Cẩm Y Sát

Chương 7: Chờ

Editor: Qingyun

Lục Hành đi rồi, hậu trạch lại lần nữa lâm vào an tĩnh. Linh Tê Linh Loan đi ra ngoài một hồi, sau khi trở về, bưng chén thuốc khẽ nói: "Cô nương, thuốc tới rồi đây ạ."

Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của Vương Ngôn Khanh hướng tới, Linh Tê theo bản năng cảm thấy khẩn trương, nhưng nàng nhớ tới phân phó của Chỉ Huy Sứ mới vừa rồi, lại nỗ lực trấn định lại.

Hiện tại Lục Hành vừa mới tiếp nhận Nam Trấn Phủ Ty, trong ngoài người nhìn chằm chằm hắn không ít, hắn không có thời gian ở nội trạch tiêu khiên. Trước khi rời đi hắn đã dặn qua mọi người trong phủ, Linh Tê Linh Loan vừa rồi mượn việc đi sắc thuốc, đã đem nhiệm vụ mà Lục Hành giao phó làm thỏa đáng.

Trong đó có một nhiệm vụ, đó là phụng dưỡng "Lục gia dưỡng nữ" Vương cô nương mất trí nhớ như thế nào.

Vương Ngôn Khanh không cử động nhìn chén thuốc, Linh Tê thấy thế, lập tức nói: "Nô tỳ trước đó đã thử qua, thuốc này tuyệt đối không vấn đề. Nếu cô nương không tin, nô tỳ liền thử lại một lần nữa."

Nói xong, Linh Tê liền để cho nha hoàn khác đi lấy chung thìa, nàng ngay trước mặt Vương Ngôn Khanh giả bộ thử thuốc. Vương Ngôn Khanh lắc đầu, vươn tay nói: "Đưa chén cho ta đi."

Linh Tê ngoài ý muốn: "Cô nương......"

Vương Ngôn Khanh nói: "Các ngươi là nha hoàn Nhị ca an bài, sẽ không có vấn đề. Ta tin tưởng Nhị ca."

Vương Ngôn Khanh tiếp nhận chén thuốc, thử độ ấm, quả nhiên vừa vặn. Vương Ngôn Khanh cúi đầu uống thuốc, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng động tác uống thuốc dứt khoát mà quả quyết, một chút cũng không có hành động dây dưa dài dòng. Chén thuốc rất nhanh liền thấy đáy, Vương Ngôn Khanh đem chén thuốc đặt một bên, Linh Tê lập tức dâng lên mứt hoa quả, Vương Ngôn Khanh lắc tay, nói: "Không cần."

Linh Tê Linh Loan liếc nhau, đều cảm thấy kinh ngạc. Tiểu thư trong nội trạch vị nào mà chẳng được nuông chiều từ bé, đầu ngón tay bị kim đâm một chút liền đau đến rớt nước mắt, mà Vương Ngôn Khanh uống thuốc liền mạch dứt khoát, một chút cũng không giống một tiểu thư khuê các. Linh Tê thử dò hỏi: "Cô nương, người có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không ạ?"

Vương Ngôn Khanh ngã xuống vách núi cao như vậy, sao có thể không có việc gì. Trên cơ thể nàng chỗ nào cũng đều đau, nàng không có ký ức, nhưng bản năng nói cho nàng này đó chỉ là té bị thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chân chính nghiêm trọng là vết sưng ở sau đầu.

Vương Ngôn Khanh nhẹ nhàng chạm vào sau gáy, Linh Tê thấy thế trả lời: "Cô nương không nên dùng tay chạm vào, lang trung nói máu tụ sau đầu người vẫn chưa tan, mấy ngày nay không thể vận động mạnh, cảm xúc cũng phải bình tĩnh ổn định, đặc biệt là không thể dùng ngoại lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

Vương Ngôn Khanh nghe thấy lời nói của nha hoàn, động tác chạm sau gáy liền ngừng. Nàng hiện giờ bị thương, không thể hoạt động, cũng không thể đọc sách, vừa mới tỉnh lại nên không buồn ngủ, nàng buồn bực ngán ngẩm, ánh mắt không khỏi rơi xuống người những nha hoàn trước mặt.

