"Lớp trưởng, cậu. . ."
Đường Viễn phát hiện sau khi lão Trương nói xong sắc mặt lớp trưởng đã liền thay đổi. Mặc dù cậu ấy vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng nhìn cây bút bị lớp trưởng siết gãy, cậu muốn nói lại thôi.
Kế tiếp, lão Trương đọc những cái tên còn lại, chỗ ngồi trong lớp phần lớn đều thay đổi, đọc xong cũng bắt đầu giảng bài.
Tiết học đầu tiên kết thúc, Đường Viễn an ủi: "Lớp trưởng, ngồi với nhau cũng được. Sau này sẽ không ai dám xé sách cậu nữa. Hơn nữa cũng ngồi không bao lâu, sớm muộn cũng chia lại thôi."
Đường Viễn vẫn là có chút bất đắc dĩ: "Lớp trưởng, cậu đừng quá khó chịu. Tạ Bệnh Miễn hôm nay cũng giúp cậu, có lẽ hắn muốn làm bạn với cậu."
Vừa dứt lời, khóe mắt Đường Viễn thoáng nhìn thấy gì đó lập tức im bặt.
Một chiếc hộp tinh xảo được đặt ở trên bàn, Tạ Bệnh Miễn nhìn Hạ Thanh Từ như vậy liền biết là cậu đang tức giận. Đầu ngón tay ấn trên bàn, nói: "Tiểu lớp trưởng, cậu ăn sáng chưa? Bị thương cần phải bổ sung nhiều protein hơn."
"Đừng tức giận, lúc đó đồng ý chính là nói chuyện với lão Trương, cậu cũng không có quy định là nói cái gì."
Ánh mắt Hạ Thanh Từ chuyển từ đầu ngón tay đến khuôn mặt của đối phương. Khi bắt gặp khuôn mặt tươi cười, cậu hơi nắm chặt đầu ngón tay, chậm rãi dời tầm mắt.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu kìm chế không mở miệng, sợ nếu nói ra sẽ mất khống chế.
Cậu không trả lời, đối phương cũng không chịu buông tay:
"Lớp trưởng, tôi cũng vừa giúp cậu. Tôi khẳng định sẽ không để ai gây phiền toái cho cậu. Cậu đừng mặc kệ tôi."
"Nhớ ăn sớm." Tạ Bệnh Miễn thường thấy Hạ Thanh Từ ăn trứng sau khi kết thúc tiết học thứ 2, như thể mỗi ngày trong túi cậu đều phải có trứng.
"Buổi trưa nhớ đổi chỗ. Nếu cậu không muốn chuyển bàn thì để tôi chuyển cho, đến lúc đó thì gọi cho tôi."
Người nào đó nói xong liền rời đi, Đường Viễn ở bên cạnh mở to hai mắt vẫn chưa hoàn hồn, không chỉ có mỗi cậu ta mà cả mấy bạn học chung quanh cũng như thế.
Vừa rồi thái độ Tạ Bệnh Miễn không giống với bình thường, hai người này từ khi nào thân thiết như vậy?
Hạ Thanh Từ nhìn bữa sáng trên bàn, làm sao lúc này cậu còn không biết mình bị lừa đây? L*иg ngực có chút ngột ngạt, càng nhìn bữa sáng cậu càng cảm thấy khó chịu.
"Đây là Mây Ký nha. Lớp trưởng, nhà hàng này muốn mua thì phải xếp hàng trước hai ba tiếng..."
Cậu cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, mặc dù bề ngoài trông rất bình tĩnh nhưng cậu lại đẩy bữa sáng lên bàn Đường Viễn với vẻ mặt vô cảm.
"Lớp trưởng?"
Hạ Thanh Từ: "Cho cậu."
Ai cần thì cho.
Đường Viễn có chút kinh ngạc, sau khi hỏi hai ba lần cậu mới chắc chắn lớp trưởng thật sự đưa cho mình. Hỏi xong, cậu mới vui vẻ nhận lấy.
Cả Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ở hàng sau đều đang xem, thấy Hạ Thanh Từ đưa bữa sáng cho Đường Viễn, hai người có chút tiếc mài sắt không thành kim.
"Lớp trưởng không có ném đi, xem như tôi thua."
Diệp Kỳ không nói nên lời và chuyển tiền, Mạnh Phi Du cũng làm như vậy.
Vừa rồi, ba người bọn họ đang đánh cược xem lớp trưởng có vứt bữa sáng do Nhị ca đưa hay không. Hai người bọn họ cược lớp trưởng nhất định sẽ ném đi, nhưng không nghĩ tới cậu ấy chỉ là cho đi mà thôi.
