Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp

Chương 8: Cậu còn cho rằng mình che giấu rất tốt

Hơn 9 giờ tối Hạ Thanh Từ mới tan làm, cậu liếc nhìn nơi góc quán khăn giấy vẫn nằm lặng lẽ ở đó nhưng người đã rời đi.

"Tiểu Hạ, sáng mai nhớ đừng đến muộn, tiền lương hôm nay ông chủ sẽ tính vào cuối tháng cho cậu."

Hạ Thanh Từ thu dọn đồ đạc của mình, đáp: "Được", thay quần áo xong cũng rời khỏi cửa hàng.

Chai nước buổi chiều cậu uống chưa hết nên cầm theo, bước ra ngoài cậu ngẩng đầu lên nhìn lên trời.

Các ngôi sao rất nhiều và sáng.

Đứng trước cửa hồi lâu cậu mới sực nhớ ra cả tối mình chưa ăn gì. Lúc chiều cậu đã dùng điện thoại của Tiểu Trình gọi cho ba, giải thích rõ ràng để ba bớt lo.

Cách đây không xa có một quảng trường, là phố ăn vặt. Vì gần hồ nên ở đó dựng lên chợ đêm, buổi tối nhìn từ xa đèn thắp sáng rực rỡ tạo thành một dải sông dài.

Hạ Thanh Từ vẫn chưa đến đó bao giờ, cậu định mua gì ăn ở gần đấy. Khi đi qua, cậu thấy trên đường rất đông và đa số đều là học sinh.

"Hôm nay FETTER biểu diễn sao tớ chưa từng nghe qua?"

"Nghe nói bọn họ tình cờ tới đây, vốn là chỉ có hát chính định hát một bài liền đi, hôm nay chúng ta mua được một món hời..."

Hạ Thanh Từ kiếp trước đã nghe qua Tạ Bệnh Miễn học kém nhưng dường như rất có năng khiếu về âm nhạc, đó là một trong những lý do khiến nhiều người thích hắn đến vậy.

Về phần thiên phú ở chỗ nào cậu cũng không biết, dù sao kiếp trước cậu và Tạ Bệnh Miễn cũng tiếp xúc không nhiều.

Cậu cũng chẳng quan tâm.

Trên quảng trường cái gì cũng có. Phía xa đèn nê-ông lập lòe, xa hơn nữa có thể nghe thấy âm thanh ồn ào đến mức cậu không phân biệt được là loại nhạc gì.

Dù sao cũng là ồn ào.

Hạ Thanh Từ nhìn vào các quầy hàng bên đường có thịt nướng, mì xào, bánh kếp, mì lạnh, đá bào, bánh bò và bánh gạo.

Ở đây rất đông, bàn bên cạnh cũng chật ních người. Cậu đi về phía trước một lúc, còn cố ý chọn hướng ngược lại với tiếng nhạc. Nơi đây ít người qua lại, cuối cùng là một quán mì xào.

Nhìn qua dường như không có ai, cậu gọi một phần mì xào rồi ngồi xuống bàn bên cạnh.

Bên cạnh có một cây lớn trông như cây đa, trên đó treo đầy đèn màu còn có một bóng đèn được cột bằng tre chống đỡ, bóng đèn rủ xuống rất sáng.

Trên bàn được bày các loại báo, Hạ Thanh Từ lại lấy sách ra đọc. Đọc được một hồi bóng đen đổ xuống bên cạnh.

.

Mì vừa được bưng lên, sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Hai phần mì xào, hai ly trà đá."

Tay cầm đũa của Hạ Thanh Từ hơi khựng lại, cậu cảm thấy không nên trùng hợp đến vậy cho đến khi giọng nói quen thuộc khác truyền đến cậu mới định quay đầu lại:

"Lớp trưởng?"

Lần này không cần Hạ Thanh Từ quay lại, Tạ Bệnh Miễn và Diệp Kỳ đã ngồi phía đối diện, bên cạnh họ còn có thêm hai cái bóng.

Tạ Bệnh Miễn đội mũ bóng chày, chỉ để lộ đường quai hàm tuấn mỹ. Khi ngẩng lên, đôi mắt đen kịt nhướng mày nhìn Hạ Thanh Từ:

"Lớp trưởng, thật trùng hợp. Ở đây còn có thể gặp cậu."

Hạ Thanh Từ nói: "Ừ" một tiếng, lấy giấm và ớt ở bên cạnh cho một ít vào mì rồi cúi đầu trộn.

"Muộn như vậy còn chưa về, đến đây làm gì? Đến xem chúng tôi biểu diễn?"

"Làm thêm." Hạ Thanh Từ nói.

Đôi mắt của Diệp kỳ lờ mờ đảo một vòng, cậu nhìn thấy cuốn sách ở góc bàn, trong đó là những bài toán tổng hợp.

"Lớp trưởng thật vất vả, vừa làm vừa học." Diệp Kỳ thấp giọng: "Ăn cơm cũng không quên học toán."