Linh Tê Linh Loan nghĩ đến khả năng kỳ quái của Vương Ngôn Khanh, cả người tức khắc đều căng chặt lên, đặc biệt là Linh Loan, trên mặt biểu tình đều cứng đờ. Vương Ngôn Khanh bản năng phát giác ra được các nàng đang khẩn trương, nàng đã sớm cảm thấy kỳ quái, dứt khoát hỏi: "Các ngươi vì sao lại kiêng kị ta?"

Nhị ca nói, nàng bảy tuổi đến Lục gia, ở chỗ này đã được mười năm. Những nha hoàn này nếu là nô tỳ Lục gia, vì sao họ đối với nàng có vẻ xa lạ, hơn nữa nàng dường như cảm thấy họ đang phòng bị nàng?

Linh Tê Linh Loan liếc nhìn nhau, Linh Loan cúi đầu, Linh Tê thở dài, hướng Vương Ngôn Khanh hành lễ, nói: "Cô nương là chủ tử, nô tỳ tự biết thân biết phận, nào dám hướng cô nương khoa tay múa chân? Nô tỳ là sợ hãi chính mình hầu hạ không tốt."

Vương Ngôn Khanh hỏi: "Là bởi Nhị ca sao?"

Vương Ngôn Khanh đã sớm phát hiện, tất cả mọi người ở đây rất sợ Lục Hành. Coi như là vậy, nhưng Lục Hành cũng đã đi rồi, vì sao các nàng vẫn không dám buông lỏng?

Linh Tê nghe thấy Vương Ngôn Khanh gọi Chỉ Huy Sứ là Nhị ca, nội tâm thực sự vô cùng phức tạp. Linh Tê nhớ tới lời dặn của Chỉ Huy Sứ, nói: "Không phải ạ, là bởi nô tỳ thất trách, không hầu hạ cô nương tốt. Cô nương trên đường dâng hương bị tập kích, Chỉ Huy Sứ vô cùng giận dữ, đem tất cả nha hoàn bà tử hầu hạ cô nương toàn bộ bán đi, nô tỳ là được điều tới. Nô tỳ sợ hầu hạ không tốt, cho nên mới liên tiếp phạm sai lầm. Mong cô nương thứ tội."

Lời nói có thể trái lương tâm, biểu cảm khuôn mặt có thể ngụy trang, nhưng những biến hóa rất nhỏ chỗ cơ bắp là không lừa được. Vương Ngôn Khanh trời sinh am hiểu nắm bắt biểu cảm trên khuôn mặt người khác dù là rất nhỏ, hơn nữa có thể trong nháy mắt đem biểu cảm của đối phương liên hệ đến cảm xúc thực của họ. Điều này càng giống như một loại thiên phú, cũng giống có một số người sinh ra đã có trí nhớ tốt, thông thạo âm luật, Vương Ngôn Khanh có thiên phú trong việc am hiểu biểu tình khuôn mặt, cũng có thể coi là một loại bản năng.

Hiện giờ nàng không có ký ức, sẽ không bị cố hữu quen biết cùng lẽ thường gò ép, loại thiên phú này ngược lại được biểu lộ càng rõ ràng. Ở trước mặt Vương Ngôn Khanh, dù cho có là cao thủ nói dối, ngụy trang giỏi thế nào cũng vô dụng, bởi vậy tốt nhất là không ngụy trang, đem lời nói thật giả sắp xếp một chút rồi nói ra.

Cho nên Lục Hành lệnh Linh Tê Linh Loan cứ theo cách này mà nói, vừa có thể giải thích vì sao bọn họ đối với Vương Ngôn Khanh lại không quen thuộc cùng với việc tại sao lại hoảng loạng khi vừa nghe thấy chuyện Vương Ngôn Khanh mất trí nhớ.

Cách nói này phù hợp với tính cách Lục Hành, cũng có thể giải thích sự khác thường ở nơi đây khi Vương Ngôn Khanh vừa mới tỉnh lại, Vương Ngôn Khanh suy nghĩ một chút liền tiếp nhận. Lang trung kê khai thuốc bổ bỏ thêm chút dược liệu an thần, Vương Ngôn Khanh uống thuốc xong không bao sau lâu liền cảm thấy mệt mỏi, đám nha hoàn khuyên bảo nên ngủ để dưỡng bệnh. Linh Tê Linh Loan thấy Vương Ngôn Khanh đã ngủ say, liền nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đi ra ngoài bố trí sân viện.

