"Trúc Cơ cũng phân ra Phàm Mệnh, người này chỉ là Phàm Cơ mà thôi, với thực lực hiện tại của ta thì không cần dùng tới Phượng Hoàng Chi Kiếm đại khái đánh ngang tay, còn nếu bộc phát toàn bộ tu vi, tiền kỳ Mệnh Cơ ta cũng có thể chém gϊếŧ, tuy nhiên cảnh giới Trúc Cơ một bước lại vượt xa một bước, cách biệt giữa mỗi cái tiểu cảnh là quá lớn, gặp phải Trúc Cơ trung kỳ nhất định không thể địch nổi".
Quét sạch chiến trường, Tuyết Sinh trầm mặc quan sát cỗ Thạch Quan khổng lồ đang di hành trên bầu trời, nhìn phương vị của nó hẳn là muốn đến Vẫn Thần Chi Địa, mà chỗ đó có Thánh Môn, thủ hộ giả Thiên Công Châu.
"Vị Linh Tôn của Dị Tộc đang ở bên trong Thạch Quan, hắn đơn phương giáng lâm Thánh Môn là bởi tự tin vào tu vi bản thân".
"Hoá Thần kỳ có thể thoát khỏi ràng buộc của Đạo Thề, ở một mức độ nào đó đã vượt lên ngang bằng Thiên Đạo phiến địa vực này, sở dĩ hắn ngông cuồng như vậy là vì nhìn ra Thiên Công Châu vẫn không xuất hiện đại năng Hoá Thần".
"Tới đây sẽ có một trận chém gϊếŧ kinh thiên động địa, sợ rằng một mình hắn liền đủ sức trấn áp toàn bộ, chỉ không biết phương thức chiến tranh của Dị Tộc rốt cuộc thế nào, là xâm lược cai trị hay thôn phệ cắn nuốt, nếu như thôn phệ cắn nuốt thì kết cục sẽ rất thảm liệt, ta cũng phải tính toán một chút, cách gì bảo hộ cho thân quyến vượt qua thế đạo loạn lạc điên cuồng này"
Tuyết Sinh thì thào phân tích cùng phán đoán, hắn không cho rằng những thứ bản thân suy nghĩ sẽ đúng hết mười phần, nhưng vẫn có căn cứ để dựa vào.
"Thiên Công Châu sừng sững vô số năm tháng, nội tình thâm trầm sâu xa, sẽ không đến mức vô năng tùy cho địch nhân giới ngoại chà đạp an bài số phận..Hy vọng như vậy! Chiến tranh là đau thương nhưng cũng là cơ hội".
Trong mắt Tuyết Sinh loé lên hàn lãnh.
Vận khí một giới giống như sinh mệnh Phượng Hoàng, khi còn ấu thú sẽ cực kỳ yếu ớt có thể bị Côn Bằng, Đại Mãng hay bất cứ hung thú tầm thường nào đe doạ tính mạng, nhưng trải qua đốt cháy trùng sinh càng trở nên mạnh mẽ, cuối cùng, sau 5000 năm dục hoả luân hồi hoá thân Thần Phượng chí tôn trong trời đất.
Chiến tranh là đào thải, tôi luyện cùng ngưng tụ nội lực.
Một giới hay một cái quốc gia, thậm chí tông tộc, nếu như phát triển trong an toàn không gặp phải trắc trở kinh hiểm, sẽ chẳng có bất cứ đột phá nào, khó đạt tới đỉnh cao, cuối cùng tàn lụi biến mất.
Sinh mệnh là nội lực bên trong nó cũng vậy, quen cảnh hoà bình cho nên e ngại chiến tranh, sợ hãi chém gϊếŧ, nếu như tai hoạ thật sự phủ xuống sẽ không tìm ra biện pháp phản kháng, chỉ có thể giãy dụa bất lực.
Nhưng nếu thường trải gian nan, được tôi luyện từ khốc liệt lại khác, bất cứ ai cũng đều là Lang Tể chiến binh, nhìn thấy chiến tranh ngay lập tức cười gằn, hai mắt bốc lên lửa nóng.
Tông tộc như vậy, quốc gia như vậy..Phương thế giới như vậy mới thực sự đáng sợ.
Từng nghe..
Trong Thiên Công Châu tồn tại một quốc gia nhỏ gọi Lạc Việt, mặc dù quy mô không lớn, nhân số ít ỏi, thế nhưng Bách Quốc đều phải kiêng kỵ, dân tộc kia thiên sinh hoà ái, yêu chuộng hoà bình, tuy nhiên đặt trong chiến hoạ sẽ ngay lập tức bộc phát điên cuồng, hoá thân Lang Hổ khát máu.
