Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 530: Lưu Cúc

Dịch: Niệm Di

Nhóm dịch: Vô Sĩ

***

Ánh đèn thành phố chiếu sáng bầu trời đêm. Các phương tiện tới lui tấp nập, hòa thành một dòng xe dài. Xe cảnh sát với đèn xanh đỏ nhấp nháy đang triển khai đội hình, bao vây nhà khách của Sở Công an thành phố.

Tuy nhiên, khi cảnh sát đẩy cửa phòng của mục tiêu và bước vào, họ nhận ra bên trong trống rỗng. Không những thế, vốn dĩ có một nữ cảnh sát đang theo dõi mục tiêu, nhưng hiện tại cô ấy đang nằm hôn mê trên mặt đất.

Trước tình cảnh này, nhóm cảnh sát hoàn toàn chết lặng. Người cảnh sát trưởng chau mày, "Căng rồi..... Xem ra giác quan thứ sau của kẻ này nhạy quá, đánh hơi được chúng ta sẽ điều tra đến à? Kiểm tra nhanh camera xem cô ta rời đi lúc nào."

Không lâu sau, video trích xuất từ camera nhà khách được nhân viên mang đến.

Tuy nhiên, trong camera theo dõi, sau khi dùng cơm trưa và tản bộ một chút rồi quay về phòng, nữ cảnh sát và người phụ nữ kia chưa từng đi ra khỏi phòng. Cửa phòng không hề bật mở, nhưng nếu phòng không mở, đối tượng ra ngoài bằng cách nào?

Nhóm cảnh sát nhìn về phía cửa sổ phòng,

Cửa sổ đang mở rộng. Ngoài ra, mặc dù cửa sổ khách sạn không thể mở hoàn toàn nhưng cái khe hẹp ấy đủ để đối tượng chèn người qua.

Dù gì đi nữa, đó cũng là một người phụ nữ, lại rất gầy.

Tuy nhiên, đây đang là tầng sáu cơ mà!

Không có vị trí vịn tay ngoài cửa sổ - ngay cả khi cô ấy có thể thoát ra ngoài thông qua đường cửa sổ, vậy cô ta xuống dưới mặt đường bằng cách nào?

Phía cảnh sát hoàn toàn không hiểu.

“Quên đi, chuyện này để tính sau đã, giờ quay về xin lệnh truy nã của Bộ Công an!

Nếu kẻ này thực sự trốn thoát thì hậu họa khôn cùng đấy!”

Thành phố Cửu Giang đêm đó, xe cảnh sát chạy tới chạy lui liên tục, còi báo động âm vang. Tất cả cảnh sát đều được điều động tới nơi này.

Tất cả các cơ quan ban ngành, đơn vị liên quan đều nhận được thông báo và khẩn trương phối hợp với Cục cảnh sát để phục vụ cho công tác truy bắt tội phạm.

Không ngờ rằng tên hung thủ trong vụ gϊếŧ người hàng loạt khiến cả nước chấn động kia lại lẩn trốn trực tiếp bên cạnh cảnh sát, thậm chí còn sống trong nhà khách của Sở Cảnh sát thành phố trong vài ngày.

Trước khi tình cờ phát hiện ra sự hiện diện của đối phương trong camera trên con đường gần hiện trường vụ án, không ai có thể nghĩ rằng một người phụ nữ trung niên gầy gò và yếu ớt như vậy lại là một tên tội phạm khủng bố từng gây ra vụ thảm sát tán tận lương tâm như vậy.

...

Ngoại ô phía tây Cửu Giang, lễ hội đèn l*иg vẫn đang diễn ra sôi nổi. Dòng người qua lại như nước khiến con phố vốn dĩ vắng vẻ này này trở nên vô cùng náo nhiệt. Tiếng rao của những người bán hàng, tiếng nhạc biểu diễn và mùi thức ăn bay trong gió len lỏi vào đám đông khiến bầu không khí nơi đây chẳng khác gì ngày Tết cổ truyền cả.

Đi một mình giữa dòng người chen chúc, Lưu Cúc chậm rãi quan sát những thứ xung quanh mình. Mụ đờ đẫn khi ngắm nhìn những khuôn mặt vui vẻ, đám đông cười cười nói nói bao quanh. Quả thật, mụ ta chính là đối tượng kỳ quái nhất giữa phiên trẩy hội náo nhiệt này.

Tuy vậy, hiện tại chẳng có ai rỗi hơi mà chú ý tới một người phụ nữ trung niên dạo bước đơn độc này.

Mụ luôn luôn biết cách kiềm hãm bản thân, tự cách ly mình với mọi người như thế này. Dù xung quanh có là những niềm vui hay nỗi buồn, thì dường như chúng cũng không có bất cứ liên quan gì đến mụ.

Mụ là một người cô đơn, trơ trọi một mình trên thế giới này.

Mụ không có người thân, không có bạn bè, và... không có gì cả.

Cuối cùng, mụ dừng lại trước một gian hàng nhỏ bán mì xào, chần chừ không đi.

Sau khi thoát khỏi nhà khách, mụ chưa ăn gì cả, nên hiện tại vô cùng đói bụng.

Ngửi thấy mùi mì xào, Lưu Cúc dừng lại.