Lục gia chỉ có hai huynh đệ là Lục Mân, Lục Hành, cũng không có nữ nhi, sau khi mẫu thân Lục Hành về quê, Lục phủ lại càng thêm trống trải, xưa nay vắng vẻ quạnh quẽ vô cùng. Hiện giờ đột nhiên nhiều thêm một vị "Dưỡng nữ" đã ở đây suốt mười năm, cần phải đặt mua đồ vật cũng không ít.

Có thể tạo dấu vết của một người đã ở suốt mười năm tại một nơi trống rỗng, loại sự việc này cũng chỉ có Cẩm Y Vệ mới làm được. Lang trung kê khai dược liệu vừa đủ, Vương Ngôn Khanh vẫn luôn ngủ một mạch đến tận hoàng hôn, trong khoảng thời gian đó, đám nha hoàn Lục phủ vội vội vàng vàng cải tạo hiện trường, Lục Hành thì ở Nam Trấn Phủ Tư, thong thả lật xem công văn.

Quách Thao đứng ở bên cạnh không dám nhìn sắc mặt Lục Hành, ngại ngùng nói: "Chỉ Huy Sứ, thuộc hạ theo phân phó của ngài, không cho bọn họ đồ ăn, nước uống, bỏ đói bọn chúng cả ngày. Vừa rồi thủ hạ đi thẩm vấn, roi cũng đã lấy ra, nhưng bọn chúng vẫn không chịu nói. Nhưng mà nếu dùng cực hình nhiều hơn nữa thì cũng không phải ngày một ngày hai có thể xong việc."

Kỳ thật chức quan hiện tại của Lục Hành là Chỉ Huy Thiêm Sự, hắn chỉ là tạm thay chức Chỉ Huy Sứ. Nhưng hành tẩu chốn quan trường lâu lăm, ai cũng đều là kẻ thành tinh cả, Nam Trấn Phủ Ty trên dưới đều đổi giọng gọi Lục Hành là Chỉ Huy Sứ.

Tháng mười một, Lục Hành tạm thay chức Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, hắn tiếp nhận Nam Trấn Phủ Ty, vụ kiện đầu tiên phải làm chính là tra án Trương Vĩnh, Tiêu Kính hối lộ đút lót.

Những năm Chính Đức, Trương Vĩnh là kẻ vô cùng nổi danh được coi là một trong những "Bát Hổ" thời bấy giờ, Tiêu Kính mặc dù không phải Bát Hổ, nhưng dưới triều Hoằng Trị, Chính Đức* là thái giám rất có quyền thế. Chính Đức đế trọng dụng thái giám, Bát Hổ hoành hành khắp cung đình, độc tài triều cương, rất nhiều tấu chương dâng lên đều phải được bọn chúng định đoạt. Sau này Chính Đức băng hà, Gia Tĩnh đăng cơ, Bát Hổ mới rốt cuộc bị thanh toán, trong đó Trương Vĩnh bởi vì thời khắc mấu chốt phản bội, đối với văn thần có công, may mắn còn sống. Sau Trương Vĩnh bị biếm đến hiếu lăng chủ trì hương khói, tuy rằng quãng đời còn lại lại không thể cầm quyền, nhưng ít ra có thể an ổn lúc tuổi già. Năm Gia Tĩnh thứ tám, Trương Vĩnh chết bệnh, triều đình còn phong thưởng người nhà huynh đệ của hắn, xem như là một thái giám có được kết cục yên lành.

* Triều Hoằng Trị, Chính Đức: là triều đại thứ 10 và 11 của nhà Minh

Mọi chuyện vốn dĩ đều ổn, nhưng năm nay bởi vì đại lễ xảy ra tranh chấp, chuyện cũ năm xưa liền bị lôi ra. Cấp sự trung Lư Sán buộc tội thứ phụ Trương Kính Cung lợi dụng quyền thế nhận hối lộ, Trương Kính Cung cũng không cam lòng yếu thế, lập tức bày mưu đặt kế buộc tội vây cánh đối phương tiếp nhận hối lộ của Trương Vĩnh, Tiêu Kính.

Trong triều quan viên cùng thái giám cấu kết, đây là tội lớn. Trương Kính Cung xuất kích dẫn một hồi đại loạn đấu, trên triều đảng phái hỗn chiến, ngày càng nhiều người bị cuốn vào sự việc này, tấu chương buộc tội giống như lá rụng mùa thu liên tục rơi trên bàn hoàng đế. Hoàng đế tức giận, hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt, Cẩm Y Vệ lập tức tới cửa bắt người, rất nhiều quan viên bị liên lụy bị bắt vào ngục, trong đó không thiếu quan to chức lớn, mà Nội Các hậu hoa viên, được mệnh danh là thánh địa của người đọc sách Hàn Lâm Viện, lại gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất.

