Rể Hổ Hào Môn

Chương 20: Làm như tôi ham lắm

Dưới sự nài ép lôi kéo của Hoàng Ny Ny, Trần Thanh Xuyên bị cô kéo vào trong một quán cà phê.

Sau khi tìm một chiếc bàn trống bên cửa sổ rồi ngồi xuống, Hoàng Ny Ny gọi hai tách cà phê, sau đó bắt đầu nói chuyện với Trần Thanh Xuyên.

"Trên đường đi tôi đã nghĩ xong rồi, nếu chỉ dựa vào tờ rơi để thu hút người dùng hợp lệ thì quả thực quá là phi thực tế, vì vậy có phát tờ rơi hay không cũng không sao, điều quan trọng nhất là để khách hàng thấy được lợi ích thực tế, như vậy họ sẽ sẵn lòng tải ứng dụng của chúng ta."

"Tôi cũng đã nghiên cứu rồi, ứng dụng của chúng ta dạo gần đây đang có ưu đãi, trứng gà trong sự kiện ưu đãi chỉ có hai tệ nửa cân, hiện giá thị trường là hơn ba tệ lận, vì vậy tôi định bắt tay làm từ điểm này. Ngày mai chúng ra sẽ đến chợ bán rau, tải mấy cái ứng dụng này cho các bác các dì rồi nói với họ rằng mua trứng gà trên này rất rẻ!"

"Mấy bác gái đó ham đồ rẻ lắm, mẹ tôi cũng thế, cứ nghe tin có đợt giảm giá là bỏ cả cơm để đi xếp hàng, cảm giác như kiểu không muốn tiêu tiền uổng phí ấy, vậy nên nếu ngày mai chúng ta đi chợ bán rau quảng bá thì nhất định sẽ có rất nhiều bác gái sẵn lòng cài đặt ứng dụng của chúng ta."

“Hơn nữa các bác thường sẽ không biết thao tác ứng dụng thế nào, chúng ta có thể nhân tiện đăng ký luôn, đây không phải người dùng hợp lệ thì là cái gì nữa! Trong chợ ngày nào cũng có người đến, lưu lượng người khéo phải lên đến hơn chục nghìn, mà chúng ta chỉ cần một nghìn bốn trăm người dùng hợp lệ, vậy là cái nhiệm vụ này hoàn toàn chẳng làm khó nổi chúng ta nữa... "

Hoàng Ny Ny trái lại tràn đầy sinh lực, nói chuyện đâu ra đấy rõ ràng mạch lạc, nghe có vẻ rất thuyết phục.

Tuy nhiên, Trần Thanh Xuyên không rõ lắm việc triển khai cụ thể sẽ tiềm tàng những rắc rối nào, mà anh cũng lười không muốn tìm hiểu.

Nếu chuyện bé tí xíu như quảng cáo ứng dụng này cũng phải để anh phải vắt óc cân nhắc, vậy thì bộ não của anh cũng quá không đáng tiền rồi.

Có điều Hoàng Ny Ny vẫn tràn đầy tinh thần chiến đấu: "Anh nói đi, kế hoạch của tôi thế nào, siêu hoàn hảo đúng không?"

Trần Thanh Xuyên nghiêm túc gật đầu: "Hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo!"

Mới đầu nghe được lời khen này Hoàng Ny Ny còn cảm thấy rất vui, nhưng sau đó cô phát hiện Trần Thanh Xuyên nãy giờ chẳng hề nhìn mình.

Cô ấy nhìn theo ánh mắt của Trần Thanh Xuyên hướng ra ngoài cửa sổ thì thấy một người phụ nữ trẻ chân đi tất lưới đen đang lắc hông, lúc này Hoàng Ny Ny mới hiểu ra cái câu hoàn hảo ban nãy của Trần Thanh Xuyên là nói về thân hình của người phụ nữ nọ...

"Này, tôi đang chuyện nghiêm túc với anh mà..."

Ngay khi Hoàng Ny Ny định lên tiếng nghiêm nghị phản đối thái độ của Trần Thanh Xuyên, cô ấy đột nhiên ngưng lại, như thể bị ai đó bịt miệng vậy.

Thực ra chẳng có ai chặn miệng cô ấy cả, nhưng người đàn ông xăm trổ bên cạnh phụ nữ trẻ vừa vào khiến cô ấy phải im lặng.

Người phụ nữ trẻ là cái người Trần Thanh Xuyên kêu là thân hình hoàn hảo ban nãy, còn người đàn ông xăm trổ bên cạnh lại khiến cô ấy tức nổ đom đóm mắt.

Hoàng Ny Ny chần chờ một lát rồi đứng dậy cầm ly cà phê đi ra cửa.

Người đàn ông xăm trổ không để ý đến chuyện này, chỉ lo ôm eo thon của người phụ nữ nọ, bàn tay không ngừng vuốt ve.

Đang lúc hưởng thụ, anh ta bất ngờ bị tạt vào mặt một cốc cà phê.

Anh ta lập tức giận đùng đùng: "Mẹ mày chán sống rồi à, có tin ông đây..."

Tên xăm trổ nhìn thấy Hoàng Ny Ny thì im bặt luôn, vẻ kiêu ngạo ban nãy đã hoàn toàn lặn mất tăm.

Ngay sau đó, Hoàng Ny Ny vung một cái tát mạnh vào mặt người đàn ông xăm trổ.

"Phương Cường, anh nói với tôi anh chở họ hàng của mình đến vùng khác, người phụ nữ này là họ hàng của anh hả? Lái xe vui không?"

