Dịch: Niệm Di
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lời nói của Quỷ Diện khiến Nhạc Chấn Đào cảm giác sự tình rất trầm trọng. Ngay lúc vừa rồi, anh ta biết năng lực của vợ mình đã được kích hoạt thành công, và mục tiêu bắt giữ không phải ai khác – mà chính bản thân anh ấy.
Đối mặt với Quỷ Diện với khả năng đánh bại Lý Tử dễ dàng như thế này, Nhạc Chấn Đào chưa từng muốn xảy ra xung đột chính diện với mụ ta.
Điều duy nhất mà anh ta phải làm là bỏ chạy và trì hoãn thời gian.
Chỉ cần trốn vào thế giới ác mộng, Quỷ Diện sẽ không thể nào đuổi theo anh ấy được. Đây cũng là lý do mà anh ta bảo vợ mình rời khỏi nơi này ngay từ đầu.
Để làm gì? Dĩ nhiên là tìm nơi vắng vẻ, cải tạo cả khu vực ấy thành lối vào thế giới ác mộng chứ sao!
Miễn Nhạc Chấn Đào còn đứng trong phạm vi của lối vào thế giới ác mộng, về mặt lý thuyết, anh ấy sẽ nằm trong tình trạng bất khả chiến bại và có thể bị rút lui bất cứ lúc nào.
Nhưng lúc này, Nhạc Chấn Đào phát hiện mình không thể sử dụng năng lực của vợ mình.
... Nếu nói một cách chính xác hơn, không phải là không dùng được, mà là năng lực ấy bị mất đi hiệu lực vốn có. Bởi vì anh ta đã kích hoạt năng lực của vợ mình thành công, đồng thời năng lực ấy cũng đã được vận chuyển thành công luôn rồi. Ấy thế mà, Nhạc Chấn Đào vẫn đứng yên tại đó, không hề bị bắt đi vào thế giới kia.
Đây là năng lực của Quỷ Diện ư?
Nhạc Chấn Đào sầm mặt khi nhìn về người phụ nữ đối diện.
“Cô đã làm gì?”
Quỷ Diện cười nhạo, “Tao đã làm gì à? Tại sao tao phải nói với mày? Chẳng phải vừa rồi mày còn tỏ ra thông thái, ý kiến ý cò về hành vi của tao ư? Giờ có ngon thì đoán thử đi!”
Sau đó, mụ rút một con dao gọt trái cây nhỏ từ trong túi áo ra.
Đó là một con dao gọt trái cây thông thường mà bất cứ ai đều có thể mua được với giá hai đồng bạc lẻ. Nó không dài, nhưng sắc bén.
Vung vẫy con dao trong tay, Quỷ Diện giễu cợt, “Khóc lóc đi, tên đạo đức giả kia! Giờ đến lượt mày ăn trái đắng đấy!
Tiếng kêu gào của mày chắc chắn sẽ thu hút đồng bọn mày đến đây. Khi đó, tao rất mong được nhìn thấy sự đồng tâm hiệp lực của chúng mày.”
Vừa dứt lời, Quỷ Diện phóng thẳng con dao gọt trái cây về phía Nhạc Chấn Đào.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, lưỡi dao gọt trái cây lấp lóe từng tia sáng lạnh lẽo. Nhạc Chấn Đào nhìn chằm chằm vào lưỡi dao đang bay tới, lách người né tránh theo phản xạ.
Tại sao Quỷ Diện lại phóng dao vào mình? Tại sao không phát động năng lực của mụ ta luôn đi?
Hay là... năng lực của mụ ta không thể gây sát thương cho người sống?
Hoặc cũng có thể là Quỷ Diện chỉ muốn tra tấn anh ta và buộc anh ta phải cầu cứu đồng bạn, sau đó diệt sạch cả nhóm? Nhạc Chấn Đào suy nghĩ liên tục, tập trung cảnh giác con dao bay đến từ phía xa, nhanh chóng tránh né.
