Thế Giới Của Anh Là Em

Chương 5

Editor: Mây

Beta: Mây

Thấy cô bày ra dáng vẻ không thể tin được mà trợn tròn hai mắt, Ninh Tinh Hà có chút không đành lòng đả kích cô. Nhưng sự thật chính là như vậy cho nên anh chỉ có thể gật đầu.

“Trời ơi.”

An Nghi lúc này muốn ngửa mặt lên trời mà than dài.

Sao lúc nào cô cũng phạm phải sai lầm như vậy a?? Không phải bỏ qua câu trả lời đúng thì cũng là sửa câu đúng thành sai!

Bọn họ ở bên này so đáp án, hai bên trái phải đều có nữ sinh nhìn qua, một người trong số đó còn liếc An Nghi một cái.

“Cậu ta không phải là An Nghi học lớp năm sao? Sao nhìn có vẻ rất quen biết Ninh Tinh Hà vậy?”

Người đang nói chuyện là bạn cùng lớp với Ninh Tinh Hà, tên là Hoàng Ngọc Vy, mà bên cạnh cô ta là Hàn Thi Lâm, được rất nhiều nam sinh lớp hai gọi là ‘Nữ thần’, vóc người cao gầy, khuôn mặt quyến rũ, cả người lại mang phong cách của idol mạng, liếc mắt nhìn qua sẽ cho người ta cảm giác kinh diễm.

Một số nữ sinh đối với cô ta rất không phục, nghĩ cô ta nhất định là phẫu thuật thẩm mỹ, bởi vì theo lời bạn học sơ trung của cô ta nói thì dáng vẻ lúc ấy và bây giờ khác một trời một vực. Nhưng Hàn Thi Lâm lại một mực phủ nhận, nói là do các đường nét trên khuôn mặt nẩy nở, bọn họ vì đố kị mới nói xấu cô ta như vậy.

Những tin đồn thật thật giả giả không ai có thể xác thực được, nói chung vị trí của Hàn Thi Lâm trong mắt đám nam sinh rất vững chắc.

Khẽ liếc nhìn An Nghi, sau khi Hàn Thi Lâm đã đi xa mới tỏ vẻ khinh thường mở miệng: “Liên quan gì đến tớ?”

Khi còn học sơ trung, lớp cô ta kế bên lớp An Nghi, khi đó An Nghi nổi tiếng hơn cô ta rất nhiều, thậm chí nam sinh cùng lớp còn viết thư tình, tặng quà cho An Nghi, cho nên Hàn Thi Lâm làm thế nào cũng không thể vừa mắt An Nghi.

Hoàng Ngọc Vy nghe Hàn Thi Lâm nói như vậy thì nhỏ giọng thì thầm: “Tớ rất là hiếu kỳ nha! Ninh Tinh Hà cũng đã chuyển đến đây được mấy ngày rồi, luôn phớt lờ nữ sinh cùng lớp, làm sao mà bây giờ có thể trò chuyện với An Nghi một cách thoải mái như vậy? Chẳng lẽ hai người họ có quan hệ gì à?”

Hàn Thi Lâm nghe thế thì bước chân dừng lại.

“Cậu đây là đang ám chỉ với tớ.” Hai mắt cô ta lóe lên, hỏi Hoàng Ngọc Vy, “Hai người bọn họ đang yêu nhau à?”

“Tớ … Tớ đâu có biết a!” Hoàng ngọc Vy liền vội vàng lắc đầu, cô ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Hàn Thi Lâm tiếp tục đi về phía trước, cũng không nói gì thêm, chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

…..

Hai ngày sau, kỳ thi giữa kỳ kết thúc, An Nghi cảm giác cả người kiệt quệ, chân tay rã rời.

Đối với kỳ thi lần này, cô hết sức không vừa lòng, Toán thì mất từ 20 – 30 điểm vô ích, còn Tiếng Anh có vài câu nghe không rõ nên chọn bừa đáp án.

Vừa về tới nhà, nữ sĩ Hạ Vân Thất đã không ngừng truy hỏi bên tai “Thi thế nào”,”Có câu nào không làm được hay không”, khiến An Nghi càng thêm khó chịu.

“Mẹ, lẽ nào mẹ không còn cái gì khác để quan tâm con ngoại trừ việc học hay sao?”

