Kiếm thế đột nhiên nổi lên, thẳng tiến không lùi.
Tần Phất không nghĩ tới mình có thể giống như giấc mộng kia bị Mặc Hoa một kiếm đâm xuyên ngực hay không, cũng không nghĩ tới một Kim đan kỳ như nàng nên chống lại với một Độ kiếp kỳ như thế nào, nàng chỉ biết hôm nay nàng nhất định phải đâm ra một kiếm này, cho dù nàng tan xương nát thịt.
Nếu không giấc mộng từng bị sư tôn mà mình tín nhiệm đâm một kiếm xuyên tim kia sẽ trở thành ác mộng vĩnh viễn của nàng, một ngày nào đó nàng sẽ đạo tâm không tồn tại.
Khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ kiên định trước nay chưa từng có, kiếm phong đâm thủng ma khí, trong nháy mắt đâm vào l*иg ngực Mặc Hoa.
Đó chính là vị trí Mặc Hoa đâm vào người nàng trong mộng của Tần Phất.
Mặc Hoa cúi đầu nhìn kiếm phong trên l*иg ngực mình, giữa hai hàng lông mày hiện ra một tia không thể tin được.
Tần Phất biết đây không phải là biểu tình của Mặc Hoa, đây là biểu tình của nàng khi bị một kiếm của Mặc Hoa đâm vào ngực trong mộng cảnh kia.
Nếu như hôm nay nàng không đâm ra một kiếm này, nàng cùng Mặc Hoa sẽ đổi vị trí, cầm kiếm gϊếŧ người chính là hắn, làm ra biểu tình này chính là nàng.
Hôm nay nàng gϊếŧ chết Mặc Hoa, là giấc mộng từng khiến nàng canh cánh trong lòng.
Đó là tâm ma của nàng.
Kiếm phong xuyên thấu sau lưng mà hiện ra, "Mặc Hoa" giống như gương bị đánh nát, trong nháy mắt vỡ vụn.
Tình cảnh trước mắt nhộn nhạo như sóng nước, ngay sau đó, Tần Phất phát hiện chính mình lại đứng trong ở hàng rào tre như tiểu viện kia một lần nữa.
Chẳng qua so sánh với tiểu viện cũ kỹ và hoang vắng trong bí cảnh, viện tử trước mắt này càng nhiều nhân khí hơn.
Tần Phất để kiếm nửa quỳ trên mặt đất, kịch liệt thở dốc.
Hai tay nàng run rẩy, trong lòng lại có một tia hiểu rõ.
Sau khi nàng tỉnh lại từ giấc mơ đó, vì cái gì tâm trạng không ổn định?
Nàng từng cảm thấy nguyên nhân là bởi vì mình không thể tin tưởng hết thảy phát sinh trong mộng cảnh, cho nên mới tâm tình chống động, vậy cho nên mới có đạo tâm bất ổn chi kiếp.
Nhưng về sau nàng rõ ràng đã dần dần tiếp nhận được chuyện thoại bản kia vốn là tương lại của bọn họ, nhưng tâm cảnh chi kiếp của nàng chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Vừa rồi, tình cảnh trong mộng lặp lại trước mặt nàng, sư tôn nàng từng tín nhiệm đứng ở trước mặt nàng, dùng giọng điệu bình thường để cho nàng đi tới.
Nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Một khắc kia, nàng đột nhiên hiểu được là thứ gì đã khiến tâm tình mình khốn đốn không tiến lên được.
Nàng không thể chấp nhận giấc mơ đó, nàng không thể chấp nhận sự tin tưởng của mình bị phản bội.
Tần Phất nhớ tới ban đầu chính mình trải qua ảo cảnh kia.
Đó kỳ thật cũng không tính là một ảo cảnh, đó là lịch sử đã từng phát sinh ở Thiên Diễn Tông.
Trăm năm trước chính ma đại chiến, còn không phải là phong chủ Mệnh phong Tưởng Bất Tài từng dẫn đội đi truy tìm tung tích Thập Đại Ma Tướng, nhưng mà lại bị Thập Đại Mai Tướng vây ở Vô Vọng Sơn suốt một tháng, tông môn phái người cứu viện, chỉ cứu ra được một mình Tưởng Bất Tài sao.