Ngàn năm trước từng chém rụng Đế Chế mạnh nhất khi đó.
Trăm năm gần nhất trảm diệt Thượng Tông cai trị, đẩy lùi địch ngoại.
Cũng là truyền kỳ.
"Hiện tại ta có thể nếm thử Trúc Cơ, nhưng nếu muốn đạo lộ sau này bằng phẳng buộc phải kết Mệnh Cơ, cho nên không thể gấp gáp được, ngay cả biện pháp Trúc Cơ ta vẫn chưa có".
"Mười ngày Túc Mệnh, trăm ngày Trúc Cơ!".
Tuyết Sinh nhỏ giọng thì thào, nhãn mục bình tĩnh quét ngang.
Xóm nghèo yên bình ngày xưa lúc này hoá thành địa ngục, chiến tranh luôn là như vậy, mặc dù chỉ bước dạo đầu cũng đã lộ ra thảm liệt, có lẽ cảnh tượng này trong mắt người khác chưa phải cái gì ghê gớm, nhưng trong lòng Tuyết Sinh chính là bi ai.
Vương Hổ không mở cửa lò rèn.
Vương Tiểu Thiện cùng đám nhỏ quên trò đuổi bắt.
Thúy Di không còn ra chợ nữa, hàng rào gỗ ngày đó Tuyết Sinh sửa giúp bây giờ tan hoang.
Tuyết Sinh cảm khái thu hồi ánh mắt, thở dài đắng chát.
Gian nhà của hắn phủ đầy bụi bặm, nhìn vào hiện lên trống trải, cũng chẳng thấy Phong thúc thổi lửa nấu cơm.
Mười ba tôn Hoả Lô luyện hồn theo đám tu sĩ Dị Tộc chết đi cũng tự động hoá thành tro bụi, dễ hiểu, là trận pháp mà thôi, mất đi chèo chống cho nên không thể tiếp tục tồn tại.
Oan hồn lương dân đều bị luyện hoá, phá bỏ cơ hội tiến nhập Táng Giới luân hồi đầu thai.
Nghĩ điều này lòng Tuyết Sinh lập tức lộ ra căm phẫn, trong đáy mắt ngưng tụ sát niệm, bị đè nén bởi lăng lệ, điên cuồng.
"Thực lực của ta không cách nào xoay chuyển chiến cuộc, chỉ có thể mượn niệm thành sát..Gϊếŧ sạch đám tu sĩ Trúc Cơ của Dị Tộc, coi như giảm tải chiến tranh, hạn chế cảnh tượng bi ai trước mắt!".
Đạt đến Luyện Khí viên mãn Tuyết Sinh cũng tìm tòi qua cảnh giới Trúc Cơ, mặc dù hiểu biết chưa nhiều nhưng vẫn nắm bắt đôi chút thông tin.
"Sơ kỳ tạo thành Mệnh Hoả, trung kỳ đốt cháy Mệnh Hoả, hậu kỳ bước đầu ngưng tụ Mệnh Đan làm tiền đề cho quá trình Kết Đan về sau, sở dĩ giữa sơ kỳ cùng trung kỳ tồn tại cách biệt lớn đến như vậy là bởi Mệnh Hoả đại diện cho pháp lực, mà tạo thành pháp lực, đốt cháy pháp lực cùng với ngưng tụ pháp lực chuyển hoá thần thông, ba khái niệm kia khác nhau như trời đất".
"Trúc Cơ viên mãn còn có thể sử dụng pháp tắc thiên địa, đem thế giới nhìn thành kho chứa pháp lực, tùy ý rút ra sử dụng, trên cơ bản pháp lực của bọn hắn không bao giờ khô cạn".
Tuyết Sinh lạnh nhạt vuốt ve Pháp Y đạo bào trên cơ thể, hắn đã quyết rồi, tấm áo này nhất định sẽ nhuốm máu, thậm chí có thể phá diệt bất cứ lúc nào, mà bản thân hắn cũng vậy.
Mệnh số tối tăm.
Áo tím như Lôi Đình, dáng người thon dài rắn rỏi tựa Thanh Tùng, tinh mục kiếm mi, hai hàng lông mày dài sắc che đậy đôi con ngươi chứa đựng sát niệm mênh mông.
Lưng đeo Long Xà Kiếm, tay cầm dao găm.
Kỳ thực Tuyết Sinh vẫn ưa thích cây dao nhỏ này hơn, nó phù hợp với bản tính của hắn.
Nhanh gọn dứt khoát, một kích chí mạng, còn dễ dàng che giấu, mang theo bên mình vô cùng thuận tiện.