Tạ Bệnh Miễn nhận tiền, uể oải nói: "Lần trước mấy cậu không phát hiện cậu ấy không lãng phí đồ ăn sao."
"Xem như không vứt thì chắc chắn lớp trưởng cũng sẽ tức chết." Mạnh Phi Du nói: "Từ khi vào lớp tôi đã không thấy cậu ấy di chuyển, vẫn ngồi đó không nhúc nhích."
Tạ Bệnh Miễn nhướng mày: "Ít nhất tôi đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy."
Mạnh Phi Du: "..." Tôi không còn gì để nói.
Mấy đứa ngồi dãy sau mãi đến tiết 2 mới về. Chỉ có một đứa về, đứa còn lại xin nghỉ để đi bệnh viện, việc đầu tiên khi về là xin lỗi Hạ Thanh Từ.
"Lớp trưởng, lúc nảy là lỗi của tôi. Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, chờ cậu ấy khỏi thương sẽ tự mình tới đây, thật xin lỗi."
Đôi mắt cậu ta đỏ hoe, cúi xuống xin lỗi rồi đứng đó không nhúc nhích.
Hạ Thanh Từ ngồi trên ghế, ngòi bút dừng lại nhưng không đáp lại lời xin lỗi của bên kia. Một lúc sau, người nọ vẫn ở trước mặt, cậu ngẩng đầu lên, không hiểu người kia còn đứng ở chỗ này làm gì.
"Lớp trưởng, chúng tôi ở trường đánh nhau có thể sẽ bị kỷ luật, kỷ luật sẽ ảnh hưởng đến xét tuyển đại học. Cậu có thể nói với Nhị ca đừng xử lý kỷ luật chúng tôi được không?"
"Xin lỗi."
Cậu ta lại cúi đầu, ngữ khí thành khẩn nói: "Chúng tôi thật sự biết sai rồi, lần sau không dám tái phạm, thật xin lỗi."
Hạ Thanh Từ nghe thấy điều đó hơi sững sờ, cậu nhìn nam sinh trước mặt như thể một giây sau sẽ quỳ rạp trước mặt mình và ký ức của cậu dường như trùng lặp với kiếp trước.
Kiếp trước cậu bị vu oan buộc thôi học, cha cậu cũng như vậy ăn nói khép nép với lãnh đạo nhà trường, nhưng cũng không có kết quả.
Về phần nguyên nhân, cậu cũng không muốn nghĩ nữa. Khi đó đã là học kỳ một của lớp 12, cách thời gian đó còn rất xa.
Cậu thu hồi suy nghĩ, muốn nói mình không quyết định được, nhưng cuối cùng lại đổi lời: "Tôi sẽ cố gắng."
Nghe một câu như vậy, cậu nam sinh cúi đầu chào Hạ Thanh Từ nhiều lần để cảm ơn một cách chân thành, và sau đó quay về chỗ khi tiếng chuông vào lớp vang lên.
"Nhà hắn kỳ thật cũng không tệ, bình thường phạm lỗi sẽ không bị ghi, cũng không xử phạt: " Đường Viễn thở dài: "Nhưng cho dù không tệ, cũng không bằng gia đình của Tạ Bệnh Miễn."
"Ngoại trừ Thẩm gia, Tạ gia chính là một tay che trời ở Khang thành."
Hạ Thanh Từ trầm mặc không nói, trong lòng ngột ngạt càng nặng, vốn là mặc kệ Tạ Bệnh Miễn nhưng bây giờ lại phải đi tìm hắn.
Trước tiên không biết Tạ Bệnh Miễn có chịu nghe cậu nói hay không chứ đừng nói là cậu chủ động đi tìm hắn. Cậu căn bản không nghĩ tới bước này.
Hắn nói chuyện không đáng tin, tự cao tự đại, ngang ngược. Khuyết điểm của Tạ Bệnh Miễn nhiều không đếm xuể.
Cậu không đến tìm Tạ Bệnh Miễn, nhưng đến giờ tan học người nào đó đã tự động tìm đến.
"Lớp trưởng, tôi chuyển bàn cho cậu. Cậu muốn cùng tôi ngồi hàng cuối, hay tôi cùng cậu ngồi hàng thứ ba?"
Tạ Bệnh Miễn không nỡ rời khỏi vị trí cuối lớp của mình, suy nghĩ một chút và nói: "Lớp trưởng, cậu nên theo tôi đến hàng cuối cùng đi."
