Mẹ của Mục Năng xuất thân từ đại gia tộc, sau bởi vì chiến loạn mà gia tộc bị hủy diệt, không thể không gả cho cha Mục Năng, nhưng mà không mất đi khí chất từ cốt cách cùng tài học kinh thư, chính vì như thế mới dạy dỗ ra được Mục Quận chúa thoát tục như vậy.
Tình hình ở Hậu viện như thế nào, tất cả mọi người đều đang đợi, Mục Lương ôm đứa bé đi vào bên trong, Ngụy thị vừa đuổi theo sau vừa hô to: "Ngươi muốn đồ sính lễ gì cũng được, nhưng đem đứa trẻ kia trả lại cho Lâm gia, ngươi thà gả cho lão già còn hơn là gả cho một đứa bé, ngươi có hiểu hay không, Mục Lương, ngươi quay lại đây cho ta."
Đứa bé nằm trên vai Mục Lương, quay đầu lại nhìn nữ nhân đang thét mắng kia, nhe răng trợn mắt nở nụ cười, cảm thấy nàng khua tay múa chân rất thú vị.
Trước phủ thân của Cửu Vương là một Thượng Thư phủ, sau Minh Hoàng dẫn người tiến vào Lạc Dương thành, lấy công mà thưởng cho Mục Năng nhưng bởi vì quốc khố đang thiếu hụt, Minh Hoàng liền để Cửu vương tự mình tu sửa.
Mục Năng xuất thân từ thứ dân, không bỏ ra nổi mấy đống bạc, chỉ tùy ý đem ngói đắp kín vào để ở.
Mục Lương một mình ở trong một viện, là tổ mẫu tự lấy tiền túi ra để tu sửa nên vẫn có thể tạm chấp nhận. Vυ' em cùng theo vào, xem đình viện to lớn mà bên trong chẳng có gì, bất giác lắc đầu.
Tốt xấu gì cũng là một Vương phủ, mà lại thành ra như vậy.
Đứa bé không biết điều này, chỉ liếc mắt nhìn rồi lại uốn éo cái mông muốn hạ xuống, Mục Lương bế nàng vào nhà rồi mới thả nàng xuống, sai người đi chuẩn bị chút đồ ăn cho đứa trẻ, nói: "Nhũ nương cũng đi theo đi, nàng thích ăn cái gì thì bảo người ta chuẩn bị, ngươi chăm sóc nàng quen rồi, tự có chừng mực."
Nhũ nương không muốn đi theo, mới gặp mặt lần đầu làm sao chịu đem Tiểu Lâm Nhiên để lại ở trước mặt của nàng.
Mục Lương nhìn thấy bà do dự, nhàn nhạt giải thích: "Gia chủ của nhà người đều tin ta, ngươi lại không tin?"
"Không dám, không dám." Nhũ nương cười rồi lui ra.
Tiểu Lâm Nhiên gan lớn, bước chân đi đi lại lại trong phòng, sờ sờ, trên giường, lại với tay nhỏ bỏ lên giường, đáng tiếc chân quá ngắn, cái mông kẹt ở giường khe, toàn bộ thân thể kẹt ở nơi đó, hoảng đến mức hô to: "Bé ngoan, bé ngoan."
Làn gì có người chỉ gọi tên của chính mình, Mục Lương bất động, tỳ nữ hầu hạ cũng không dám động chân tay, chỉ thấy được thân thể nhỏ nhỏ kia đang giãy giụa ở chỗ đó, hai cái chân ngắn tũn đạp lung tung, đều cùng nhau cười ra tiếng.
Mục Lương bất giác mỉm cười.
Đem người ôm lên giường, tỳ nữ hầu hạ lão phu nhân vội vã chạy lại đây, hấp tấp nói: "Quận chúa, lão phu nhân nói ngài đi qua một chuyến, mang theo cả đứa bé Lâm gia."
****
Hậu viện mát mẻ, một cây cây ngô đồng cao to kiêu hãnh xòe tán lá che chắn lại ngày mùa hè nóng rực, từng trận gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua.
Thổi đến mức Tiểu Lâm Nhiên thích thú mà nheo mắt lại, ôm cổ Mục Lương, chỉ vào lá cây đang lay động: "Lá, lá."
"Lá cây." Mục Lương dừng bước, hái một mảnh lá cây rồi đặt vào trong lòng bàn tay nho nhỏ của nàng, con ngươi trở lên tịch mịch, không biết được nàng đang nghĩ gì.