"Lần theo khí tức đồng nguyên trên Vũ Hoá Kinh ta có thể tìm tới vị trí của Phong thúc, mượn nhờ thời cuộc biến động này đưa Phong thúc đi vào La Sát Môn, mặc dù sẽ bị Tô gia nhòm ngó uy hϊếp nhưng vẫn an toàn hơn nhiều so với thế giới này, còn có Đạo Thành..Ty Trưởng ở đó, Tô gia nhất định không dám làm liều".
Tuyết Sinh bình tĩnh phân tích, nhìn rõ thiệt hơn cùng an nguy bên trong.
"Có thật nhiều thứ phải làm".
Thì thào lẩm bẩm, mang tâm tình biến hoá quay người muốn đi về nơi xa, vị trí đến sẽ là Mạo Nhi Thành.
Nhưng vào lúc này biến cố đột ngột phát sinh!.
Một tên tu sĩ Dị Tộc cơ thể sụp đổ bê bết máu thịt bỗng nhiên vùng dậy, hai mắt mở ra, sát cơ bộc phát.
"Huyết Sát Phản Phệ!".
Theo thanh âm từ miệng nổ tung, hai tay hắn lập tức ấn niệm pháp quyết.
Giờ phút này trời đất chấn động, một cỗ khí tức áp bách mênh mông không biết từ đâu xuất hiện, gào thét phủ xuống.
Cùng lúc, vô số máu huyết thịt vụn vương vãi trên mặt đất bốc ngược trở lại, hội tụ cùng nhau hoá thành một sợi kinh thiên Huyết Xích chứa đựng khí tức trấn áp trói buộc kinh người.
Huyết Xích xuất hiện quá bất ngờ, vừa lộ ra liền ầm ầm quật tới, túm lấy cơ thể Tuyết Sinh, hết thảy đột phát trong chớp mắt, Tuyết Sinh hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Hai đầu xích quàng qua cổ, như xà như trùng uốn lượn khoá chặt toàn thân, nghiền ép bóp nát đâm xuyên da thịt, lửa nóng cùng ác liệt chứa đựng bên trên nhanh chóng tràn vào thể nội, phong toả Khí Huyết cùng kỳ kinh bát mạch.
Thời khắc mấu chốt Tuyết Sinh gầm nhẹ, hai mắt bắn ra điên cuồng, muốn đem tu vi bộc phát phá vây, nhưng hắn kinh hãi phát hiện toàn bộ linh lực trong cơ thể thế mà bị cưỡng ép giam giữ, ngay cả Khí Huyết cũng vậy, trở nên vô cùng tán loạn.
Tròng mắt co rút lại, thuật pháp kỳ dị này ngay lập tức khiến cho Tuyết Sinh cảm nhận được nguy cơ sinh tử rõ rệt.
Có điều hắn không thể làm gì khác, tu vi đã bị phong ấn, hiện tại hắn suy yếu quá độ, không khác nào phàm tục chi thân.
Mà hết thảy vẫn chưa dừng lại, tên tu sĩ Dị Tộc sau khi tế luyện xương thịt máu huyết hoá thành thuật pháp kinh người, dường như hắn cũng không chịu đựng nổi, bỗng nhiên lật ngược phía sau nổ tung bắn ra mưa máu.
Mưa máu kia lại tụ thành huyết sắc phi kiếm, gào thét đâm hướng Tuyết Sinh.
Hoàn cảnh hiện tại giống như tội nhân bị treo trên thập tự giá, chỉ có thể ngóng nhìn hình phạt buông xuống.
Giãy dụa không nổi, điên cuồng vô dụng.
Phi kiếm huyết sắc xé gió xuyên qua nhấc lên hàn ý thao thiên, đi vào mắt hắn, rét lạnh thấu xương.
"Ai nói Nhân Định Thắng Thiên! Nếu như được làm lại, ta sẽ không bất cẩn như vậy..Đáng tiếc!" Phi kiếm tuy nhanh nhưng không nhanh bằng suy nghĩ trong lòng.
Tuyết Sinh cười thảm, buông bỏ chống cự.
Lộng lộng!.
Tiếng đâm xuyên phá diệt nổ vang, có điều đích đến lại không phải cơ thể Tuyết Sinh.
Chớp mắt trước một cái hồng ảnh đột ngột lao ra, đem cơ thể cản lại phi kiếm, mà hồng ảnh cũng lập tức đổ sụp.
Máu tươi xối xả thấm vào lá vàng cùng đất bụi, áo hồng hoá thành huyết y, tóc đen thật dài buông xuống che đậy nửa người như thể tự mình mai táng bản thân.
