Mượn Giống

Chương 1: Cửa, đóng cửa lại... (H)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Đây là lần đầu tiên Hạng Chấn say như thế này, say đến mức không biết nhà mình ở đâu.

Hai đồng nghiệp phải khiêng người vào tận phòng ngủ, nói rằng hôm nay Hạng Chấn vui vẻ, uống thêm mấy chén, chị dâu không cần phải lo lắng.

Sau khi tiễn hai đồng nghiệp ra về, Phục Hoa nhanh chóng giặt sạch khăn mặt rồi đi tới lau mặt cho người đàn ông, vừa lau mặt xong, Hạng Chấn đã tỉnh dậy, nắm lấy tay cô và nói xin lỗi.

Phục Hoa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, luôn miệng trấn an anh nói không có việc gì đâu.

Hạng Chấn có vẻ ngoài hơi thô kệch, không được học hành tử tế nhưng rất hiếu thảo với cha mẹ và rất yêu thương vợ, hai người đã kết hôn được một năm, ngoại trừ việc tới bây giờ vẫn chưa có con, thì những chuyện khác coi như viên mãn.

Hạng Chấn gọi vợ hai lần, kéo Phục Hoa lên giường, vươn tay ra cởi váy của cô.

Hôm nay anh vội vàng hơn mọi khi, dùng bàn tay to xoa nắn ngực cô, còn tay kia cởi bỏ qυầи ɭóŧ của cô.

Phục Hoa kinh ngạc vươn tay đẩy anh: "Không được, cửa không đóng..."

Người đàn ông vóc dáng cao lớn, cả người đều là cơ bắp, Phục Hoa căn bản không thể đẩy anh ra được, hơn nữa anh lại còn uống say, trọng lượng cả cơ thể đều đổ dồn lên người cô, Phục Hoa bị anh đè tới mức gần như không thở nổi.

Phòng bên cạnh là em trai của Hạng Chấn, tên là Hạng Huân, vừa mới học đại học, cuối tuần sẽ tới ở lại hai đêm, hôm nay đại khái đang nghe nhạc trong phòng, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Hạng Chấn đã xé toạc qυầи ɭóŧ của cô, đưa ngón tay áp vào hoa huyệt của cô thử nhưng không ra nước, đành phải kéo hai chân Phục Hoa nhấc lên, vùi mặt thẳng vào hoa huyệt của cô, há miệng ngậm lấy âʍ ѵậŧ ở giữa, không ngừng liếʍ cắn.

Phục Hoa bị liếʍ không nhịn được kêu lên thành tiếng, cô vỗ vai Hạng Chấn muốn đẩy anh ra: "Cửa… Đóng cửa lại..."

Nhưng đã quá muộn.

Hạng Huân ở phòng bên cạnh đi ra ngoài rót nước, vừa đi ngang qua cửa phòng ngủ, tầm mắt liền dừng lại trên người Phục Hoa đang trần trụ nằm ở trên người, làn da trắng tới mức phát sáng, bầu ngực đầy đặn không ngừng run rẩy, núʍ ѵú màu hồng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đứng thẳng, còn có một bàn tay to lớn thô ráp đang không ngừng xoa nắn bầu ngực đầy đặn kia.

Âʍ ɦộ mở rộng, lôиɠ ʍυ thưa thớt mềm mại, hai môi âʍ ɦộ bị người đàn ông kia liếʍ láp mà trở nên ướt đẫm, khe hở ở giữa là một màu đỏ tươi tuyệt đẹp.

Hạng Chấn cởϊ qυầи, lấy côn ŧᏂịŧ đã sớm cương cứng của mình ra ngoài, nhắm vào miệng huyệt của cô cọ cọ vài cái rồi mới đâm vào trong.

Phúc Hoa bị thứ to lớn kia đâm vào da đầu tê rần, nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó vươn tay đẩy Hạng Chấn ra, giọng nói đứt quãng: "Cửa, đóng cửa..."

Người đàn ông đè hai chân cô rộng ra không ngừng đâm vào, ván giường run lên.

Phục Hoa không thể chịu nổi nữa, cắn vào mu bàn tay nức nở khe khẽ, Hạng Huân vẫn còn đang đứng ở cửa, trong tay cậu cầm một cái cốc, cứ vậy mà đứng từ xa nhìn cô, Phục Hoa xấu hổ vô cùng, muốn lớn tiếng bảo cậu đừng nhìn, muốn lên tiếng bảo Hạng Chấn dừng lại, nhưng khi cô mở miệng còn chưa thốt ra được một câu hoàn chỉnh, nước mắt vội vàng rơi xuống.

Hạng Huân vài bước đi tới, đóng cửa lại.

Trong phòng cách âm không tốt, Phục Hoa không dám kêu thành tiếng, bị Hạng Chấn liên tục đâm vào thật sự chịu không nổi, bật ra tiếng nức nở đứt quãng, tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng khóc nức nở khe khẽ từng đợt từng đợt rơi vào trong tai Hạng Huân.

Cậu cầm cái cốc, đi đến bên bình nước, rót một cốc nước lạnh, ngẩng đầu uống cạn.

Dòng nước lạnh lẽo theo cổ họng chảy vào trong cơ thể nhưng cũng không thể dập tắt được ngọn lửa hung ác đang hoành hành trong cơ thể.

Hạng Chấn không biết đã gặp phải chuyện gì, đêm nay lúc làʍ t̠ìиɦ cực kỳ hung hãn, Phục Hoa bị anh làm cho tưởng như không thở nổi, lúc này người đàn ông mới thỏa mãn bắn vào bên trong cơ thể của cô, Phục Hoa nghỉ ngơi hơn mười phút, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị đi tắm.

Hạng Chấn đã ngủ say, miệng còn nói mơ, luôn miệng gọi vợ rồi nói xin lỗi.

Phúc Hoa sờ sờ mặt anh, trấn an nói: "Không sao đâu, ngủ đi."

Cô lấy quần áo định đi tắm nhưng lại gặp Hạng Huân ở cửa phòng tắm, tuy rằng cậu và Hạng Chấn là anh em nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau, Hạng Chấn là người bộc trực và thẳng thắn, còn Hạng Huân là người mọi chuyện đều giữ ở trong lòng.

Mặc dù cậu mới mười chín tuổi, cậu so với Hạng Chấn chững chạc hơn vài phần, Phục Hoa không biết phải ở chung với cậu như thế nào.

Hơn nữa sau những chuyện xảy ra tối nay, hiện tại cô không còn mặt mũi nào để nhìn cậu, cúi đầu chạy vội vào trong nhà tắm.

Trong không khí có mùi tanh nồng.

Phục Hoa tưởng đó là mùi trên người mình, tới khi cô bước vào phòng tắm, liền nhìn thấy có một đống giấy vệ sinh trong thùng rác bên cạnh bồn cầu.