"Cách giải lúc chiều của thầy Trương có chút phức tạp." Hạ Thanh Từ vừa vặn gặp được Diệp Kỳ, bình thường cậu và Diệp Kỳ không tiếp xúc nhiều, cậu chỉ vào phương trình phía trên: "Cậu làm thế nào?"

Diệp Kỳ nhìn thoáng qua, dừng một chút nói: "Cách của tôi và lão Trương khác nhau, tôi sử dụng điều kiện thứ nhất phương trình đơn giản hơn nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là hai hàm số kết hợp với nhau."

Cậu ta tiện tay chỉ hai con số: "Dùng hai cái này thế cho nhau rồi tính. Sau khi có đáp án, sẽ là tổ hợp của hai phương trình hàm."

Nói đến đây Hạ Thanh Từ đã hiểu, cậu cụp mắt ngẫm hồi lâu.

Tạ Bệnh Miễn ở đối diện nhìn cậu thanh niên nghiêm túc, đầu ngón tay gõ gõ trên bàn: "Lớp trưởng, cậu ăn đi về rồi xem tiếp, lát nữa thì nguội mất."

Hạ Thanh Từ lấy lại tinh thần và đặt cuốn sách xuống cảm ơn Diệp Kỳ, tâm trạng có chút thay đổi.

Rõ ràng, là vui vẻ hơn trước.

"Lớp trưởng, cậu làm việc ở đâu?" Tạ Bệnh Miễn thuận miệng: "Lát nữa có muốn xem biểu diễn của bọn tôi không?"

Hạ Thanh Từ lắc đầu ăn một cách chậm rãi, chỉ muốn ăn cho xong rồi đi.

"Muộn rồi, tôi phải về."

Khi mì của Tạ Bệnh Miễn và Diệp Kỳ vừa lên, Hạ Thanh Từ đã ăn xong. Cậu cầm lấy chai nước của mình, nói với họ một tiếng, thanh toán xong liền đi.

Diệp Kỳ ở bên cạnh không nói nên lời nói: "Lớp trưởng đây là. . . Tôi vừa nhìn liền cảm thấy cậu ta nghẹn tới hoảng."

"Cậu ta mấy ngày nay có chút kỳ quái." Tạ Bệnh Miễn chậm rãi nói: "Cậu ta muốn tôi đuổi theo sao?"

Diệp Kỳ đang uống nước nghe đến lời này thiếu chút nữa phun ra, từ bên cạnh lấy hai cái khăn giấy, nghiêm túc nói: "Nhị ca, cậu sai rồi, cậu ấy hẳn là không cần hấp dẫn cậu."

"Lớp trưởng sẽ chỉ gặp rắc rối nếu cậu ta đến gần cậu. Những rắc rối đó đối với cậu không đáng kể nhưng đối với cậu ta chính là tránh còn không kịp."

Mỗi người mỗi khác, nhị ca bản tính ngang ngược nếu có người bắt nạt nhị ca hắn cũng chỉ có thể đáp trả gấp trăm lần. Nhị ca từ trước đến nay đều tin vào nguyên tắc này.

Nhịn ca sinh ra đã có tất cả, hắn đương nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng đối với một số người không có gì mà nói thì lại tương đối khác.

"Cậu ta viết thư tình cho tôi, vậy là cậu ta thích tôi sao?" Tạ Bệnh Miễn cười lạnh: "Cậu ta cố ý đυ.ng phải tôi ở nhà ăn, còn túm lấy tôi trên sân thượng, hôm nay thật tình cờ mà lại đυ.ng phải chúng ta ở đây."

"Nếu nói cậu ta không cố ý, cũng sẽ không có ai tin."

Tạ Bệnh Miễn vừa nói vừa liếc mắt sang đối diện, bên góc bàn vẫn còn một cuốn sách toán và trong nháy mắt hắn đã hiện lên nụ cười nửa miệng.

"Cho dù trước đó là không cố ý, nhưng lần này sách cũng có thể quên, cậu nghĩ thế nào?"

Nói rồi Tạ Bệnh Miễn cầm sách lên: "Chờ tôi một lát."

Diệp Kỳ ngồi tại chỗ nhìn người nọ ôm sách rời đi: "..." Cho dù cậu ta cố ý, hắn vì sao lại muốn đuổi theo.

Hạ Thanh Từ trên đường phát hiện bỏ quên sách, vừa quay người lại thì phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc:

"Lớp trưởng."

Cậu thanh niên đội mũ và đeo khẩu trang, phần lớn khuôn mặt bị che khuất trong tối. Hắn ta còn đang cầm cuốn sách toán trên tay.

"Sách cũng có thể quên, còn chạy nhanh như vậy, không biết liền tưởng gặp ma."

Hạ Thanh Từ lấy cuốn sách từ tay Tạ Bệnh Miễn, cậu nói "Cảm ơn" đầu ngón tay đυ.ng phải tay Tạ Bệnh Miễn, sau đó nhanh chóng thu lại.

Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên trong đám đông có người hét lên "Thank", rất nhiều ánh mắt hướng về phía họ. Tạ Bệnh Miễn nhỏ giọng mắng một tiếng.

Đám đông nhanh chóng trở nên náo loạn với những giọng nữ la hét điên cuồng.

