mắt họ là một bà già lụ khụ lưng còng, thân hình gầy trơ xương, trên mặt xếp đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt lúc nào cũng trừng lớn, dại ra và vô hồn khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Quả nhiên đúng là bà già điên thật.

Bà Điền hít sâu một hơi trấn an bản thân rồi cố gắng kéo kéo khoé miệng, líu ríu hỏi: “Thím… thím…có chuyện gì không….?”

…….

Theo sự chỉ đạo của mẹ, Ngô Mai tức tốc chạy xuống ruộng tìm Văn Trạch Tài. Vừa sợ vừa hoảng, chị nói câu được câu mất, cũng may Văn Trạch Tài hiểu ra vấn đề. Nhưng vì bất ngờ và trong khoảng thời gian quá ngắn nên anh chưa kịp định hình danh xưng “bà già điên” là để chỉ ai.

Anh nhíu mày hỏi: “Bà già điên tìm em?”

Ngô Mai gật như bổ củi: “Đúng đúng, hiện bà ấy đang ngồi trong nhà mình, chẳng nói chẳng rằng gì cả, bảo đi cũng không đi cứ ngồi đực mặt ra đấy. Mẹ hết cách rồi nên mới bảo chị ra đây tìm dượng. Yên tâm đi, chị đã đánh tiếng với đồng chí Chu rồi, dượng được phép về trước giờ tan tầm.”

Nghe vậy, Văn Trạch Tài trực tiếp vác quốc lên vai rồi nói với Ngô Mai: “Chị em mình đi thôi.”

Trên đường về, Văn Trạch Tài đã kịp lục lại ký ức, nhớ ra “bà già điên” là ai.

Kể ra thì hoàn cảnh của bà ấy vô cùng đáng thương. Năm nay đã ngoài 70 tuổi nhưng cả cuộc đời phủ đầy tang thương và đau khổ. Goá bụa từ khi còn rất trẻ, một mình gồng gánh nuôi dạy ba thằng còn trai. Nhưng nào ngờ đâu, tại hoạ cứ liên tiếp giáng xuống, thằng con lớn bị ném đá đến chết, thằng thứ hai thì bị lũ cuốn trôi, còn mỗi thằng út cũng bị người ta dụ dỗ bắt cóc mất.

Gần như mất hết tất cả, chỉ còn lại một tia hy vọng cuối cùng, cứ thế bà điên dại lao đi khắp nơi tìm con. Nhưng giữa biển người mênh mông biết tìm ở đâu bây giờ? Bà chỉ có thể lang thang trong vô vọng… Ước chừng năm năm sau, bà được một người tốt bụng đưa trở về thôn nhưng lúc này đây tinh thần đã không còn tỉnh táo nữa rồi…