Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 3: Hotsearch

Cố Thanh Trì ở một tòa nhà ống cũ nát và chật chội, điểm tốt duy nhất ở đây chính là dây thường xuân bò khắp tường tỏa ra sức sống bừng bừng.

Tóm lại, nếu không phải tận mắt chứng kiến, khó ai có thể tưởng tượng được công trình kiểu này lại tồn tại giữa lòng đô thị sầm uất, tòa nhà được xây dựng giữa những tòa nhà sáng sủa một cách gian nan, trong đây cũng đều là những người ở dưới đáy xã hội sinh sống.

Đèn ngoài hành lang đã hỏng từ lâu, trời tối om, may mà Cố Thanh Trì sống ở tầng 2, mò mẫm đi lên cũng không tốn thời gian là bao.

Cậu thuê chung với người khác, chủ nhà sửa căn phòng đổi thành phòng có vách ngăn, nhỏ chừng chục mét vuông mà ở được bốn năm người, đặt một cái giường cũng đã chiếm hết không gian phòng và chỗ phòng ngủ là không gian riêng tư duy nhất, cho dù là như vậy, tiền thuê phòng ở trong nội thành cũng cao chứ không thấp.

Lúc Cố Thanh Trì đi vào phát hiện trong phòng khách còn có người.

Không biết có thể gọi là phòng khách hay không, trong không gian nhỏ có một cái sô pha, ngoại trừ một khoảng nhỏ phía trước sô pha, những khoảng còn lại đều chất đầy những cái hộp.

Một người phụ nữ mặc váy hai dây chuẩn bị đi ra ngoài, hốc mắt phủ một lớp phấn mắt màu xanh lam, lông mi chuốt quá nhiều mascara, tóc vẫn còn ướt.

Hai người nhìn nhau một cái, mỗi người một việc, ra ra vào vào đều không mở miệng nói chuyện với nhau, người trong phòng này sống chung dưới một mái hiên, cả hai đều ăn ý tạo một chút khoảng cách với nhau, đối với cuộc sống của nhau không tiện hỏi quá nhiều.

Cố Thanh Trì vừa trở về liền đi vào phòng ngủ, vừa mới mở cửa, một con mèo mướp liền kêu meo meo quấn lấy cậu, bám lấy ống quần, ý đồ bò lên trên người cậu.

Cố Thanh Trì không thích nuôi thú cưng, cũng không có ý định nuôi, cậu nuôi bản thân còn chưa xong lại còn gánh vác một sinh mạng nhỏ khác, ngẫm lại cũng cảm thấy mệt mỏi.

Con mèo này là tự nó quấn lấy cậu, khi đó nó còn là mèo con mấy tháng tuổi, gầy gò, ốm yếu như bộ xương khô.

Có một khoảng thời gian nó mỗi ngày trốn trong bụi thường xuân kia canh giữ cửa lầu, thấy Cố Thanh Trì liền tiến lại gần, chờ cậu đi xa liền hậm hực bò trở về trốn chờ đến tối, bất luận Cố Thanh Trì trở về mấy giờ vào nửa đêm đều té ngã lộn nhào nhảy ra nghênh đón cậu.

Cố Thanh Trì làm ngơ, mặc cho nó cất chân ngắn đuổi theo phía sau, cậu cũng không dừng lại lấy một lần.

Cho đến một ngày khi nó xuất hiện với một cái chân què và trên người cũng bẩn thỉu, không chải chuốt sạch sẽ giống như trước kia nhưng ngay khi nhìn thấy Cố Thanh Trì nó vẫn chạy về phía cậu với vẻ vui mừng.

Cố Thanh Trì chưa từng thấy một con mèo kiên trì ăn vạ như vậy.

Ngày đó Cố Thanh Trì xin nghỉ, tốn nửa tháng lương đi khám chân cho nó, làm một cái ổ mèo ở trong phòng ngủ vốn nhỏ hẹp của mình.

Cố Thanh Trì đặt túi đựng thức ăn lên bàn cạnh giường, vừa ngồi xuống trong l*иg ngực cậu đã xuất hiện một con mèo mướp.