Người đàn ông xăm trổ tên Phương Cường tỏ ra xấu hổ: "Ny Ny, em nghe anh giải thích, anh với cô ấy là..."

Không đợi người đàn ông xăm trổ nói xong, Hoàng Ny Ny đã xua tay: "Không cần giải thích, làm như mình anh biết chơi ấy."

Nói xong, Hoàng Ny Ny xoay người đi về phía Trần Thanh Xuyên.

Cô ấy đến gần trước mặt anh, không nói hai lời mà nâng mặt Trần Thanh Xuyên lên hôn mạnh một cái.

Trần Thanh Xuyên lập tức chết máy, ban nãy anh còn đang xem kịch hay bắt gian tại trận cơ mà, sao mới đó đã thành kẻ thứ ba luôn rồi?

Không cho anh cơ hội phản ứng, Hoàng Ny Ny vòng tay qua cổ anh rồi ngồi thẳng lên đùi anh.

"Chồng ơi, ban nãy lúc ở khách sạn anh mạnh cực kỳ, em thích lắm..."

Trần Thanh Xuyên hít ngược một hơi khí lạnh, sao lại có thể làm chuyện như này được?

Anh có ăn ốc đâu mà lại bắt anh đổ vỏ? Đang làm cái trò gì vậy trời? Sợ anh rỗi rãi quá nên tìm thêm rắc rối cho anh hay gì?

Quả nhiên, Phương Cường trông thấy vậy thì tức giận tiến về phía Trần Thanh Xuyên, hình xăm trên cánh tay anh ta trông cực kỳ dữ tợn.

Sau khi đến gần trước mặt, Phương Cường giơ tay chỉ vào Hoàng Ny Ny: "Em đứng dậy, đừng để lúc anh đập nó máu bắn lên người em!"

Hoàng Ny Ny khăng khăng nói không: "Tôi cứ không đứng lên đấy, anh Cường, chẳng phải anh có bản lĩnh lắm hay sao? Có giỏi thì anh đánh tôi văng máu lên người người ta đi!"

Phương Cường định đánh thật, thậm chí Hoàng Ny Ny cũng muốn lao vào đánh luôn mới sợ.

Này sao mà được, Trần Thanh Xuyên vội vàng ngăn lại, sau đó cố đứng dậy đẩy Hoàng Ny Ny sang bên cạnh.

Tiếp đến, anh nghiêm túc nói với Phương Cường: "Tôi đại khái nhìn ra được quan hệ của hai người, anh là bạn trai của Hoàng Ny Ny đúng chứ?"

“Hoàng Ny Ny thấy anh đi cùng người phụ nữ này nên rất tức giận rất tổn thương, cố tình dùng tôi làm tấm khiên để trả thù anh, nhưng thật ra tôi và cô ấy còn chưa thể coi là bạn bè của nhau, chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi. Thế nên anh mà đánh tôi là không đúng đâu."

Hoàng Ny Ny đứng cạnh tức điên lên: "Trần Thanh Xuyên, anh là kẻ hèn nhát! Người ta muốn đánh anh mà anh còn đứng nói lý với người ta"

Phương Cường cũng là kẻ nóng tính hấp tấp: "Đcm mày, hôm nay ông đây không đập chết mày thì không được!"

Mồm vừa chửi, anh ta vừa nắm tay lại đấm về phía Trần Thanh Xuyên.

Được rồi, không nói lý nổi, vậy thì phải đánh thôi, chỉ là không biết Phương Cường này có đánh nổi không, xét cho cùng Trần Thanh Xuyên cũng từng giành chức vô địch bộ môn võ thuật tổng hợp khi còn học đại học, anh phải kiềm chế chút mới được.

Sự thật đã chứng minh, kiềm chế chút cũng vô dụng, anh đã cố nhẹ chân nhẹ tay hết mức có thể, vậy nhưng chỉ một phút sau Phương Cường đã ngã thẳng ra đất, bị đánh đến rớt cả giày, chân anh ta đạp đạp vài lần muốn gượng dậy, nhưng cuối cùng vẫn bò trên đất như một con chó chết.

Trần Thanh Xuyên vô tội nhìn Phương Cường đang nằm trên đất: "Tôi nói lý với anh mà anh lại cứ cố tình động tay động chân với tôi, nếu anh mà đánh bại được tôi thì cũng thôi đi, đằng này anh lại nằm ra đất trước, sao thế nhỉ? Anh thuộc giống chó nên nằm xuống đất cho mát à?"

Phương Cường tức đến nổ phổi, nhờ cơn tức chống đỡ, cuối cùng anh ta cũng gượng dậy được.

Ngay sau đó, anh ta vươn tay chỉ vào Trần Thanh Xuyên, khi thế hung hăng, nhìn như sắp tung chiêu gì ghê gớm lắm vậy.

Quả nhiên, anh ta tức giận gầm lên một tiếng: "Có giỏi thì mày đừng trốn đi, đệt mẹ đợi đó cho ông!"

Chậc chậc, chiêu này ghê gớm quá, thật khiến Trần Thanh Xuyên sợ chết đi được.

Anh nhịn không được dậm chân, Phương Cường lập tức bị dọa, như thể con chuột vừa chửi bới vừa lao ra khỏi quán cà phê...

Loại cặn bã này trong mắt Trần Thanh Xuyên còn không bằng cái rắm, rắm còn có mùi thối!

Phương Cường sợ chạy rồi, người phụ nữ kia cũng không dám ở lại, vội vàng chạy ra ngoài.