"Đúng vậy, lớp trưởng. Lấy gà làm gà, lấy chó làm chó." Mạnh Phi Du tiếp tục nói.
Diệp Kỳ: "..."
Tạ Bệnh Miễn trong mắt hiện lên nụ cười nửa miệng, liếc Mạnh Phi Du một cái, người này lập tức im bặt.
Hạ Thanh Từ mặt không đổi sắc, không nhúc nhích ấn xuống bàn: "Tôi không muốn ngồi cùng cậu."
"Ngồi với cậu, trên diễn đàn lại có rất nhiều ảnh của chúng ta." Hạ Thanh Từ tùy tiện tìm một cái cớ: "Sẽ phiền phức hơn, có lẽ lần sau không chỉ có xé sách phun sơn."
Cậu không biết những bức ảnh trên diễn đàn là gì, nhưng cậu có thể đoán chúng đều có liên quan đến Tạ Bệnh Miễn, nếu không cậu đã không trở thành mục tiêu.
Cậu có thể bám víu một chút, cậu không muốn ngồi cùng bàn với Tạ Bệnh Miễn.
"Không dễ dàng." Tạ Bệnh Miễn cười nói: "Tôi cam đoan, cậu theo tôi sau này sẽ không ai dám khi dễ cậu."
"Ai dám bắt nạt cậu, tôi gϊếŧ hắn trước."
Mạnh Phi Du muốn nhắc nhở Nhị ca rằng hắn mới là người bắt nạt lớp trưởng cả ngày, nhưng cậu ta lại không nói vì sợ rằng sẽ bị Nhi ca đánh.
Diệp Kỳ: Nói thì nói thế thôi, làm sao biết đến miệng của Nhị ca sẽ đổi thành cái gì.
"Lời cậu nói cũng vô dụng." Hạ Thanh Từ bình tĩnh nói.
Thật sự là vô dụng, cho dù có trùng sinh loại chuyện này vẫn sẽ phát sinh.
"Ừm, nếu như lại phát sinh chuyện như vậy, cậu có thể đổi chỗ về." Tạ Bệnh Miễn trong mắt mang theo một tia nhàn nhạt cười nói: "Lớp trưởng, cậu không thể được voi đòi Hai Bà Trưng. Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi suốt ngày phải đi theo bảo vệ cậu?"
Nhìn thanh niên khóe môi mím thành một đường, ánh mắt trở nên lạnh đi Tạ Bệnh Miễn trong lòng ngứa ngáy, trên mặt nụ cười càng sâu.
"Nếu như loại chuyện này lại phát sinh, sau này tránh xa tôi một chút, không có việc thì đừng tới tìm tôi."
Nói xong những lời này, phiền muộn trong lòng tiêu đi rất nhiều. Cậu nhìn về phía Tạ Bệnh Miễn, nhàn nhạt nói: "Cậu làm được không?"
"Được." Tạ Bệnh Miễn đồng ý, hắn cũng không biết tại sao người trước mắt này lại cự tuyệt hắn đến vậy. Dù sao sau này cậu ấy cũng bên cạnh hắn, hắn muốn ngắm bao lâu cũng được.
Hắn không cần phải nhìn chằm chằm vào cái bóng lưng ấy cả ngày.
Bàn học là do Tạ Bệnh Miễn khiêng đi. Hạ Thanh Từ không cần làm gì, Tạ Bệnh Miễn đã giúp cậu thu dọn sách vở. Trong lúc dọn dẹp nhìn thấy hộp thức ăn tinh xảo trên bàn Đường Viễn, cũng không nói gì .
Bởi vì Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du là một đôi kèm nhau nên hai bọn họ ngồi ở phía trước Hạ Thanh Từ. Hạ Thanh Từ từ bàn thứ ba lại chuyển đến bàn cuối cùng.
Trong lớp hầu như tất cả mọi người đều đã rời đi. Rất nhiều bạn sau khi ăn xong mới về đổi chỗ, bọn họ là đổi chỗ trước.
"Lớp trưởng, cậu ăn cơm ở nhà ăn sao?"
Hạ Thanh Từ nói "Ừ" Diệp Kỳ nói: "Chúng tôi cũng đi, vừa vặn tiện đường, chúng ta đi chung đi."
Lần này cậu không từ chối, cậu đã đồng ý với cậu ta vào buổi sáng, cũng không nói là sẽ ăn cơm ở trường.
Chỉ có điều đây là ở trường, người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn sẽ nhìn thấy, bất quá vừa rồi Tạ Bệnh Miễn đã hứa với cậu sẽ không gây chuyện.