Nó ngồi trên đùi Cố Thanh Trì ngẩng đầu nhiệt tình liếʍ cằm cậu, rõ ràng là một con mèo không hiểu sao lại thích làm nũng như vậy, cứ thích quấn lấy Cố Thanh Trì cả ngày.

Ngược lại Cố Thanh Trì tỏ ra lạnh lùng thờ ơ, mỗi ngày đều xem việc cho ăn, quét dọn ổ mèo thành công vụ.

Cố Thanh Trì xách gáy nâng nó lên, nó cũng không giãy dụa mà ngoan ngoãn quấn chân đặt ở phía trước.

Sau khi buông xuống cũng biết mình phải ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, chỉ tỏ vẻ trông mong nhìn Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì vốn còn muốn ngồi một lát, bị nó nhìn một hồi liền không thể không đứng lên.

Trưởng ca biết cậu nuôi mèo và để cho cậu một ít thịt cá.

Cậu lấy thịt cá bên trong đặt vào đĩa nhỏ, mèo mướp nhỏ liền ngồi ăn ngay ngắn.

Lúc Cố Thanh Trì đứng dậy nhìn lại, nó cũng đã cắn đồ chơi nghiến răng ngủ thϊếp đi trong ổ mèo rồi.

Trên đĩa còn lại hơn phân nửa miếng thịt cá, Cố Thanh Trì nhíu mày, mấy ngày nay cậu đã sớm nắm rõ lượng cơm của mèo mướp nhỏ rồi, lượng đồ ăn này cậu cho vừa đúng, bình thường nó đều sẽ ăn sạch sẽ.

***

Nhà hàng có ba ca, ca sáng, ca trưa, ca tối.

Cố Thanh Trì chỉ làm ca tối, từ năm giờ đến mười giờ.

Lúc này chính là thời điểm bận rộn nhất, người tới nhiều nhất, cho tiền boa cũng nhiều, chỉ là rất mệt thôi.

Dáng vẻ bọn họ lúc làm việc bị yêu cầu rất cao, lúc huấn luyện còn đặc biệt mời giáo viên người Anh, trong lúc làm việc yêu cầu vẫn phải thẳng lưng, bị phát hiện dáng vẻ không chỉnh tề sẽ bị phạt.

Liên tiếp bốn năm giờ đồng hồ, cho dù là thanh niên cũng có chút chịu không nổi.

Cho nên bọn họ sẽ thay phiên nhau nghỉ ngơi, bình thường cũng dựa vào quầy bar trong chốc lát, có thể xem toàn bộ nhà hàng bàn nào cần phục vụ, cũng có thể uống một ngụm nước.

Cố Thanh Trì vừa mới đến quầy bar, nhân viên pha chế cũng quen biết cậu một thời gian, biết cậu thích rượu, giờ làm việc thì không tiện lắm, đặc biệt pha cho cậu một ly rượu trái cây, hơi có mùi rượu, lại không đến mức nhiễm mùi trên người.

Cậu vẫn chưa nhúc nhích.

Một đồng nghiệp cầm thực đơn đi đến.

“À Thanh Trì, vẫn là vị khách kia chỉ đích danh cậu đi phục vụ.



Nhân viên pha chế đang lau ly bên cạnh thấy thế không khỏi cười.

"Lại có a, cứ cách vài ngày lại có một người tới, muốn tôi tùy tiện chọn một người nói chuyện thay không, vậy cậu cũng không cần ở đây mệt mỏi, lần này là nam hay nữ đấy?"

Đồng nghiệp đưa thực đơn cho Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì không để ý tới anh, trực tiếp buông ly xuống.

Nhưng người đồng nghiệp lại nghiêng người nói chuyện phiếm với anh ấy, anh ta mặc đồng phục kiểu phương Tây, dáng đứng cao thẳng, mở miệng nói chuyện pha chút giọng địa phương.