Trước khi cậu có thể phản ứng, cổ tay đã bị Tạ Bệnh Miễn nắm kéo đi.

Hạ Thanh Từ cau mày, cảm thấy rất hoang mang. Cậu muốn dùng đầu ngón tay thoát ra nhưng đối phương quá khỏe, không chịu buông.

"Tạ Bệnh Miễn—"

Có người đuổi theo, Hạ Thanh Từ cũng hiểu ra. Quả nhiên vừa tiếp xúc với người này liền sẽ gặp phiền toái.

Hạ Thanh Từ cảm thấy cổ tay đau rát, Tạ Bệnh Miễn kéo cậu hai vòng rồi chạy đến một con hẻm hẻo lánh, sau khi xác định không có ai mới bỏ cậu ra.

"Lớp trưởng, đến cũng đến rồi, đi xem bọn tôi biểu diễn đi."

Tạ Bệnh Miễn thoát khỏi những người kia, tháo khẩu trang xuống nhìn cậu nam sinh đối diện: "Vừa rồi là người hâm mộ của ban nhạc chúng tôi."

"Tôi muốn về." Hạ Thanh Từ tận lực hạ thấp giọng, cổ tay còn đau. Đối với ban nhạc của Tạ Bệnh Miễn cậu cũng không có hứng thú.

Không biết vì sao đối phương nhất định kéo cậu đi xem cho bằng được.

Vừa rồi cũng giống như vậy, tại sao lại kéo cậu, rõ ràng bỏ cậu lại cũng không sao.

Sắc mặt cậu không tốt lắm, còn đang ôm sách toán, lông mi buông xuống một mảnh thâm trầm: "Không có chuyện gì thì tôi đi trước."

Đều đã nói rõ ràng như vậy, cậu vốn cho là Tạ Bệnh Miễn có thể hiểu rõ ý mình. Thế nhưng cậu lại quên mất Tạ Bệnh Miễn chính là thích đi ngược lại với người khác.

Tạ Bệnh Miễn ánh mắt âm trầm, thanh âm lười biếng: "Có chuyện, cậu hiện tại đi ra ngoài một hồi bọn họ nhất định sẽ chặn cậu lại, hơn nữa bọn họ phỏng chừng cũng đã chụp hình."

"Họ sẽ gây rắc rối cho cậu."

Nghe được hai chữ "rắc rối" khóe môi Hạ Thanh Từ vô hình mím lại, trầm mặc một lát mới hiểu được ý của Tạ Bệnh Miễn.

"Lát nữa tôi đưa cậu về, đừng lo."

Tạ Bệnh Miễn nói đến đây, hắn còn muốn tiếp tục nắm cổ tay cậu nhưng còn chưa kịp chạm vào đối phương đã tránh ra.

"Tôi tự đi."

Tạ Bệnh Miễn không nói lời nào, nhìn chằm chằm người nọ một hồi, trong mắt cảm xúc liền thu hồi xuống dưới.

Đoạn đường tiếp theo, Tạ Bệnh Miễn đi phía trước Hạ Thanh Từ theo sau, không biết là cố ý hay không Tạ Bệnh Miễn đi rất chậm.

Diệp Kỳ vẫn còn chờ ở chỗ cũ, còn chưa ăn xong mì điện thoại của hắn vang lên, sau khi nghe điện thoại liền đem mì xào thu dọn.

Lần này tốt, nhị ca của hắn không chỉ đuổi theo người ta, mà còn đưa người ta trở lại.

Đây là những gì Diệp Kỳ thấy sau khi quay lại, Nhị ca còn đang nói chuyện với ai đó, dường như có gì không ổn với dây đàn và anh ấy đang điều chỉnh chúng.

Trong lúc chỉnh dây, hắn không quên chú ý đến cậu bạn nhỏ ngồi trên sô pha phía xa.

Bọn họ là một ban nhạc ngầm, đây là studio thuê ở quảng trường, bài trí càng thêm tùy tiện nhìn trông có vẻ lộn xộn. Hiện tại chỉ có một chiếc ghế sô pha là do lớp trưởng ngồi.

Cậu thiếu niên vẫn mặc đồng phục học sinh và đeo cặp sách, nhìn có vẻ không hợp với họ. Dù sao đây cũng là một ban nhạc Punk và hầu hết trang phục đều tương đối khoa trương.

Một mình cậu ngồi trên sô pha, ngồi rất ngoan và còn có vẻ ít nói. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt thanh niên tràn đầy lãnh đạm cùng không kiên nhẫn, thỉnh thoảng liếc về phía Tạ Bệnh Miễn.

Người không biết còn cho rằng cậu ta đang nhìn trộm Nhị ca, nhưng những người như Diệp Kỳ đều biết lớp trưởng của cậu nhất định còn chê Nhị ca phiền.

Cậu không vui cũng không thể hiện ra ngoài, sợ Nhị ca biết. Cậu còn cho rằng mình che giấu rất tốt.

Diệp Kỳ mí mắt giật một cái, nhìn về phía Nhị ca, Nhị ca hắn làm sao có thể không nhìn thấy.