Lòng bàn tay nho nhỏ cầm chiếc lá cây xanh lục lên, chớp mắt một cái, chiếc lá bị nhét vào trong cái miệng nhỏ, Tiểu Lâm Nhiên nheo mắt lại, miệng bi bô nhóp nhép, Mục Lương vội vàng lấy cái lá trong miệng nàng ra.
"Nếu ăn vào thì chỗ này sẽ không cảm thấy thoải mái đâu." Mục Lương cách lớp y phục vỗ vỗ vào cái bụng nhỏ của nàng.
"Quận chúa đến rồi!" Không biết là ai hô một tiếng.
Lão phu nhân tuổi tác chỉ năm mươi, ánh mắt sắc bén, một thân áo lụa nâu Trường Hạc, trong tay vuốt Phật châu, nhìn thấy Mục Lương bế đứa bé trên tay, liền vẫy nàng tới.
Tiểu Lâm Nhiên không sợ người lạ, bò lên trên giường ngồi rồi mò tới đĩa dưa hấu, dưa hấu được trông từ nước giếng, nhẹ nhàng khoan khoái lại ngọt.
Đôi tay nhỏ bé kia cử động cực nhanh, lão phu nhân không kịp đè lại thì cái tay kia đã lấy đồ nhét vào trong miệng, mắt nhỏ như cũ nhắm lại, méo xệch đầu.
Lão phu nhân thấy nàng ăn xong rồi, sai người mang khăn ra, rồi lau miệng cho nàng, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn ngọc trên cổ nàng, trong mắt tối sầm lại, đưa tay định lấy xuống. Ngôn Tình Xuyên Không
Nàng mới đưa tay ra chạm vào, liền bị tay nhỏ vỗ đẩy ra, rồi nhanh chóng che lại, mở to hai mắt trừng mắt bà: "Không ngoan, không ngoan."
Mục Lương xem cuộc vui mặt mày liền dãn ra, lúc nãy không phải là dáng dấp như vậy!
"Đứa bé này cũng coi như cảnh giác." Lão phu nhân nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt lạnh lùng, "A Lương, đồ vật kia là của ngươi, người nên tự mình đi lấy."
"Chỉ sợ nàng không muốn." Mục Lương từ chối.
"Thử xem thì biết." Lão phu nhân vẻ mặt thâm sâu khó lường, xoay chuyển Phật châu trong tay, nói: "Năm ngoái ta trồng cây nho, năm nay có thể ăn rồi."
Mục Lương do dự một hồi, đi tới chỗ Lâm Nhiên đang ăn dưa hấu, đưa tay ra, Lâm Nhiên thờ ơ không phản ứng, cũng chỉ liếc mắt nhìn, con ngươi đen kịt xoay chuyển hai lần, nhanh chóng giơ tay cầm lên mấy miếng dưa hấu, tốc độ nhét nhanh vào miệng.
Trước mắt có thêm một vệt bóng tối, nàng nâng đầu lên xem, vừa lúc nhìn thấy Mục Lương đưa tay ra trước ngực mình, cầm lấy chiếc nhẫn ngọc.
Nàng không có vỗ tay đẩy ra cũng không có trừng mắt, để cho Mục Lương mang đồ vật đi.
Lão phu nhân nở nụ cười, nói: "Vừa mới định hôn, nên chấp nhận, không thể để cho người ta nghĩ Mục gia nói không giữ lời, còn Ngụy thị thì chỉ cần đưa rương châu báu, sẽ không nói gì nữa."
Mục Năng đứng một bên, không dám thở mạnh, trong mắt có mấy phần không cam lòng. Lão phu nhân thấy vậy, nói: "Trừ phi ngươi đi đầu thai lại, thì cũng sẽ không kém đứa bé này bao nhiêu tuổi đâu."
Không nói đến còn tốt, nói rồi Mục Năng liền giơ chân: "Nhi tử cũng muốn sinh, có thể sinh tiếp được không? Nếu mà sinh ra được thì sẽ gả hết cho Lâm Nhiên, còn ta sống lâu hơn một chút, vẫn sẽ có được bạc của Lâm gia, A Thanh cũng không phải chịu ủy khuất."
Mục Lương nghe được tai nóng lên, ôm lấy Lâm Nhiên muốn đi: "Tất nhiên là vậy rồi, tôn nữ đưa nàng ra ngoài sân chơi, thỉnh cầu phụ thân ra gian ngoài khắc phục hậu quả, trước tiên đi giải quyết tài sản của Lâm gia, rồi đưa ta quản lý."