“Haizz đừng nói nữa, chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, nhìn bộ dạng cũng chỉ là học sinh, đứng bên ngoài cửa thấy cậu ấy phục vụ ở chỗ này liền bay vào tính xin Wechat, anh cũng đâu phải không biết Thanh Trì, bao nhiêu người xin Wechat cậu ấy còn không cho, huống chi chỉ là một cô gái nhỏ chứ.



Bartender đưa cho anh ta một ly nước, anh ta cảm ơn rồi uống một ngụm và nói tiếp.

"Còn vụ này nữa, nửa tháng trước cứ cách mấy ngày lại tới một lần, cô bé kia chỉ gọi một ly đồ uống, người khác không được mà cứ nhất quyết là phải Thanh Trì khiến cho cậu ấy mệt lả người, mỗi lần còn không cho tiền boa, làm cậu ấy chạy một chuyến vô ích.

"

Bartender gật đầu.

Loại nữ sinh trẻ tuổi này là phiền phức nhất, đây chính là tuổi yêu đương mơ mộng viển vông, tình yêu này chỉ có thể cảm động chính mình, vì cái thứ gọi là tình yêu mà cái gì cũng làm ra, không chịu tìm hiểu xem sẽ gây thêm bao nhiêu phiền toái cho người khác.

***

Quách Lăng gần đây đã yêu đương, nói đúng ra là yêu đơn phương.

Lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy, nhìn thấy cậu trái tim liền nhịn không được đập thình thịch, nhịn không được ảo tưởng lúc ở cùng một chỗ với cậu sẽ như thế nào, nếu như là người này, ngẫm lại việc sinh con hình như cũng không có kinh khủng như cô từng sợ.

Lần đầu tiên cô thấy cậu là lúc cô đi mua sắm cùng với bạn.

Bọn cô vốn là đi gặp mặt ở cửa hàng xa xỉ bên cạnh, mặc quần áo đẹp nhất của mình, thay giày cao gót, mất một thời gian dài trang điểm.

Cô giả bộ bình tĩnh bước vào trong cửa hàng, sau đó rất nhanh bị cái giá cao ngoài sức tưởng tượng làm cho hoảng sợ, lúc ở cửa hai mặt nhìn nhau, cô quay đầu nhìn thấy Cố Thanh Trì xuyên qua cửa thủy tinh.

Lúc ấy cậu đang khom lưng, tay trái đặt sau lưng, tay phải bưng một cái khay, nhất cử nhất động đều cực kỳ đẹp mắt.

Người trong nhà hàng bất luận là khách hay là ai đều mặc âu phục phục phục, mỗi người phong độ nhẹ nhàng, quả thực giống như một thế giới khác, hai người bọn họ ở cửa đi tới đi lui không dám đi vào, chỉ biết len lén chụp rất nhiều ảnh.

Cuối cùng cô lấy hết dũng khí đẩy cửa ra, lảo đảo chạy thẳng về phía cậu trong thế giới xa lạ của cô.

Mặc dù cuối cùng đã bị từ chối.

Nhưng lần đầu tiên cô gặp một người như vậy, thật giống như nằm mơ, không giống như bạn học xung quanh cô chỉ biết đùa giỡn, chơi game, thô lỗ, còn tưởng rằng mình rất đẹp trai, tự luyến làm cho người ta khó chịu.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy không thể buông tay, biết đâu theo đuổi được thì sao?

Nếu có thể có một người bạn trai như vậy, những người khác sẽ ghen tị với cô ấy.

Cho dù những người bạn thân khác nghe thấy cô mê mẩn một nhân viên phục vụ đều mắng đầu óc cô vào nước, chỉ có cô gái đi cùng cô tỏ vẻ thông cảm.

Thế nhưng, Quách Lăng thở dài, uể oải bám bàn, khóc không ra nước mắt, trước mắt cô đã đến rất nhiều lần, ngoại trừ vụиɠ ŧяộʍ chụp được rất nhiều video cùng ảnh chụp ra cũng không hề tiến triển, ngay cả tên cũng không thể hỏi được.

Quách Lăng nâng mặt lại thở dài.

Cố Thanh Trì đi tới bên cô, tay trái đặt ở phía sau lưng, tay phải đặt ở phía trước, khom lưng hỏi.

