Võ Đạo Trường Sinh: Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 15: Mùa Đông Đến Rồi! Cường Đạo Tới Cửa!

"Xuy!"

Trong một tiếng va đập chát chúa, tảng đá cứng rắn này rơi xuống trên mặt đất, một chia làm hai, bề mặt bị chém bóng loáng như gương!

Trảm Thiết Đao Pháp đã đạt tới cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh, cũng bắt đầu hiển lộ phong mang.

Dưới lực lượng, kỹ xảo của Tô Trường Không gia trì, một đao hướng tới hoàn toàn có thể dễ dàng trảm đứt nham thạch cứng rắn, thậm chí còn có thể chặt đứt binh khí của địch nhân!

Ngũ Cầm Hí đột phá đến trình độ ngũ cảnh Xuất Loại Bạt Tụy, ngoại trừ khiến tố chất thân thể của Tô Trường Không tiến thêm một bước tăng lên, thì biến hóa lớn nhất do nó mang lại chính là nội tạng của hắn cũng đạt được trình độ rèn luyện nhất định.

Lục phủ ngũ tạng càng thêm cường tráng, lại khiến thể lực, sức chịu đựng tăng lên trên diện rộng.

Hiện giờ Tô Trường Không có thể đạt được tốc độ mười mét/giây, lại hoàn toàn giữ vững được tốc độ này chạy liên tục không ngừng nghỉ cả trăm dặm đường!

Biến hóa cực độ khoa trương.

"Trở về đi."

Tô Trường Không thở ra một hơi, sau đó thu đao vào vỏ, cất bước trở lại Hắc Thiết sơn trang.

Vẫn như thường ngày, sau khi hắn ăn xong điểm tâm, lại tiến vào trong xưởng, bắt đầu rèn đao kiếm.

Theo thể lực tăng lên, theo kỹ xảo rèn đề cao, hiện giờ một tháng Tô Trường Không có thể tạo ra từ 6 đến 7 thanh binh khí có phẩm chất đủ tư cách, coi như một thành viên có hiệu suất hàng đầu trong tất cả chú tạo sư thuộc Hắc Thiết sơn!

Nhiệt độ từ bếp lò trong xưởng cực cao, tiếng đánh kim loại vang lên không dứt bên tai.

Tô Trường Không vốn cho rằng ngày hôm nay của hắn sẽ bình yên, lặng lẽ trôi qua như những ngày khác, nhưng có đôi khi, mọi chuyện không hề như người ta mong muốn!

"Đang đang đang đang!"

Ngay lúc ấy, tiếng chuông dồn dập, vang vọng cả Hắc Thiết sơn trang.

Tiếng chuông to rõ này đã vang lên cả một khắc vẫn không ngừng.

"Đã xảy ra chuyện gì? Đây là tiếng báo động trước!"

Tất cả thợ rèn trong xưởng đều ngừng công tác trong tay, sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Phải biết rằng, ngày thường chỉ có buổi sáng, mới vang lên tiếng chuông báo giờ nhưng lúc này đã sắp tới giữa trưa, bỗng nhiên tiếng chuông lại vang lên dồn dập liên miên không dứt kiểu này, hiển nhiên là báo động trước!

Chắc chắn có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!

Tất cả mọi người đều ngừng việc trên tay, đi ra ngoài phòng.

Giờ phút này, những bông tuyết tinh tế vẫn đang bay trên bầu trời, kèm theo đó là gió lạnh, buốt đến tận xương tủy.

"Có cường đạo đến! Mọi người mau cầm binh khí! Mau cầm binh khí!"

Một chuỗi những tiếng gào thét từ trên tường cao truyền đến, cửa lớn của Hắc Thiết sơn trang đã đóng chặt từ lâu.

"Có cường đạo?" Tô Trường Không cũng không khỏi hơi giật mình.

Hắc Thiết sơn trang lấy chú khí mà sống, bởi vậy bên trong trang lúc nào cũng có hơn trăm người tụ tập, rất nhiều trong số những người này đều là tráng niên trẻ tuổi khỏe mạnh, binh khí lại sung túc, hoàn toàn đủ lực lượng để tự bảo vệ mình.

Vì lẽ đó, đám cường đạo bình thường căn bản không dám tới gặm khối xương cứng này!

Mà hiện giờ, giữa tiết mùa đông lạnh muốn đóng băng lại có cường đạo đột kích!

Tô Trường Không lập tức quay về phòng một chuyến, lấy Trảm Thiết đao ra.

Những thành viên còn lại của Hắc Thiết sơn trang cũng cầm đao kiếm trong tay, có người còn dứt khoát mang theo chùy sắt, ai nấy đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, tập trung lại.

Ở bên trong thời loạn thế này, Hắc Thiết sơn trang chẳng những là nơi để bọn họ mưu sinh càng là một chốn dung thân bảo đảm an toàn cho bọn họ.

Hiện giờ nơi này phải đối mặt với kẻ thù bên ngoài, hiển nhiên tất cả cần phải đoàn kết nhất trí!

Tô Trường Không đi lên tường cao bên ngoài sơn trang, nhìn về phương xa.

Chỉ thấy ở bên trong gió tuyết, là một đám kỵ sĩ cưỡi con ngựa cao to. Những người này ăn mặc không đồng nhất nhưng khí tức ai nấy đều hung hãn, đeo các loại binh khí như đao kiếm trên lưng, số lượng chừng hơn mười người.

Nhưng người hấp dẫn lực chú ý của Tô Trường Không nhất lại là một tráng hán cầm đầu.

Tráng hán để râu quai nón kia quàng một chiếc khăn bằng da thú lên cổ, trong đôi mắt to như chuông đồng có mang theo quang mang nhϊếp nhân tâm phách ( như muốn hút cạn linh hồn người khác ), khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Người này cưỡi trên lưng một tuấn mã, khiêng một cây chùy dài gần một mét, đầu chùy nọ có kích thước bằng khuôn mặt người.

Từ cách ăn mặc cộng thêm trang bị hoàn mỹ của những người này, kết hợp với khí tức hung hãn, có thể nhận ra, bọn họ tuyệt đối không phải đám cường đạo ô hợp bình thường!

"Mạc trang chủ của Hắc Thiết sơn trang, sao không hiện thân gặp mặt?"

Mấy chục người ngựa dừng ở bên ngoài cổng lớn của Hắc Thiết sơn trang. Tráng hán râu quai nón cầm đầu kia mở miệng hét to một tiếng.

Hiển nhiên trước khi đám cường đạo này đến đây, bọn họ đã điều tra kỹ càng về Hắc Thiết sơn trang, cũng biết trang chủ của Hắc Thiết sơn trang chính là Mạc Thiết!