“Ông chủ, bán một tô mì xào.” Mụ gọi món rồi ngồi tại một góc khuất. Làm như thế, chắc chắn người qua đường còn không nhìn rõ mặt mụ, huống chi là nhận ra. Tuy tạm thời cảnh sát không thể truy đuổi tới đây, nhưng dù sao mụ cũng phải cẩn thận.

Hơn nữa, ngoài cảnh sát ra, dường như có một nhóm người nào đó không rõ thân phận ở thành phố này đang nhắm mục tiêu vào mụ ấy. Đó là những kẻ không rõ gốc gác, không rõ mục đích, thậm chí danh tính cũng không rõ ràng; Họ cũng là đối tượng mà mụ cần cảnh giác. Trong khu hội chợ sôi động này, quán mì hiện tại không đông khách cho lắm, nên còn rất nhiều ghế trống. Lưu Cúc không cần đợi quá lâu, chủ quán đã mang đến một dĩa mì xào nóng hổi.

Mụ tháo đôi đũa dùng một lần ra, bắt đầu ăn.

Lưu Cúc ăn rất nhanh vì cần phải rời đi trước khi cảnh sát chặn lối vào và lối ra chính của thành phố này.

Vốn dĩ muốn ở thêm hai ngày, gϊếŧ luôn cái gia đình cuối cùng kia rồi mới rời đi.

Không ngờ, cảnh sát đã nghi ngờ mụ. Lúc này, Lưu Cúc không thể đợi thêm được nữa. Hiện tại, mụ phải quyết đoán rời khỏi Cửu Giang, đi thẳng đến nơi mà Tiểu Tùng chết thảm. Sau đó, mẹ con hai người sẽ tìm đến nữ quỷ không đầu kia, giải thoát cho Tiểu Tùng vĩnh viễn. Đây cũng là hành động trả thù cho cái chết bi thảm của Tiểu Tùng... Bây giờ, mụ không thể di chuyển bằng đường xe lửa hay đường hàng không, đành phải sử dụng phương tiện là ô tô thôi.

Mặc dù không thể lái xe, nhưng có rất nhiều xe lưu thông trên đường, luôn có người sẵn sàng cho mụ đi nhờ đấy. "Chỉ không biết là ai may mắn như vậy," Lưu Cúc nghĩ thầm, ăn xong bát mì xào trước mặt.

Sau đó, mụ đứng dậy, nói: "Ông chủ, tính tiền."

Mụ bèn đưa 10 nhân dân tệ tiền mặt cho ông chủ. Lúc này, một gia đình ba người tình cờ ngồi xuống quán mì xào này. Đó là một gia đình ba người. Gã đàn ông khoảng 30 tuổi, sắc mặt có chút không khỏe, tái nhợt, có vẻ nghỉ ngơi không tốt, nhưng cô gái bên cạnh còn rất trẻ, chắc là sinh viên đại học, hoặc vừa tốt nghiệp đại học. Đó là độ tuổi con gái rất trẻ trung, hoạt bát. Hai người ấy dẫn theo môt bé gái mù ngồi xuống.

Cô gái nói: “Ông chủ, cho ba tô mì xào."

Cô bé mù vội nói: "Dì ơi. Con không ăn cay đâu."

Cô gái được gọi bằng dì lại hô lên:

"Đừng bỏ ớt vào bát mì nha ông chủ"

"Nghe rồi!", ông chủ trả lời, tiện tay lấy tiền lẻ ra thối cho Lưu Cúc.

Thì ra là dì thôi à? Lưu Cúc vô thức liếc nhìn ba người họ. Hai người này không phải là vợ chồng... Nhưng dù sao đây cũng là chuyện bình thường cơ mà. So với cô gái, người đàn ông trông già hơn một chút. Tại sao bọn họ không dẫn mẹ con bé đi cùng nhỉ? Tại sao em dâu lại đi cùng anh rể và con gái gã ấy đi dạo hội chợ l*иg đèn? Lưu Cúc nghĩ thầm nhưng không hề dừng lại. Mụ nhận hai tờ tiền lẻ của ông chủ rồi quay người rời đi.

Khi vừa đi ngang qua gia đình 3 người đang ngồi bên vệ đường kia, Lưu Cúc nghe thấy giọng nói của bé gái mù.

"Ba ơi, nghe mọi người nói lát nữa có bắn pháo hoa à?"

Câu hỏi này khiến Lưu Cúc suy nghĩ vài giây, sao đó thầm chế giễu con bé.

Nếu có pháo hoa thì sao? Bé mù cơ mà, làm sao thấy được? Gia đình 3 người hạnh phúc này khiến tim Lưu Cúc đau nhói.

Nếu không phải vì đang đứng trên con phố đông đúc thế này, có lẽ mụ ấy đã không thể chịu đựng được mà ra tay gϊếŧ quách luôn cái gia đình 3 người đang thể hiện hạnh phúc thế này.

Lưu Cúc vẫn bước đều, không hề lỗi nhịp dừng lại.

Nhưng cũng tại thời điểm mà Lưu Cúc bước ngang gia đình 3 người ấy, người đàn ông đang cười nói với con gái mình kia đột nhiên sững sờ cả người.

Dưới ánh đèn rực rỡ, gã đột nhiên quay đầu lại, nhìn nhằm chằm vào bóng lưng phụ nữ tiều tụy kia.

Nhạc Chấn Đào nhíu mày thật sau, vô thức đứng dậy,

"Dường như trên thân kẻ đó có mùi vị của người chết?"