Đây là cách nói với bên ngoài, tất cả mọi người đều cảm thấy những đệ tử tinh anh cùng Tưởng Bất Tài đi chiến đấu đều chết trong tay ma tướng, nhưng Tần Phất là đệ tử thân truyền, biết nhiều hơn một chút.
Nàng biết vị hôn thê của Tưởng Bất Tài là Thẩm Chi Chi từng nhập ma trong quá trình chạy trốn, đám đệ tử do Tưởng Bất Tài cầm đầu xuất phát từ tín nhiệm và thương hại đổi với Thẩm Chi Chi nên không kịp gϊếŧ chết nàng ấy.
Vì thế sau khi Thẩm Chi Chi nhập ma tỉnh lại, không chút do dự gϊếŧ tất cả mọi người tại chỗ, người duy nhất sống sót chỉ có Tưởng Bất Tài.
Mà hiện giờ, dĩ nhiên Thẩm Chi Chi là đệ nhất ma tướng của Ma Giới.
Chuyện này tương tự như những gì nàng đã trải qua trong giấc mơ của mình.
Trong mộng cảnh của nàng, mặc dù Mặc Hoa nhập ma nhưng vẫn có thần chí như cũ, cho nên nàng mới không chút do dự đi về phía hắn.
Nghênh đón nàng lại là kiếm phong lạnh lẽo.
Bởi vì thân cận, cho nên mới có tín nhiệm đổi với người nhập ma, nhưng người nhập ma sẽ không có thần trí.
Trong ảo cảnh đầu tiên, nàng tỉnh ngộ, đưa ra quyết định hoàn toàn bất đồng.
Mà ở ảo cảnh thứ hai, nàng hiểu được tâm ma của mình, một kiếm phá mộng.
Tần Phất che ngực lại, mơ hồ phát hiện tâm tình của nàng có một vết nứt.
Tâm ma của nàng chính là sự tín nhiệm của mình bị người khác phản bội, vậy nên phá bỏ tâm ma này như thế nào đây?
Chỉ có thu hồi lại niềm tin mà mình đã từng tín nhiệm, cũng để cho người phản bội phải trả giá.
Tinh thần của nàng thoáng chốc tỉnh táo lại.
Tần Phất đứng lên, ôm kiếm hành lễ với một phương hướng nào đó, nói: "Đa tạ tiền bối giải thích nghi hoặc!"
Trong viện trống rỗng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh trong suốt màu nhạt, hắn mặc thanh bào nửa mới nửa cũ, vạt áo rộng mở sang một bên, bên hông còn treo một hồ lô rượu, giống như một kiếm khách lạc xuống thế gian.
Trực giác của Tần Phất nói cho nàng biết, người trước mắt này chính là Hàn Giang Kiếm Tôn.
Nàng đè nén kích động trong lòng, "Kiếm Tôn!"
Hàn Giang Kiếm Tôn cười: "Không hổ là người hắn mang đến, nhanh như vậy đã có thể thấy rõ tâm ma."
Tần Phất: "Nhờ Kiểm Tôn chỉ điểm."
Hàn Giang Kiếm Tôn lắc đầu: "Không phải ta đang chỉ điểm người, mà là người thấy rõ chính ngươi, nếu như đổi lại là người khác tiến vào ảo cảnh này, kết quả là cái gì còn chưa biết."
Hắn lại cảm thán nói: "Không hổ là người hắn mang đến"
Hắn liên tục nói những lời này hai lần, rốt cuộc Tần Phất cũng phát hiện chỗ không đúng, hỏi: "Kiếm Tôn đang nói.....Thiên Vô Tật."
Hàn Giang Kiếm Tôn: "..."
Hắn phát hiện mình thiếu chút nữa lộ ra, bất động thanh sắc khắc phục nói: "Ừm, ta bảo hắn vì kiếm của ta tìm truyền nhân, hắn tìm rất tốt."
Tần Phất chớp chớp mắt, "A" một tiếng.
Ngay sau đó, nàng giống như ý thức được cải gì, không thể tin được nói: "Cái gì? Ý của Kiếm Tôn là nói... Ta đã thông qua khảo nghiệm của Kiếm Tôn."
Hàn Giang Kiếm Tôn nhớ tới lời nói của Thiên Vô Tật.
- ---Nàng là người thích hợp nhất.
Hắn nói, "Ngươi là người phù hợp nhất."
Hắn nhìn về phía Tần Phất, nói: "Ngươi nhìn thanh kiếm trong tay ngươi."