Làm được hay không là chuyện của Tạ Bệnh Miễn, không làm được thì quan hệ giữa bọn họ chấm dứt tại đây.
Bốn người cùng nhau xuống lầu, đến nhà ăn thì gặp Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên là hội trưởng hội học sinh, Kỷ Nguyên nhìn thấy bọn họ liền chào hỏi Tạ Bệnh Miễn.
"Này, Nhị ca, tay của cậu làm sao vậy?" Kỷ Nguyên nhìn thấy tay của Tạ Bệnh Miễn, vốn là băng cá nhân, hiện tại lại quấn băng gạc.
"Va tường, cậu trực ở đây?"
"Đúng vậy." Kỷ Nguyên vẫn đeo băng ca trực, liếc nhìn Hạ Thanh Từ bên cạnh, cười nói: "Hai người đều bị thương, cậu ấy va tường tôi còn tin, cậu nhất định là đánh nhau."
Tạ Bệnh Miễn nhướng mày không nói gì.
Hai người đi phía trước, Kỷ Nguyên thấp giọng nói: "Báo thù cho bạn trai nhỏ của cậu."
Tạ Bệnh Miễn cười nói: "Nghe ai nói."
Chưa kể bạn trai nhỏ, bây giờ bọn họ thậm chí còn không phải bạn bè.
"Không có ai nói." Kỷ Nguyên vỗ vỗ bả vai Tạ Bệnh Miễn: "Cậu ấy tựa hồ thường gặp phiền toái, đại khái đều là do cậu, cậu theo đuổi không dễ đâu."
"Không phiền cậu lo lắng." Tạ Bệnh Miễn cười cười, hắn cùng Kỷ Nguyên tách ra, dừng tại chỗ một hồi, chờ phía sau đuổi kịp.
Xung quanh có người tới người lui, người ra vào nhà ăn cũng không ít. Vừa rồi khi hắn cùng Kỷ Nguyên nói chuyện, hai người cố ý đi về phía trước, cho nên cách xa mọi người một chút.
Tạ Bệnh Miễn dừng lại nhìn thấy người mà hắn đang tìm kiếm chỉ trong nháy mắt giữa biển người. Cậu ấy lững thững bước đi, trên tay vẫn cầm phiếu ăn như sợ làm mất.
Hắn đứng đó một lúc, sau mới đi đến trước mặt Hạ Thanh Từ. Theo bản năng muốn nắm lấy cổ tay của đối phương, nhưng trước khi hắn chạm vào cậu ấy đã liếc nhìn và tránh hắn.
"Lớp trưởng, cậu làm sao đi chậm như vậy?" Tạ Bệnh Miễn phát hiện Mạnh Phi Du cùng Diệp Kỳ không có ở đây, hai người bọn họ có lẽ đã rời đi trước, để lại Hạ Thanh Từ một mình.
"Tôi đi một mình." Hạ Thanh Từ nói như vậy, giữ khoảng cách với Tạ Bệnh Miễn.
"Được, cậu tự mình đi tôi không động vào cậu." Tạ Bệnh Miễn đi theo bên cạnh: "Cậu muốn ăn cái gì, tôi giúp cậu lấy."
Người này có thể cảm thấy lịch sự lễ phép thì cậu sẽ tha thứ cho hắn vì lỗi lầm trước đây. Hạ Thanh Từ bước vào nhà ăn đã nhìn một lượt, cậu luôn xếp hàng ở cửa sổ trong cùng, hôm nay ăn súp khoai tây và có khá nhiều người xếp hàng.
Thường thì không có ai ở đó.
Cậu đưa phiếu ăn cho Tạ Bệnh Miễn, không khách khí với hắn: "Cửa sổ 14, canh khoai tây và cơm."
Tạ Bệnh Miễn tiếp nhận phiếu ăn: "Đi tìm chỗ ngồi đi, lát nữa tôi tìm cậu."
Hai người đang ở cửa nhà ăn, học sinh ở hai dãy ghế gần lối vào im lặng một cách quỷ dị, đồng thời vểnh tai lên nhìn nhau.
Không nhìn nhầm, là Tạ Bệnh Miễn.
Cùng lúc đó, những học sinh xếp hàng ở cửa số 14 cũng rơi vào sự im lặng lạ thường. Đây là cửa sổ rẻ nhất trong trường, bình thường không có nhiều người ăn, nhưng thỉnh thoảng khi có canh khoai tây lại có nhiều người xếp hàng hơn.
Mới hôm nay, một người gần như không nên xuất hiện ở đây.
——Tạ Bệnh Miễn thực sự xếp hàng ở cửa số 14.