Dù gặp chuyện tâm cũng không động, xử lí dứt khoát, lão phu nhân đối với thái độ của nàng rất hài lòng: "Được rồi, đồ Lâm gia nếu đưa tới cửa, một đồng tiền cũng không thể để rơi vào tay người khác, người hiểu chưa?"
Câu sau là nói cho Mục Năng nghe, đã lên lưng hổ thì khó xuống, đương nhiên phải lấy lại chút bộ mặt, tuy nói thương nhân địa vị thấp kém, nhưng Đại Chu thứ nhất thương, giàu đến mức có thể đọ với vua, có được cũng sẽ không mất mặt.
Mục Năng gãi gãi đầu, chỉnh lại áo bào rồi đi ra Tiền viện, thu nhận hết Lâm gia chủ tớ, nam đinh đặt ở Tiền viện bên trong, nữ quyến thu xếp ở lại trong hậu viện.
Lâm Tứ thấy Vương gia giữ lời hứa, hoàn toàn yên tâm, đem sự tình an bài xong liền quay về Lạc Dương, cô nương được Mục Quận chúa chăm sóc, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, còn lại chính là đám thân thích lòng tham không đáy của Lâm gia
****
Lâm gia đem hài tử cùng gia sản đóng gói đưa tới cửa, tin này mấy ngày nay truyền khắp Lạc Dương thành, nhất thời trở thành trò cười trong mắt thiên hạ, đến cả các triều thần quen biết với Mục Năng cũng không nhịn được trào phúng vài câu.
Mục Năng da mặt dày, hai câu nghe không vừa ý ngay lập tức vung quyền, đánh qua đánh lại, nháo đến cả Minh Hoàng cũng biết, nhưng là sống chết mặc bay.
Bát Vương gia nghe chuyện liền cười vài câu, lập tức trúng ngay một chưởng, nói cũng không dám nói, trái lại Thế tử Tề Việt hí ha hí hửng muốn đi nhìn xem hình dáng chú rể mới của Cửu Vương thúc là ra sao.
Bò lên trên tường viện, hắn nhìn thấy trong bụi cỏ có một cái mông đang cong lên tìm đồ vật, hắn nâng cằm, hướng về phía Mục Lương đang ngồi dưới tán cây đọc sách, gọi nàng: "Thập Cửu, ngươi có phải bị mù rồi không?"
Hắn gọi Thập Cửu là bởi vì sau khi chín vị huynh đệ kết bái, hài tử của bọn họ đều lấy thứ tự từ lớn đến bé để gọi, Mục Lương nhỏ nhất nên là Thập Cửu, Tề Việt là Thập Ngũ.
Mục Lương nghe tiếng đi ra xem, thấy một người nằm úp sấp trên đầu tường, dáng dấp ngỗ ngược, cũng coi như tuấn tú, nàng ho nhẹ một tiếng, trên đầu tường ai u một tiếng.
Tỳ nữ cầm cung đem người đánh xuống, biện pháp này làm trăm lần như một đều thành công.
Mấy giấy sau, một công tử trẻ tuổi xuất hiện ở cửa, che đầu của chính mình, "Đánh người không đánh mặt, tỳ nữ của nhà ngươi sao nhẫn tâm như vậy, đánh vào trán, làm hỏng mất dung nhan tuyệt mỹ của ta, ngươi cũng chỉ có thể gả cho ta."
Dưới bóng cây mát mẻ, Mục Lương vẻ mặt lạnh như băng, đến mí mắt cũng không thèm nhìn hắn, nhìn về phía người trong bụi cỏ, phân phó tỳ nữ đem người ôm trở về, không để cho nàng chịu thời tiết nóng.
Tề Việt thấy nàng không để ý mình, nhanh chân tóm lấy cổ áo đứa bé trong bụi cỏ, xách lên, chỉ vào khuôn mặt như hoa của nàng, "Bản thế tử không sánh được với nàng?"
"Nàng có trăm vạn bạc, ngươi có không?" Mục Lương nhìn quét qua hắn, ôm lấy người sắp sửa xù lông, cầm một miếng dưa hấu đến dụ dỗ.
Lâm Nhiên cầm được miếng dưa hấu, mở to hai mắt nhìn người vừa cầm cổ áo nàng: "Rắm chó không kêu!"