Tần Phất cúi đầu, nhìn về phía thanh kiếm nàng vừa mới từ trong ảo cảnh rút ra đối phó với Mặc Hoa vẫn luôn nằm trong tay.
Thân kiếm đen nhánh, cổ xưa không hoa văn, thoạt nhìn không hề bắt mắt chút nào, nhưng trên lưng kiếm lại có một đạo huyết sắc từ đầu kiếm lan tràn đến đuôi kiếm, kiếm khí cùng sát khí từ trong đạo hồng ngân kia tản ra, mãnh | liệt đến mức không thể bỏ qua.
Đây cũng không phải là Cổ trần kiếm mà nàng đã quen dùng.
Đây là Đoạn Uyên!
Vì sao Đoạn Uyên kiếm lại xuất hiện trên tay nàng?
Thanh âm sảng khoái của Hàn Giang Kiếm Tôn từ bên tai nàng vang lên.
Hắn nói: "Đoạn Uyên kiếm bị ta giấu ở trong ảo cảnh này, một khắc ngươi phá được tâm ma | kia, nó liền lựa chọn ngươi."
Cho nên khi nàng lựa chọn rút kiếm với Mặc Hoa, chính là Đoạn Uyên.
Thanh kiếm trong tay phát ra tiếng rít của kiểm
minh, Tần Phất có thể từ đó nghe ra sự tán thành của nó đối với nàng.
Nó lựa chọn nàng.
Tần Phất nhịn không được bật cười, khẽ vuốt thân kiếm: "Đoạn Uyên."
Thân kiếm hơi chấn động, dường như đang đáp lại Tần Phất.
Hàn Giang Kiếm Tôn ở một bên cười nhìn một màn này, thân ảnh lại càng ngày càng nhạt.
Tần Phất ngẩng đầu, phát hiện không đúng, thất sắc nói: "Kiếm Tôn, ngươi..."
Hàn Giang Kiếm Tôn lại cắt ngang lời nàng, nói: "Tiểu cô nương, ngươi có biết vì sao ta ở chỗ này lưu lại một tiểu viện không?"
Cổ họng Tần Phất phảng phất như bị cái gì đó chặn lại, khàn giọng nói: "Vãn bối không biết."
Hàn Giang Kiếm Tôn nhìn quanh toàn bộ viện tử một chút, nói: "Đây là nơi ở của ta lúc ở thế gian, thê tử ở trần gian của ta được chôn ở nơi này, sau khi ta vào đạo đem nó giấu vào nhẫn trữ vật của mình, sau khi ta chết Thanh Yếm Tôn Giả cũng chôn ta ở chỗ này."
Hắn cảm thán nói: "Ta từng nói với Thanh Yếm Tôn Giả, khi ta chết hắn hãy hợp táng ta và thế tử của ta bên cạnh nhau, khi đó hắn nói nếu ta chết hắn khẳng định sẽ đem ta nghiền xương thành tro rồi lại rải xuống biển trước, không nghĩ tới hắn vẫn để cho ta cùng Oản Oản hợp táng với nhau, nếu người có cơ hội, thay ta cảm tạ hắn."
Giọng nói Tần Phất nghẹn ngào: "Nếu vãn bối may mắn nhìn thấy Thanh Yếm Tôn Giả, nhất định sẽ nói lời cảm tạ với Tôn Giả."
Hàn Giang Kiếm Tôn bật cười, bộ dáng có chút vui vẻ.
Hàn Giang Kiếm Tôn nhìn nàng, thân ảnh nhạt đến mức cơ hồ thổi một cái liền tan, đột nhiên hắn lại nói: "Ngươi và hắn thật giống nhau."
Tần Phất: "Kiếm tôn là nói..."
Hàn Giang Kiếm Tôn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thanh Yếm a, người và Thanh Yếm thật giống nhau."
Tần Phất kinh ngạc.
Hắn lại giống như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Lúc trước ta nhập ma, để cho đại đệ tử của ta gϊếŧ ta, hắn không đành lòng, cũng không dám, về sau ta bị ép đi xa, vẫn là ở một chiến trường khác bị Thanh Yếm phát hiện không đúng, hắn tìm được ta, lại gϊếŧ ta."
"Ngươi có thể thanh tỉnh lựa chọn động thủ, ta rất vui vẻ."
Hắn nói hời hợt, Tần Phát lại kinh ngạc khó tả: "Lúc trước Kiếm Tôn mất tích trên chiến trường là bởi vì..."