Hiện giờ, ai nhận, ai không nhận, ai cấu kết với hoạn quan, ai bị oan uổng, đều bị Lục Hành bắt tới tra hỏi. Nếu Lục Hành có thể tra này án thỏa đáng, liền từ tạm thay Chỉ Huy Sứ biến thành Chỉ Huy Sứ chính thức, việc này chỉ là vấn đề thời gian.

Thời gian hoàng đế hạ lệnh đã mười ngày, án tử vẫn không có tiến triển. Những quan văn đó chắc chắn Cẩm Y Vệ không dám mạnh tay với bọn họ, một đám cắn chết không chịu nói, ngẫu nhiên có cung khai cũng đều là nói nhảm vô nghĩa. Lục Hành nhanh chóng xem qua lời khai, mặt trên không có cái gì hữu dụng, hắn lười xem lại, tùy tiện ném vào sọt rác.

Trên quan trường việc này có ai không biết. Đại Minh quan bổng ít ỏi, cả triều văn võ mấy ai có thể chỉ dựa bổng lộc mà sống qua ngày. Trương Vĩnh lúc tuổi già vì tự bảo vệ mình, đưa không ít cái tốt cho quan viên đương quyền. Lục Hành rất rõ ràng, những người bị bắt vào trong nhà lao kia, đều tiếp nhận hối lộ của Trương Vĩnh.

Loại sự tình nhận hối lộ này trong triều từ xưa đã có, nhưng không có ai dám thừa nhận ở bên ngoài. Cẩm Y Vệ muốn lập công, đám quan văn đồng dạng muốn chạy tiền đồ cho bọn họ. Trong lao có rất nhiều người là vây cánh thủ phụ Dương Ứng Ninh, có thủ phụ ở đây, Cẩm Y Vệ không dám đem bọn họ làm quá. Chỉ cần bọn họ không khai, sau khi rời khỏi đây nghênh đón bọn họ chính là tiền đồ rộng mở, mỹ danh tiếng tăm, nhưng nếu bọn họ thừa nhận cùng Trương Vĩnh có lui tới, không chỉ riêng bản thân xui xẻo, còn sẽ liên lụy tới người người nhà.

Bọn họ không phải kẻ ngốc, sao lại chấp nhận loại mua bán thâm hụt này.

Lục Hành từ chỗ bí mật lấy ra một tờ giấy, bên trong là danh sách những người bị bắt giam, bên cạnh ghi chép gia sản, của cải của bọn họ. Lục Hành đảo qua từng nhóm người trong danh sách, hắn biết những người này đại khái nhận bao nhiêu, nhưng lại không có chứng cứ.

Trương Vĩnh từng là thái giám, đối với Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng Tây Xưởng thủ đoạn vô cùng quen thuộc, hắn đưa tặng lễ quả thực sạch sẽ, ít nhất bên ngoài Cẩm Y Vệ không bắt được chứng cứ. Lục Hành ánh mắt nhanh chóng từ danh sách lướt qua một lượt, khi lướt đến một cái tên, đốt ngón tay hắn ở trên mặt bàn gõ gõ một chút, nói: "Lễ Bộ thị lang Triệu Hoài nhát gan mềm yếu, là kẻ không được việc, buổi tối lúc hắn ngủ liền đem hắn đánh thức, mang đi thẩm vấn, sau nửa canh giờ lại thả đi. Cứ như vậy lặp qua lặp lại, phải làm cho hắn cả cũng không thể chợp mắt được một lát."

Quách Thao nghiêm túc lắng nghe mà không khỏi cảm thán, thủ đoạn tra tấn của Chỉ Huy Sứ thật sự quá cao siêu, lúc này phải nói không đánh mà thắng, gϊếŧ người vô hình. Quách Thao đang muốn đồng ý, bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Hoài là học trò của thủ phụ Dương Ứng Ninh, Chỉ Huy Sứ đơn độc nhằm vào Triệu Hoài......

