Trong phòng tràn ngập những âm thanh dâʍ đãиɠ xuân sắc. Những tiếng “Bạch bạch” của da thịt va vào nhau, từ vị trí đút khít ©ôи ŧɧịt̠ vào lỗ l*и kia, đến những chiếc miệng điên cuồng hôn hít nhau say sưa.
" Anh yêu . . . . . ©ôи ŧɧịt̠ anh là tuyệt nhất . . . Sướиɠ quá . . . . . . . CᏂị©Ꮒ nát l*и em đi . . . . . . Ôi . . . . . . . Ưm . . . . . A. . . . . Sướиɠ . . . . . Thật lớn . . . . . Mạnh nữa. . . . . Chính là. . . Dạng này. . . A. . . Mạnh nữa đi anh. . . Đúng. . . Ân. . . Dùng sức a. . . A. . .Ừm. . . Ân. . . Nha. . . Đúng. . . Chính là như vậy. . . Ân. . . Thật sướиɠ quá a . . . . . . Ơ . . . Ưm . . . Không được á . . . Em chết mất thôi . . . Ah... Chịu không được á . . ."
Trần Khiêm cứ thế liên tục và mạnh mẽ ȶᏂασ " bạch bạch bạch " như điên như cuồng mà không ngừng va chạm lấy hạ thể mềm mại ẩm ướt của Diệp Bích, vừa ȶᏂασ vừa vỗ mông nàng khiến nó ửng đỏ làm cho chiếc l*и càng co thắt dữ dội hơn, sướиɠ vô cùng. Những âm thanh hô hấp dồn dập cùng tiếng thở dốc, thi thoảng càng có thêm dễ nghe tiếng thở gấp rên, tất cả cứ liên tiếp liên tiếp không ngừng . . . . . . . .
" Diệp Bích . . . . . Anh sắp bắn rồi…. Anh chịu hết nổi rồi. . . . . Chuẩn bị nhận lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đi. .. . . . Ahhh. . . . . Ahhh . . . . . Một chút nữa . . . Sướиɠ quá đi mất . . " Bên dưới hạ thể âʍ ɦộ của Diệp Bích một hồi mãnh liệt co thắt dữ dội, khiến lớp thịt ấm nóng mềm mại ở bên trong tạo thành từng đợt từng đợt ép chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn vô cùng khít chặt, như muốn hút cạn hắn vậy.
"Diệp Bích . . . . Sướиɠ quá đi mất….. Ahhh . . . Anh sắp muốn bắn rồi. . . . . . Anh sẽ xuất ra bên trong em đây . . . . . .Ưm….. Chuẩn bị thụ tinh đi…… Có bầu đi này. . . Ahhh . .. " Qua một hồi Trần Khiêm cảm nhận được bên trong cổ tử ©υиɠ của vành âʍ đa͙σ của đối phương bắt đầu không ngừng run rẩy kịch liệt và sau đó nhanh chóng tuôn trào ra một dòng nước ấm đánh thẳng vào trên qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ của hắn, điều này khiến cho cả cả phần thân dươиɠ ѵậŧ to bự của Trần Khiêm cứ như vậy không ngừng run rẩy vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Bản thân của Trần Khiêm lúc này đây cũng đã không nhịn được nữa mà đem tinh hoa bên trong thân thể của chính mình bắn thẳng vào sâu nhất bên trong tử ©υиɠ của đối phương.Diệp Bích bị dươиɠ ѵậŧ to bự gân guốc 25 cm của Trần Khiêm bắn ra sở hữu số dịch tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đặc sịch như nham tương thẳng vào sâu bên trong tử ©υиɠ của mình thì lập tức thân thể cô cứ như thế liên tục mà co giật không ngừng, toàn thân cũng hơi run rẩy và co quắp.
" Ahhh . . . . . . . .Ahhh . . . . Em . . .Sướиɠ quá . . Chết mất thôi. . . . . Ân. . . Thật thoải mái a. . . Sướиɠ quá đi mất . . . Ahhh . . . Em chết mất thôi..... Em có bầu mất thôi…." Kích động cao trào thở gấp mà rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ hô to một tiếng đầy thỏa mãn, Diệp Bích cứ thế liền cả toàn thân mệt mỏi mà xụi lơ nằm bò ra giường, miệng thở hổn hển đầy đỏ ửng, trông rất là mê người. Mà Hạ Lan lúc này thì vô cùng thèm muốn mà kéo ©ôи ŧɧịt̠ của Trần Khiêm ra khỏi l*и Diệp Bích hút lấy hút để vô cùng say sưa và đam mê.