Giờ khắc này thuật pháp mất đi công dụng, Huyết Xích cũng toái diệt, Tuyết Sinh thoát khỏi trói buộc, mang theo vẻ mặt hoang mang hoảng loạn, run rẩy từng bước đi về phía trước, đột nhiên ngồi xuống ôm lấy cỗ thi thể hồng y.
Đến hắn cũng không tài nào biết được cảm xúc trong lòng hiện tại rốt cuộc là cái gì.
"Tại sao lại làm như vậy!" Tuyết Sinh nhỏ giọng thì thào, bi ai từ đáy lòng dâng lên nghẹn cứng, chặn ngang cổ họng.
Hồng y mềm nhũn cuộn tròn trong vòng tay Tuyết Sinh, máu tươi chảy ra dữ dội đem hai tay hắn nhuộm thành huyết thủ, có thanh âm rêи ɾỉ đau đớn mỏng nhẹ vang lên, run run như gió lướt qua mặt hồ.
"Ngươi cứu ta một mạng, hôm nay Hi Nhi trả lại cho ngươi!".
Tuyết Sinh đưa bàn tay đẫm máu vén mái tóc xuề xoà che ngang nửa mặt thiếu nữ hồng y.
Điểm cuối sinh mệnh là lửa trên bấc đèn, mặc dù quằn quại nhưng sáng chói.
Thiếu nữ thống khổ nhăn nhăn mày liễu, bỗng nhiên mở mắt.
Bốn mắt rơi vào nhau.
"Ta không cần ngươi trả lại" Tuyết Sinh cúi đầu, cay đắng than thầm.
Hai mắt nàng rất sáng, như minh ngọc vậy, không hề nhìn ra hoảng loạn cùng sợ hãi, thay vào đó là mãn nguyện.
"Tuyết Sinh! Ngươi nhớ không, ngày đó ta từng nghĩ, cả đời này chỉ theo phía sau lưng ngươi..Dì cũng nói: Ưa thích một người sẽ rất thống khổ, như nuốt gai vào tim, đau đến tê tâm liệt phế, mà ưa thích không được đáp trả lại càng đau, hôm nay ta biết rồi, thực sự rất thống khổ..Ta quá phiền đúng không..Chỉ mượn vòng tay ngươi nghĩ ngơi một chút, sau đó sẽ đi!".
Da thịt nàng tái nhợt, hoá thành xanh tím, Tuyết Sinh cảm thấy lạnh lẽo, không hiểu sao hắn gật đầu, giống như đồng tình.
Cả đời hắn có thể vì người khác mà không màng sinh mệnh, hắn hiểu, mối quan hệ đến mức độ kia là tuyệt đối tôn cao..Nhưng nàng, vì cái gì lại làm như vậy!.
Chỉ để báo ân thôi sao?.
Tay hắn không phải ôm thiếu nữ, mà là một tảng băng đang càng lúc càng lạnh, mất đi sinh nhiệt.
Mắt hắn cũng đỏ, có nước chảy xuống, rơi trên da nàng, tiêu điều, không son phấn.
"Tuyết Sinh!" Môi nàng tách ra, hiện lên vệt cười.
Có lẽ cách gọi kia khiến cho nàng vui thích.
"Dì cũng chờ một người, bốn mươi năm không xuất giá..Ta nghe nói sau khi chết linh hồn sẽ đi vào Táng Giới chuyển thế đầu thai, có điều sẽ phải uống Đoạn Trần Thang để quên đi tiền kiếp".
"Ta nhất định không uống..Bởi không muốn quên!".
"Chờ ta được không..Mười tám, hai mươi năm sau Hi Nhi lại xuất hiện, tìm tới ngươi!".
Tuyết Sinh vuốt ve má nàng, lặng lẽ gật đầu, giờ phút này không ngăn được nước mắt tuôn ra như mưa.
Lần đầu tiên khóc vì một người, không ai mong muốn có lần sau nữa.
Hai tay buông xuôi, trên môi nàng giữ nguyên ý cười..Sinh cơ tắt.
Trên nhánh hoè già có đôi Hồ Điệp vỗ cánh bay đi.
Tuyết Sinh ôm chặt lấy nàng, tròng mắt vô định, thất thần lẩm bẩm.
"Ngươi không biết..Từ chối Đoạn Trần Thang sẽ bị đày vào Táng Giới Ngục chịu thống khổ đốt hồn..Đốt mười năm, trăm năm năm, cho đến khi cháy sạch ký ức".
"Kiếp này Tuyết Sinh đợi ngươi!"