Sau khi Lục Hành nói xong, Quách Thao hồi lâu không có động, Lục Hành lẳng lặng đảo mắt tới, Quách Thao tiếp xúc đến ánh mắt Lục Hành, nháy mắt dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn không dám nghĩ tiếp, nhanh chóng cúi đầu lĩnh mệnh: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Lục Hành đem danh sách ném về chỗ cũ, nhìn lực đạo trên tay là biết không thích nhóm người này chút nào. Mỗi ngày cùng một đám lão già đấu trí đấu dũng, Lục Hành cảm thấy càng lúc càng nhanh già hơn, tâm tình hắn không tốt, liền muốn tìm chút chuyện vui vẻ. Lục Hành hỏi: "Đồ vật ta muốn đâu?"

Quách Thao nghe xong thì sửng sốt, Chỉ Huy Sứ muốn thứ gì? Đôi màu hổ phách đôi mắt cười như không cười của Lục Hành nhìn hắn, đặc biệt giống con báo rình mồi đang nhìn chăm chú bầy dê đang vui vẻ chơi đùa trên đồng cỏ, Quách Thao đột nhiên nhớ ra, vỗ trán một cái nói: "A, đúng rồi, đồ đạc ngài phân phó, thuộc hạ có mang đến."

Quách Thao nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ, cung kính đặt ở trên bàn Lục Hành, sau đó liền vội vàng cáo lui. Chờ trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, Lục Hành liền chậm rãi, thản nhiên cầm lấy cuốn sổ trên bàn.

Một nữ quyến thì có thể có bí mật gì, không tới nửa ngày Cẩm Y Vệ đã tra xong toàn bộ lý lịch của Vương Ngôn Khanh. Lục Hành lật xem từng trang, càng xem về sau lại càng kinh ngạc.

Thật sự không nhìn ra, nàng khi còn nhỏ thế nhưng học nhiều thứ như vậy. Luyện võ không phải là cứ khoác lác chỉ nhìn qua một lần là có thể học được mà nó là cả một quá trình cố gắng rèn luyện suốt nhiều năm.

Lục Hành rất nhanh chóng xem xong những chuyện mà Vương Ngôn Khanh trải qua, phần cuối cùng là ghi chép về sinh hoạt thường ngày của nàng, không, phải nói là do hắn cho người giám sát ghi chép sinh hoạt của Trấn Viễn Hầu phủ. Vương Ngôn Khanh rốt cuộc chỉ cũng là một dưỡng nữ, ở trong mắt mọi người đều không có gì quan trọng, mật thám Cẩm Y Vệ vẫn luôn sát sao ghi chép từng tiếng nói, nhất của nhất động của Phó Đình Châu, mà bên cạnh những ký sự ghi chép về Phó Đình Châu đều có bóng dáng của Vương Ngôn Khanh trong đó.

Mặc dù chỉ là một vài câu cũng có thể nhìn ra, tất cả sinh hoạt của nàng đều có liên quan tới Phó Đình Châu. Lục Hành liếc qua cuộc đối thoại của Phó Đình Châu cùng Vương Ngôn Khanh ở chung, không khỏi chậc một tiếng.

Lục Hành một bên ghét bỏ Phó Đình Châu nhìn qua là kẻ ngạo khí cứng nhắc, thế nhưng ngầm gọi nữ tử là "Khanh Khanh", một bên trong lòng thầm than, hắn bị lộ tẩy rồi.

Trách không được khi hắn gọi nàng là "Muội muội", trông nàng có vẻ chần chờ. Hóa ra, ngày thường Phó Đình Châu không gọi nàng là muội muội mà là Khanh Khanh.

Sau khi Lục Hành xem xong tư liệu về Vương Ngôn Khanh, chỉ chút chú ý chút thôi nhưng đã khắc trong tâm khảm. Hắn làm công việc này, trí nhớ sớm đã được rèn luyện, chỉ cần là chuyện đã gặp qua là không quên được, huống chi, hắn bản thân cũng là người thông minh.

Hắn có thể ở bên người hoàng đế bầu bạn nhiều năm như vậy, không phải chỉ có tình nghĩa làm huynh đệ thời thơ ấu cùng hoàng đế. Gia Tĩnh hoàng đế là người hay nghi kỵ, khó hầu hạ, có thể ở bên người hoàng đế lâu dài như vậy, có ai không là lão hồ ly ngàn năm.

Lục Hành nghĩ đến sự tình phát sinh kế tiếp, trong lòng hơi cảm thấy thú vị. Về sau hắn liền phải sắm vai một vị "Huynh trưởng", những chuyện mà Phó Đình Châu đã làm, đã nói với nàng trong mười năm qua, hiện giờ đều sẽ là hắn làm.