Trần Khiêm thấy thế thì mỉm cười xoa đầu nàng nói:
“Đừng vội, tối nay anh sẽ bắn đầy bên trong em!” Nói rồi hắn lại đè Hạ Lan và Diệp Bích ra ȶᏂασ tiếp đến khi l*и hai nàng không chứa nổi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn nữa thì cả ba mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, tổng giám đốc Hác đã đứng ở bên ngoài gõ cửa, Trần Khiêm mở cửa ra thì nhìn thấy anh ta, kinh ngạc nói:
“Tổng giám đốc Hác, anh không sao chứ, đêm qua em sợ chết khϊếp. Em đã chạy khắp nơi để tìm đồn cảnh sát, khi quay lại thì thấy anh đã đi mất rồi.”
Mẹ nó, đưa gái ra ngoài hú hí chứ gọi cảnh sát gì. Tổng giám đốc Hác vốn định nổi trận lôi đình nhưng anh ta đến để đòi tiền nên hạ giọng:
“Hôm qua kêu cậu lên, tại sao cậu lại đi mất?”
“Em sợ đó!” Trần Khiêm sợ hãi nói:
“Em chưa từng trải qua trường hợp này, lúc đó đã sợ chết khϊếp, thực sự xin lỗi.”
“Được rồi, khoản tiền hôm qua là một triệu, anh đã thanh toán rồi.” Tổng giám đốc Hác trực tiếp báo giá cho Trần Khiêm.
“Tổng giám đốc Hác, chỉ cần anh không sao cả thì một triệu đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, hiện giờ chủ yếu nói về khoản nợ của em.” Trần Khiêm ngồi xuống và rót ly nước cho tổng giám đốc Hác, nói:
“Anh không phải nói giới thiệu người cho em làm quen, chạy quan hệ sao?”
“Chia lại số tiền đêm qua với anh trước đã.” Tổng giám đốc Hác trực tiếp ngắt lời của Trần Khiêm.
“Em lấy được năm tỷ tư, thì có thể thiếu chuyện vặt này của anh sao? Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ” Trần Khiêm trực tiếp ngăn lại.
Tổng giám đốc Hác cũng rất bất lực, thằng nhóc này khờ khạo đần độn, tại sao lại không vắt được chút lợi ích gì vậy?
“Cậu nói đi, bây giờ cậu có bao nhiêu tiền? Tổng giám đốc Hác hỏi.
“Công ty của em thực sự sắp không xoay sở nổi, nếu không cũng sẽ không đòi cái nợ này. Khi đến đây, phải vay tiền người ta để mua vé máy bay, nếu không làm sao hai người có thể qua đây chứ, em thực sự nghèo đến mức không thể mở vung nồi được nữa.” Trần Khiêm than nghèo.
“Vậy cậu muốn đòi nợ cái gì chứ. Anh cũng đã nói với cậu rồi: đem một tỷ rưỡi qua đây, nợ càng nhiều thì về mục sổ sách sẽ được ưu tiên” Sắc mặt của tổng giám đốc Hác đã lộ vẻ khó chịu rồi.
“Em có thể vay, giờ đây chính là muốn làm quen với lãnh đạo của Bắc Cương. Nếu thực sự phải như vậy thì em gọi điện vay một tỷ rưỡi, cũng không thành vấn đề.” Trần Khiêm hứa.
Tổng giám đốc Hác thở dài, người khác muốn vắt tiền từ trên người của những người đòi nợ này dễ dàng như thế, mà bản thân mình tại sao lại gặp phải tên nghèo kiết xác chứ?
Anh ta suy ngẫm, dù sao thì năm tỷ tư đã cầm lấy ở đó, Trần Khiêm chắc chắn còn có thể lấy ra tiền, buông dây dài câu cá lớn vậy.
Cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm rồi nói:
“Cậu thông minh một chút cho anh, hiểu không, anh đã sắp xếp một bữa cơm vào trưa nay, đã gọi ông tổng tài vụ của Bắc Cương đến, đến tối lại đến karaoke Kim Phần chơi, có hiểu không?”
“Em hiểu rồi, nhưng bây giờ em không có nhiều tiền trong tay.” Trần Khiêm lộ ra vẻ mặt túng quẫn, ngượng ngùng nói:
“Tổng giám đốc Hác, anh có thể chi trả trước không ạ? Em chắc chắn sẽ trả lại!”
“Anh chi trả trước cho cậu? Cậu nghĩ cái gì vậy hả?” Tổng giám đốc Hác kêu lên, thằng nhóc hay lắm, bản thân đến lông cừu còn chưa nhổ được mà ngược lại còn bị cừu gặm sao?
“Kế tạm thời thôi, chỉ cần ăn xong bữa cơm này thì em lập tức gọi điện thoại thế chấp nhà máy, một tỷ rưỡi dễ dàng nhẹ nhàng. Đến lúc đó, em trai cho anh ba trăm triệu!” Trần Khiêm giơ ba ngón tay lên và nói.