Quỹ tích bay đến của con dao vẫn không thay đổi, nhắm thẳng vào vị trí của Nhạc Chấn Đào.
Và lúc này, Nhạc Chấn Đào cũng đã lách người đến sát vách hẻm nhỏ, cách xa đường bay của con dao kia.
Sau đó... Máu tươi bắn ra tung tóe, đi kèm một tiếng kêu đau đớn chợt vang lên.
Nhạc Chấn Đào vẫn đứng ngay giữa vị trí trung tâm con hẻm với vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin nổi khi nhận ra con dao ban nãy đang cắm thẳng vào ngực mình.
Chuyện gì vừa xảy ra trong nháy mắt vậy?
Rõ ràng đã tránh thoát rồi, tại sao anh ấy lại quay về nơi giữa con hẻm một cách khó hiểu thế này? Không những thế, tại sao anh ấy lại đứng chính xác ngay đường bay của con dao ấy?
Nhạc Chấn Đào ôm ngực, nhìn về phía Quỷ Diện bằng ánh mắt khϊếp sợ.
Quỷ Diện vẫn không đi thẳng về phía Nhạc Chấn Đào. Mụ chỉ đứng yên trong bóng tối, cười nhạo báng anh ta rồi rút con dao gọt trái cây thứ hai ra.
“Giỏi thì né tránh tiếp đi? Thằng đạo đức giả kia! Mày nói rất có lý đấy, nhưng hành động thực tế lại không giỏi bằng mồm mép của mày.
Hay tao đâm con dao thứ hai này vào tay của mày nhé?
Để tao thử đâm thủng bàn tay của mày, xem mày còn kênh kiệu cái vẻ chỉ điểm giang sơn được nữa hay không?”
Ngay khi vừa nói xong, Quỷ Diện lại phóng con dao về phía Nhạc Chấn Đào.
Ngay lúc ấy, Nhạc Chấn Đào lập tức kích hoạt năng lực của vợ mình.
“Tiểu Thiến!”
Lần này, mục tiêu tác động của năng lực chính là con dao đang phóng đến!
Tuy nhiên, giữa bóng tối âm u, con dao vẫn không hề bị bất cứ ngoại lực nào tác động, bay thẳng một đường về phía Nhạc Chấn Đào.
Chẳng ngờ dùng cả năng lực của vợ anh ấy mà lại bắt giữ thất bại? Và dĩ nhiên, đây là lần thất bại thứ hai rồi!
Nhạc Chấn Đào kinh ngạc nhìn cảnh này, trợn mắt xác thực đúng là con dao vẫn đang phóng đến.
Theo phản xạ, anh lại lách người tránh né.
Thật xinh đẹp!
Máu tươi bắn ra tung tóe từ lòng bàn tay của Nhạc Chấn Đào.
Ngay khoảnh khắc lách người, chẳng lẽ bản thân anh ấy lại trùng hợp tránh né ngay quỹ tích bay đến của con dao ư?
Con dao gọt trái cây sắc bén xuyên qua lòng bàn tay Nhạc Chấn Đào, đâm thủng một lỗ sâu hoắm.
Nhạc Chấn Đào hoảng sợ cực độ, tái cả mặt mày.
Thậm chí, cảm giác sợ hãi ấy lấn áp luôn cả xúc giác đau đớn.
Rõ ràng là anh nhích người qua trái để né con dao, thế tại sao thân thể anh lại đang đứng ngay vị trí bên phải?
Cơ mà, vốn dĩ vị trí vết thương trên tay Nhạc Chấn Đào thuộc về một góc độ khá phi lý. Dù bản thân anh tình nguyện phối hợp di chuyển cơ thể theo đường dao bay, thì hành động ấy cũng không thể nào bảo đảm con dao đâm chính xác vào lòng bàn tay anh ấy được.