Vương Ngôn Khanh cũng chỉ là thú vui tiêu khiển nhất thời, Lục Hành rất mau ném cuốn sổ đi, đi xử lý các công văn của Nam Trấn Phủ Tư. Vừa động vào công việc là hắn liền quên thời gian, chờ đến khi lấy lại tinh thần, bên ngoài sắc trời đã tối đen.

Đêm mùa đông, thời tiết khô lạnh, Lục Hành từ Nam Trấn Phủ Tư bước ra, vừa đi về phủ vừa nghĩ đến khúc mắc trong vụ án, rất nhanh đã về tới phủ. Hắn vào cửa sau, người hầu trong phủ tự giác đuổi theo, kẻ dẫn ngựa về chuồng, kẻ âm thầm chỉ đạo bưng bê đồ, không ai dám phát ra âm thanh, ảnh hưởng tới suy nghĩ của Chỉ Huy Sứ. Lục Hành toàn dựa bản năng mà đi về chủ viện, khi về đến chủ viện, hắn phát hiện bên trong ánh đèn sáng lên, lập tức bừng tỉnh.

Sao trong phòng lại có người?

Đám người hầu thấy Lục Hành đứng bất động, vội vàng tiến lên nói: "Chỉ Huy Sứ, Vương cô nương khăng khăng phải đợi ngài trở về, chúng tiểu nhân đã khuyên bảo rất nhiều lần, nhưng Vương cô nương trước sau đều không chịu trở về."

Ban ngày Lục Hành đã phân phó qua, từ nay về sau trong phủ tất cả mọi người đều phải xưng hô Vương Ngôn Khanh là "Cô nương", coi nàng như muội muội hắn mà đối đãi. Nếu có người dám nói lỡ miệng, lập tức cả nhà bán đi ra ngoài. Người hầu trong Lục phủ đều từ An Lục tới đây, người tuy không nhiều, nhưng miệng laị bớt lo, Lục Hành chỉ công đạo một câu, bọn họ từ trên xuống đều nghiêm túc chấp hành.

Lục Hành lúc này mới nhớ tới hắn nhặt về một "Dưỡng muội", hắn nhướng mày, cảm thấy bất đắc dĩ, bản năng cảnh giác của thân thể cũng dần dần tán đi.

Hắn độc lai độc vãng đã quen, đột nhiên nhiều thêm một người chờ hắn, cảm giác cũng không tệ.

Vết máu bầm đằng sau đầu Vương Ngôn Khanh không có tản ra, theo lý không thể hoạt động lâu, thế nhưng Vương Ngôn Khanh vẫn khăng khăng phải đợi Lục Hành trở về. Ở trong tiềm thức của nàng đây là chuyện đương nhiên, Nhị ca chưa trở về, nàng đương nhiên phải đợi.

Linh Tê Linh Loan thử khuyên bảo hai lần, phát hiện Vương Ngôn Khanh coi như là lệ cũ, các nàng cũng không dám khuyên bảo nhiều lần. Nói nhiều sai nhiều nói ít sai ít, nếu khuyên ngăn chỉ sợ liền lộ tẩy, các nàng đành phải câm miệng.

Vương Ngôn Khanh dù sao cũng bị chấn thương, chờ đến đêm khuya tinh thần không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Lúc nàng mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, Vương Ngôn Khanh bỗng nhiên bừng tỉnh, theo bản năng đứng dậy: "Nhị ca."

Thanh âm của nàng tràn đầy vẻ vui sướиɠ, nhưng bởi vì đứng dậy nhanh ảnh hưởng đến miệng vết thương ở sau đầu, nên nàng không khỏi cảm thấy choáng váng lảo đảo. Lục Hành vừa bước vào cửa thì nhìn thấy màn này, lập tức nói: "Không cần đứng dậy, ta đã trở về. Còn không mau đỡ lấy cô nương?"

Vào lúc Vương Ngôn Khanh bị choáng váng, Linh Tê Linh Loan kịp thời tiến lên, đỡ lấy cánh tay của Vương Ngôn Khanh, Vương Ngôn Khanh mới không bị ngã xuống đất. Nàng chống đầu, cố nén từng đợt choáng váng, nàng cảm thấy đầu óc nặng nề, chân tay vô lực, bỗng nhiên cảm giác một đôi tay thon dài hữu lực đỡ cánh tay nàng, nàng mơ hồ cảm thấy thân thể phảng phất tìm được điểm tựa, chậm rãi trở lại mặt đất.