Âm thanh thật là vang dội, Tề Việt nghe được cả kinh, "Sao cảm giác câu nói này rất quen tai, Cửu Vương thúc hôm qua còn mắng ta, đứa nhãi con này học được lúc nào?"
"Rắm chó không kêu!" Lâm Nhiên lại mắng một câu.
Mục Lương cũng cong môi nở nụ cười theo, lau lau khuôn mặt lấm lem của nàng, khen: "Bé ngoan thật biết điều."
Tiểu Lâm Nhiên đang cúi đầu ăn dưa cũng nói một câu: "Bé ngoan thật biết điều."
Tề Việt sắc mặt tái xanh không một giọt máu, nhìn Lâm nhiên ăn hết đĩa dưa hấu, bĩu môi, há mồm muốn mắng người thì bị Mục Lương che miệng lại: "Một ngày một miếng, không thể ăn nữa."
"Đúng, một ngày một miếng, bản thế tử có thể ăn nguyên sọt, vì thế ngươi không thể bằng ta, mau mau từ hôn đi, để ta lấy A Lương, cũng không ngại ngươi làm thuốc cao bôi trên da chó, một lớn một nhỏ đều cưới vào cửa."
Tề Việt vui vẻ nói một phen, đứng dưới bóng cây, cho tất cả tỳ nữ lui hết ra bên ngoài, Mục Lương lại nói: "Thế tử nếu có thể lấy ra trăm vạn bạc sính lễ, ta sẽ gả."
"A Lương, ngươi sao lại giống như con buôn vậy, muốn nhiều bạc như thế làm cái gì, dù cho ngươi gả cho người hoàng gia cũng không thể có được trăm vạn bạc sính lễ." Tề Việt không nói ra được kinh ngạc, Thập Cửu từ lúc nào trong đầu chỉ toàn nghĩ đến tiền.
Mục Lương ôm Lâm Nhiên, động viên nàng giây lát, quay sang Tề Việt nói: "Bởi vậy, ngươi không nên nói nhiều làm gì."
"Thập Cửu, ngươi suy nghĩ cho rõ ràng, chờ nàng lớn lên, ngươi sẽ thành hoa Mẫu Đơn sắp tàn, không còn chói sáng như bây giờ đâu." Tề Việt gấp đến độ đi loanh quanh, vốn tưởng rằng đó chỉ là trò cười bên ngoài kể, ai ngờ đó là sự thật.
Nhìn Lâm Nhiên đang ngồi trong lòng nàng, hắn cực lực nhẫn nhịn kích động muốn đem người ném ra ngoài, một lát sau, mới bỗng nhiên đoạt lấy Lâm Nhiên.
Mục Lương cả kinh, "Ngươi muốn làm gì?"
Tề Việt không có đáp lại, không để ý Lâm Nhiên đang giãy dụa, ôm nàng vào thư phòng Mục Năng, đóng cửa phòng, đem giấy đặt ở trước mặt nàng: "Viết, viết thư từ hôn!"
Lâm Nhiên không khóc không nháo, mở to hai mắt như xem trò vui nhìn hắn, đưa tay tát vào mặt hắn một cái thật kêu: "Rắm chó không kêu!"
Tác giả có lời muốn nói:
Bé ngoan: Tề Vương Thế tử là một tên ngốc, ta xác nhận.
Nào đó nền tảng phát ra nhận thưởng, 10000 Tấn Giang tệ, đại gia có thể thử xem.
Mặt khác, lớn vô cùng nhà đầu lôi cùng dịch dinh dưỡng, siêu cấp cảm tạ, các ngươi khẳng định rất đáng yêu, mắt ngôi sao jpg.
Cảm tạ tại 2020-01-13 18:43:00~2020-01-14 19:02:28 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra cá tằm lôi tiểu thiên sứ: Đông chi Tuyết Nhân, nước kiều tử 1 cái;
Cảm tạ ném ra nước cạn bom tiểu thiên sứ: Sâu lười 1 cái;
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Thì Tri Thu 3 cái; sâu lười, Vượng Tử, Tô Dực Khanh 1 cái;
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Sâu lười 1 cái;
Cảm tạ ném ra địa lôi tiểu thiên sứ: Thì Tri Thu, cà chua 2 cái; sâu lười, càng sơ, Tiểu Mộc 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Phuket me 88 bình;い Tiểu Tịch. 30 bình; Tiểu Mộc 9 bình; mê muội hút con mèo 5 bình; sung sướиɠ nhỏ khiêu oa 3 bình;Crystal☆ điệp 2 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!