"Xin hỏi tôi có thể làm gì cho cô?"

Quách Lăng trải qua nhiều ngày như vậy cũng có chút nản lòng thoái chí, hơn nữa tiền tiêu vặt không đủ, chỉ có thể buông tha kế hoạch, cô thương tâm nói.

"Đây là lần cuối cùng em đến, em có thể quay video của anh không?"

Nói xong cô lấy máy ảnh từ trong túi xách ra đặt ở trên bàn, thoạt nhìn còn có chút chuyên nghiệp.

Cố Thanh Trì đối với chuyện này cảm thấy không sao cả, cho dù là khách trong nhà hàng bình thường chụp lén cậu cũng không ít, trọng điểm chú ý của cậu chính là cô gái này nói sẽ buông tha cậu khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Có thể.

"

Quách Lăng thất tình, cô quá khổ sở, lá gan cũng lớn theo, được một tấc tiến một thước nói.

"Vậy tôi có thể đăng lên Weibo của mình không?"

Không hấp bánh bao tranh giành khẩu khí.

*

(*): Câu này ý đại khái là “làm người phải có khí phách, tham vọng, nhất định phải vươn lên không chịu thua kém”

Ít nhất cũng làm cho mấy tiểu tỷ muội vẫn hoài nghi đầu óc cô vào nước mở mắt to lên mà nhìn xem não ai úng nước.

Cô nói thêm một câu nữa.

“Mấy video khác cũng có thể up lên được không?”

Cố Thanh Trì cũng không để ý, so với một số vị khách, cô gái nhỏ này còn rất đáng yêu, ngốc nghếch.

“Miễn cô vui là được.



Toàn bộ lòng bi phẫn của Quách Lăng hóa thành động lực, cố hết sức quay video chụp ảnh, quay cả đêm xong tối về còn biên tập cắt ra.

Cô là một nhϊếp ảnh gia, mặc dù không phải là rất nổi tiếng, nhưng quay clip chơi thì khá trơn tru.

Hơn nữa, dáng vẻ của Cố Thanh Trì quá đẹp, ngay cả khi chiếc điện thoại di động độ phân giải thấp chụp lén nhiều góc độ khác nhau thì khuôn mặt cậu vẫn có thể khiến bức ảnh sống động trở lại, chưa kể đến các thiết bị chuyên nghiệp chụp thì còn có thể đẹp cỡ nào nữa đây.

Cô cắt một đoạn video rất ngắn, chính là dùng quá trình cố Thanh Trì làm việc để chỉnh sửa, video dàu quá cô không nỡ cắt, chỉ muốn chia sẻ ra ngoài, cô còn đau lòng rất lâu khi phải cắt bớt video.

Cô cắt hết hình ảnh khách hàng trong quán và biểu tượng nhà hàng, hoàn toàn chính là cảm giác nhìn lúc chấp sự làm việc, đeo găng tay trắng nâng khay, thắt lưng thẳng tắp, lễ nghi không chút cẩu thả, còn có đồng phục hệ cấm dục, quan trọng hơn là khuôn mặt có thể so sánh với giá trị nhan sắc trong thế giới giả tưởng thứ hai, quả thực làm người muốn ngừng ngắm mà không được.

Ở giữa còn có hình ảnh đồng nghiệp đột nhiên gọi cậu quay lại, còn có hình ảnh mặt mày cậu thả lỏng trong lúc nghỉ ngơi.

Sau khi video được đăng lên Weibo, cô lại chọn thêm vài tấm ảnh để đăng tải.

Còn không quên tag vài tiểu tỷ muội của cô, bồi bàn được không? Tôi gả cho!

Tuy rằng không thật sự gả được, nhưng lừa mấy cô ấy một chút cũng không sao.

Quách Lăng cắt xong liền cảm thấy mỹ mãn đi ngủ, không hề hay biết lượng đăng lại video và ảnh này liên tục tăng chỉ sau một đêm, được cư dân mạng săn lùng ráo riết lên cả hotsearch.

#Tôi gả cho#.