An Nghi ngả người lên ghế sofa, không khống chế được âm lượng mà lớn tiếng nói.

Hạ Vân Thất đơ người ra, dừng thật lâu mới chậm rãi mở miệng, “Mẹ quan tâm tới việc học của con là sai hay sao?”

“Không sai, chỉ là con mệt chết đi được, mẹ có thể đừng hỏi nữa hay không?”

An Nghi vừa nói xong thì lấy cái gối che mặt mình lại.

Hạ Vân Thất thấy cô như vậy thì không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài rồi quay người vào phòng bếp.

An Nghi yên tĩnh nằm trên sofa một lúc lâu, khi đã bình tĩnh lại thì ngồi dậy, đưa tay gãi đầu, chuẩn bị đi tìm mẹ nói chuyện.

Vừa nãy cô quả thật rất kích động, lòng mẹ cô như thủy tinh vậy, rất dễ vỡ, chắc bây giờ bà nhất định rất khó chịu.

An Nghi vừa mới đi đến huyền quan thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, cô vội vàng chạy tới mở cửa.

An Nghi rất kinh ngạc khi thấy người đứng ngoài cửa, thế mà lại là … Ninh Tinh Hà?

“Cậu … ” An Nghi ngơ ngác nhìn anh, nhất thời chân tay có chút luống cuống.

“Đây là đồ mà mẹ cậu nhờ ba tôi lấy giúp, làm phiền cậu chuyển lại cho dì.

Ninh Tinh Hà đưa cái túi qua.

An Nghi nhận lấy, lầm bầm hỏi một câu: “Đây là cái gì a?”

“Tôi cũng không rõ.”

Ninh Tinh Hà nói xong thì quay người rời đi.

An Nghi vô thức gọi anh lại, thấy anh dừng bước, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ có vài đề Toán không biết làm, chút nữa lúc ăn cơm xong cậu có thể chỉ cho tớ không?”

“Tôi còn phải làm bài tập.”

” … ” Đây coi như là lời từ chối trá hình sao?”

An Nghi có chút bi thương mà mím môi nói,: “… Vậy được rồi.”

Cô vừa dứt lời, giọng nói của Hạ Vân Thất liền vang lên sau lưng, “Là Tinh Hà à? Sao không vào nhà ngồi một lúc đã cháu?”

Hạ Vân Thất là một người rất ôn hòa, mặc dù xuất thân từ gia đình thượng lưu nhưng chưa bao giờ ra vẻ tự cao tự đại.

Ninh Tinh Hà quay người, lễ phép nói cảm ơn, sau đó giải thích: “Cháu mang đồ mà dì nhờ bố cháu lấy đến ạ.”

“À.” Hạ Vân Thất gật đầu, “Làm phiền cháu rồi.”

“Không có việc gì ạ.” Ninh Tinh Hà khẽ gật đầu, sau đó nói: “Cháu về trước đây ạ.”

An Nghi nhìn Ninh Tinh Hà rời đi, trong lòng có chút khó chịu, Hạ Vân Thất liếc mắt nhìn cô, “Còn không mau vào nhà?”

Nhìn vào mắt mẹ, trái tim bé bỏng của An Nghi đập thình thịch, cô chợt có một linh cảm chẳng lành.

“Mẹ mua gì vậy a?”

An Nghi phản ứng rất nhanh, nhanh chóng đổi đề tài, đề phòng bà suy nghĩ nhiều.

“Không phải mẹ mua, là dì Diệp của con đưa tới.”

Hạ Vân Thất vừa nói xong câu này, liền quay sang An Nghi tra hỏi: “Vừa nãy ở trước cửa hai đứa nói chuyện gì đó?”

“Có nói cái gì đâu, là con có vài đề Toán không biết làm nên hỏi cậu ấy một chút.”

“Không phải mẹ đã mời gia sư cho con rồi hay sao? Vì sao không gọi điện hỏi cô giáo?” Hạ Vân Thất khẽ cau mày, rồi nói: “Nếu không phải sợ con vừa thi xong nên mệt, thì đáng lẽ ngày hôm nay mẹ đã để cho gia sư đến rồi, thật không nghĩ tới con lại chăm học đến thế.”

An Nghi nghe những lời này thì không khỏi có chút chột dạ, cứ có cảm giác lời nói của mẹ cô rất có ý tứ, như đang ám chỉ cái gì vậy.