Lục Hành đỡ nàng ngồi xuống, hắn nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, hơi tăng thêm ngữ khí: "Trên đầu muội có thương tích, không được đại động, sao muội lại hấp tấp bộp chộp như vậy?"

Vương Ngôn Khanh dựa vào trên tay vịn, cuối cùng có thể thấy mọi vật. Khuôn mặt nàng tái nhợt, trắng bệch như giấy, nhưng nàng hơi cúi đầu thấp giọng nói: "Lúc tỉnh dậy, suy nghĩ đầu tiên của muội là muốn nhìn thấy Nhị ca."

Nàng hơi thở gấp, thanh âm hữu khí vô lực, nghe vô cùng đáng thương. Lục Hành liếc mắt nhìn đống thức ăn vẫn còn nguyên bên cạnh, không biết nên nói cái gì cho phải: "Muội đang bị thương thì nên trở về phòng nghỉ ngơi, chờ ta làm cái gì? Nếu ta không trở về thì có phải muội cũng không dùng bữa đúng không?"

Lục Hành nói xong liền quét mắt về phía Linh Tê Linh Loan, Linh Tê Linh Loan cả kinh, vội vàng quỳ xuống. Vương Ngôn Khanh giữ cánh tay Lục Hành, khẽ nói: "Nhị ca, huynh đừng trách các nàng ấy. Sau khi muội tỉnh lại đã ăn bữa tối, là muội khăng khăng muốn ở chỗ này chờ huynh trở về."

Vương Ngôn Khanh đem mọi chuyện đều đổ lên người mình, Lục Hành cũng không trách phạt nữa. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay của Vương Ngôn Khanh, rõ ràng đang buồn ngủ mà vẫn ráng chống đỡ đôi mắt, bất đắc dĩ nói: "Nam Trấn Phủ Ty cùng với nha môn bình thường không giống nhau, ta không áng chừng được khi nào trở về. Hạ nhân vẫn luôn hầu hạ bên cạnh ta nên sẽ không có chuyện ta bị đói, muội về sau không cần chờ."

"Bọn họ là bọn họ, muội là muội, chúng ta vẫn luôn là như thế này." Vương Ngôn Khanh nói xong, thấp giọng nói thầm một câu, "Đừng cho là muội không biết, nếu muội không đợi huynh, huynh ngay cả buổi tối cũng lười ăn cơm."

Lục Hành thật đúng là tính toán như vậy. Đêm hôm khuya khoắt trở về, vừa lạnh lại vừa tối, nào còn có tâm trạng dùng bữa? Thế nhưng cái đồ ngốc này vẫn một mực chờ hắn, nếu tối nay hắn không trở lại, có phải nàng đợi cả một đêm?

Hơn nữa nghe ý tứ của nàng, chắc hẳn trong mười năm này, nàng vẫn luôn chờ đợi Phó Đình Châu như thế. Lục Hành nghĩ thầm thằng nhãi Phó Đình Châu này thật đúng là gặp may mắn, ngày đó chỉ bắn trúng hắn một mũi tên, thật là tiện nghi cho hắn.

Tuy rằng Lục Hành nghĩ như vậy, biểu cảm trên khuôn mặt lại bất tri bất giác trở nên nhu hòa. Hắn vẫn luôn cảm thấy vô luận làm cái gì đều có người chờ là một chuyện vô cùng phiền phức, hắn chán ghét cái loại cảm giác bị ràng buộc, quản thúc này, nhưng hiện tại Lục Hành lại cảm thấy, có lẽ cũng không tệ lắm.

Mặc kệ phát sinh cái gì, trên đời này từ đầu đến cuối có một ngọn đèn thắp sáng, chờ hắn về nhà ăn cơm. Thế nào cũng khiến trong người an tâm, dù là nàng đợi người kia, mà người đó thật ra cũng chẳng phải hắn.

Nghĩ đến đây, tay Lục Hành hơi có ngưng trệ, nhưng rất mau liền khôi phục như thường. Hắn ngồi chỗ đối diện, nắm bàn tay trắng nõn mềm mại của Vương Ngôn Khanh, giống như vị huynh trưởng mẫu mực, ôn nhu hỏi: "Khanh Khanh, muội hiện tại có khá hơn chút nào không?"