Bây giờ, đối với người bình thường mà nói, ba trăm triệu đã là một con số thiên văn rồi. Mặc dù tổng giám đốc Hác không phải người bình thường, nhưng số tiền này cũng đã đủ khiến anh ta cảm thấy choáng váng đầu óc.
Sau vài giây anh ta mới phản ứng lại, số tiền anh ta muốn là tận một tỷ năm trăm triệu, ở đây mới chỉ là ba trăm triệu mà thôi.
“Em trai, anh đây thấy cậu cũng là người tốt, chuyện này anh sẽ giúp cậu.”
“Cảm ơn anh, ân tình này suốt đời khó quên. Nếu em thật sự có thể trở mình, em nhất định sẽ báo đáp ân tình này của anh!” Trần Khiêm nắm chặt lấy tay đối phương, biểu cảm trông rất thật tâm.
Sau khi tiễn tổng giám đốc Hác về, Trần Khiêm đóng cửa lại, khẽ thở phào một hơi rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Bây giờ, người ở Bắc Cương không muốn gặp anh. Trước đó họ đã gọi điện tới, bảo đã chuyển khoản nợ sang cho công ty bất động sản, nhưng công ty bất động sản lại đẩy ngược về cho Bắc Cương. Căn bản chỉ là đẩy tới đẩy lui các loại tài liệu và tư liệu mà thôi.
Đối với cái cạm bẫy này, Trần Khiêm đã quá quen thuộc rồi.
Tối qua, sau khi suy nghĩ một hồi, anh nhận ra xác suất lấy được tiền về tay căn bản là con số không. Nếu muốn lấy lại số tiền này, vậy phải đổi cách khác, nhất định phải tìm một công ty nhà nước quy mô lớn ở nội địa, không sợ Bắc Cương mới được. Nếu không đến lúc đó sẽ biến thành cục diện ba phương tranh chấp.
Trần Khiêm nghĩ ngợi hồi lâu: ở đây, người không hề sợ Bắc Cương cũng chỉ có Thẩm Phi.
Vừa hay Bắc Cương và Thẩm Phi cũng có quan hệ hợp tác, nói lên rằng phương diện này có rất nhiều chỗ để động tay động chân. Trần Khiêm ngồi đó suy tính cả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định liên lạc tới tổng giám đốc Thẩm Phi.
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại mà không có ai bắt máy, anh ngẫm nghĩ một hồi, chỉ đành gọi điện cho Giang Trường Ân.
“Alo, ai đó?” Giang Trường Ân bắt máy, hỏi.
“Tổng giám đốc Giang, là tôi, Trần Khiêm.”
“Cậu lại gây ra chuyện gì?” Giang Trường Ân hỏi.
“Tôi có thể gây ra chuyện lớn gì chứ, con người tôi ấy mà, biết điều lắm.” Trần Khiêm cười cười đáp lại.
“Vậy thì là chuẩn bị gây ra họa gì?”
“Tôi chỉ là muốn hỏi xem ông có quen tổng giám đốc của công ty Thẩm Phi không thôi?” Trần Khiêm thăm dò.
“Tôi cho cậu hay, trộm cắp, biển thủ máy bay chiến đấu của quốc gia sẽ bị xử bắn, biết chưa?” Giang Trường Ân bật cười chế nhạo, nói tiếp:
“Cho cậu một chiếc máy bay chiến đấu thì cậu cũng không biết lái đâu. Sao, thiếu tiền đến điên rồi, muốn cấu kết với thế lực bên ngoài hả?”
“Ông có thể đừng chọc tôi nữa, được không? Lần này tôi nghiêm túc thật đấy. Bây giờ tôi đang ở Liêu Ninh, vì muốn làm quen rồi ăn một bữa cơm với họ, nên mới tìm ông giúp một tay thôi mà. Anh em chúng ta đâu cần phải khách sáo như vậy, có gì cứ ghi nợ về bên tôi là được.”
“Đừng xưng anh gọi em với tôi, bớt giả vờ đi, hai chúng ta không có thân đến vậy đâu. Lúc trước không phải đã trở mặt rồi sao, cậu tới Hà Gia Nhạc đi, đừng tới tìm tôi!” Giang Trường Ân chua chát nói.
“Trở mặt cũng không phải chuyện gì lớn, người như tôi luôn có hai lớp da, xé một tầng, còn một tầng” Trần Khiêm cười hì hì đáp lại:
“Ông hỏi giúp tôi đi, thật sự gấp lắm rồi, tôi biết người bình thường chắc chắn không có quen biết người đó, chỉ ông lớn như ông mới có tiếp xúc với người như họ thôi.”
Giang Trường Ân được vỗ mông ngựa đến sướиɠ, nở nụ cười suốt, cuối cùng đồng ý sẽ lợi dụng mối quan hệ hỏi thăm giúp hắn một chút. Trước kia khi còn làm ở tập đoàn Phổ Hoàng, ông ta từng giao thiệp với những công ty nhà nước đó.