"Là bởi vì ta nhập ma."
Hàn Giang Kiếm Tôn lạnh nhạt tiếp lời.
Tần Phát cảm giác giống như có người đánh vào đầu nàng một cái, đầu đột nhiên đau đớn.
Nàng kinh ngạc nói: "Nhưng Kiểm tôn ngươi..."
"Ta đạo thống vĩnh cố, nửa bước phi thăng, làm sao có thể nhập ma, đúng không?"
Hàn Giang Kiếm Tôn phảng phất như biết nàng muốn nói cái gì vậy.
Hắn cười cười, nói: "Trước khi nhập ma, ta cũng cảm thấy như vậy, cho dù là sau khi nhập ma, ta cũng không biết vì sao mình nhập ma."
"Nhưng mà" hai mắt hắn nhìn về phía nàng trở nên sắc bén: "Sau khi Thanh Yểm tìm được ta, ta hiểu được vì sao."
"Thiên đạo muốn ta nhập ma."
Này!
Một khắc Hàn Giang Kiếm Tôn nói ra câu cuối cùng kia, thân ảnh hắn nhạt đến mức gần như sắp biến mất, viện tử cũng cùng nhau vỡ vụn, nàng giống như không trọng lượng rơi xuống, cho đến khi sau lưng chạm đến đất cứng rắn.
Chuyện này đối với nàng cũng không đau, nhưng nàng không thể đứng dậy nổi.
Thiên đạo muốn ta nhập ma.
Những lời này giống như ma kinh lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu nàng, toàn bộ thức hải của nàng vô cùng đau đớn, suýt nữa nổ tung.
Nàng cảm nhận được có người vỗ về mình, cố nén đau đớn mở mắt ra.
Thiên Vô Tật nửa ngồi xổm trước mặt nàng.
Nàng há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng lại bị một trận đau nhức phủ lấy.
Nàng thấy Thiên Vô Tật há miệng nói cái gì đó, nhưng là cái gì cũng không nghe thấy, lẩm | bẩm nói: "Cái gì?"
Ngay sau đó, thanh âm này trực tiếp vang lên trong đầu nàng, như ngọc thạch va chạm, dễ dàng đè xuống đau đớn.
Hắn nói: "Ngủ đi, hiện tại không phải là chuyện để cho người nghĩ."
Đau đớn trong nháy mắt biến mất, ý thức của Tần Phất mông lung, tiến vào mộng đẹp.
Thiên Vô Tật nửa ôm Tần Phất, nhìn thoáng qua hư không, nhàn nhạt nói: "Hàn Giang, tu vi này của nàng nên là thời điểm biết những thứ này sao?"
Trong tiểu viện thổi qua một tia gió nhẹ, phảng phất như xin khoan dung.
Hắn ôm Tấn Phát lên, đi tới phía sau phòng nhỏ.
Nơi đó có một ngôi mộ.
Chi mộ của Hàn Giang Kiếm Tôn cùng thê tử Oản Oản.
...........................
Thời điểm Tần Phất tỉnh lại phát hiện mình nằm sấp trên bàn đá bên cạnh hàng rào của tiểu viện, đầu đau đến mức muốn nứt ra.
Vừa mới phát sinh chuyện gì?
A đúng rồi, Kiếm Tôn đem kiếm đưa cho nàng, còn nói nguyên nhân cái chết của hắn.
Nhưng vì sao Kiếm Tôn lại nhập ma?
Dường như hắn không nói.
Nàng suy nghĩ khổ sở, nghe thấy Thiên Vô Tật đối diện hỏi nàng: "Kiếm Tôn nói gì với ngươi?"
Tần Phất ngẩng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút, cảm thấy loại chuyện sau khi Kiếm Tôn nhập ma bị Thanh Yếm tôn giả gϊếŧ, khẳng định không thể nói.
Vì thế nàng nói: "Kiếm Tôn bảo ta nói lời cảm tạ với Thanh Yếm Tôn Giả, nói đa tạ hắn để cho người cùng thê tử được hợp táng."
Thiên Vô Tật khẽ cười cười.
Tần Phất còn đau đầu, dường như nghe thấy hắn nói một câu gì đó, lại không nghe rõ.
Khi ngẩng đầu lên nhìn lại, Thiên Vô Tật ngậm ý cười, bộ dạng tâm tình rất tốt.