Nhạc Chấn Đào nhìn Quỷ Diện bằng một ánh mắt khó tin, “Năng lực của cô... Năng lực của cô là phóng dao [Bách phát bách trúng] à?”
Hay năng lực ấy có khả năng liên quan đến ngôn ngữ? Năng lực này có thể cưỡng ép thay đổi nhân – quả à? Nếu cô ta mở miệng ra nói, thế thì chắc chắn có thể phóng dao trúng đích ư?
Nhưng khi Quỷ Diện phóng con dao đầu tiên, cô ta không hề nói gì cả!
Nhạc Chấn Đào nhìn con dao đang cắm vào tay mình. Con dao này đã xuyên thủng lòng bàn tay của anh ấy, chảy máu không ngừng. Cảm giác đau đớn làm anh phải nhíu mày thật chặt.
Trong lúc này, Quỷ Diện lại lấy con dao tiếp theo ra.
Vừa chĩa mũi dao gọt trái cây về trước, Quỷ Diện vừa cười, nói:
“Tay trái bị đâm thủng rồi, để cân đối, tao xiên luôn bàn tay phải của mày nhé?
Thằng đạo đức giả kia, mày không kêu cứu à?Có lẽ là đồng bọn của mày đang ở đâu đó gần đây. Ngộ nhỡ họ nghe thấy tiếng mày gào thét rồi chạy đến đây giúp đỡ thì sao?”
Nhạc Chấn Đào sa sầm cả mặt khi nghe những câu chế giễu của Quỷ Diện. Mặc dù anh ta biết rằng năng lực của Quỷ Diện là vô cùng mạnh mẽ nhưng chưa bao giờ ngờ nó lại kỳ quái đến mức này, kỳ quái đến nỗi anh chẳng biết chuyện gì đã xảy ra cả!
Nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt, Nhạc Chấn Đào thì thào:
“Tiểu Thiến!”
Năng lực của vợ anh lại được kích hoạt. Lần này, mục tiêu nhắm vào chính là Quỷ Diện!
Đồng thời, Nhạc Chấn Đào nhìn chằm chằm vào hình bóng kia, muốn xem rõ cái cách mà đối thủ tránh né đòn tấn công này.
Sau đó, kĩ năng của vợ anh đã được kích hoạt, và còn kích hoạt thành công nữa!
Và cũng trong lúc này, Quỷ Diện... có hành động!
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Nhạc Chấn Đào biểu lộ ra một thần thái kiểu “khó có thể tin được”.
Bởi vì, khi năng lực của vợ anh bắt được Quỷ Diện, chuẩn bị kéo vào thế giới ác mộng, thì tiêu điểm bắt giữ đột nhiên biến mất!
Nhưng mụ ta vẫn còn đứng yên tại đó!
Thậm chí, mụ ta còn chẳng hề có bất cứ một cử động nhỏ nhặt nào!
Nhạc Chấn Đào vô cùng hoang mang trước tình huống này.
Quỷ Diện bắt đầu nâng con dao lên, cười rất vui vẻ khi trông thấy gương mặt kinh ngạc của Nhạc Chấn Đào.
Muốn lôi tao đi à? Ha ha ha!
Tuy năng lực của mày rất bí ẩn, nhưng không phải là hoàn toàn không thể cảm giác ra được.
Trước mặt tao, mày giống như một con gà quay trụi lủi đang bị mổ xẻ trên bàn. Mày không thể giữ bất cứ bí mật nào trước mặt tao đâu!
Năng lực của mày hoàn toàn vô dụng với tao!”
Quỷ Diện cười to, thưởng thức nét hoảng sợ của đối thủ.
Tiếp theo, mụ lại phóng dao một lần nữa.
“Chuyến dao bay này là dành cho tay phải của mày!
Đâm thủng hết hai bàn tay của mày, để tao xem thử coi mày làm cách nào để có thể chỉ điểm giang sơn như ban nãy nữa.