Dịch: Cún Con
Biên: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Thời điểm Lâm Thu đến quán bar Thiên Địa Phong tình, cô cảm thấy nơi này quả thật rất náo nhiệt. Dù cho trước đó không lâu ở nơi này xả ra một vụ án, nghe phong phanh là có một ca sĩ nào đó hát lâu năm ở quán bar này. Gã bị cảnh sát tóm cổ vì phạm vào tội gϊếŧ người.
Nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh ưởng gì đến độ hot của quán bar này
Cũng có thể nói rằng, nhờ cái vụ án kia được đồn thổi ra. Ngược lại nó còn quảng cáo giúp quán bar này, càng làm cho những người ít đi bar biết được rằng, ở khu vực này còn có một quán bar như vậy.
Khi Lâm Thu vừa bước vào quán bar, lập tức đập vào mắt cô một cảm giác ồn ào tấp nập, khiến cô cũng có chút xíu khó chịu.
Nhưng khi Lâm Thu nhìn thấy nhiều người như vậy, nhìn thấy người tơi người lui như thế này, ngược lại tạo ra một cảm giác rất an toàn với cô.
Cho dù có quỷ, chẳng lẽ nó dám gϊếŧ người ở trong cửa hàng lớn như vầy sao. Cô gái tìm một hàng ghế dài trống ngồi xuống, gọi một phần ăn nhẹ, một ly rượu vang Hongwei, rốt cuộc cô cũng bỏ xuống được tảng đá lớn ở trong lòng.
Lâm Thu bèn lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút xem kẻ tự xưng đại sư trừ quỷ kia đã trả lời tin nhắn của cô chưa. Nhưng mà phần mềm chat được cô mở ra sau đó, Lâm Thu liền phát hiện trong lịch sử tin nhắn cũng không có đối phương, giống như cô chưa hề nhắn tin cầu cứu người ta vậy.
Xảy ra chuyện này, cô bé cũng không còn kinh ngạc nữa rồi.
Quả thật giống y như cô đoán lúc còn ở nhà, tin nhắn cầu cứu đã bị con quỷ kia giấu đi mất.
Lâm Thu lại lần nữa mở ra danh bạ nhóm thành viên, cũng lại một lần nữa tìm được tên đại sư kia. Tiếp đó, cô bèn gửi tin nhắn xin lỗi cùng với tin nhắn cầu cứu. Sau đó, chính là chờ đợi dài đằng đẵng.
Cô gái ấy đợi mất mấy phút, ngay khi cô xem như không nhận được tin nhắn trả lời thì anh ta hồi âm.
- "Bây giờ em đang ở đâu vậy? Anh sẽ tới gặp em ngay!"
Lâm Thu nhận được tin nhắn này, liền thở phào nhẹ nhõm. Dù cho hồi sáng cô bé thẳng thắn bôi xấu người ta, nhưng hắn vẫn vui lòng giúp cô. Cũng nhờ vậy cô sinh ra rất nhiều thiện cảm với người con trai mà cô chưa bao giờ gặp mặt này.
Cô gửi vị trí định vị GPS của chính mình cho hắn. Kế tiếp, Lâm Thu lại nói chỗ ngồi của mình ở trong quán bar và quần áo mình mặc trên người, để anh ta dễ dàng nhận ra mình.
Anh ta cũng hồi âm bảo cô ở nguyên một chỗ, không nên đi loạn chờ hắn tới, rồi im bặt. Chắc là hắn đang đi tìm cô, cô gái bèn ngồi yên tại chỗ, nhấm nháp ly rượu vang.
Sau đó Lâm Thu dùng điện thoại lướt web, tìm kiếm các sự kiện quỷ quái, linh dị xảy ra ở cái thành phố Lục Bàn Thuỷ này và tìm cách đối phó với quỷ.
Dù cô tra ra một đống biện pháp như: nướ© ŧıểυ đồng tử, máu chó mực, các loại đồ vật trừ tà thiên kỳ bách quái vân vân và mây mây... Nhưng cô đều cảm thấy không đáng tin, mà bây giờ đang là đêm tối cô cũng không thể nào tìm ra mấy cái thứ kia.
Chợt xuất hiện một tin tức gần đây, khiến cô gái để ý đến.
Lục Bàn Thuỷ - Chuyện ma quỷ ở Bạch Vân sơn trang.
Cách đây không bao lâu có vài du khách nói mình khi tỉnh dậy, vậy mà bị đưa tới trong một biệt thự bị bỏ hoang ở Bạch Vân sơn trang, chuyện này được lan truyền rất mạnh ở trên mạng Internet. Sau đó, cảnh sát của thành phố bèn đi điều tra cái biệt thự bị bỏ hoang kia suốt một đêm, nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra, liền chứng minh câu chuyện kia chỉ là giả dối.
Nhưng mà bây giờ Lâm Thu nhìn thấy cái tin tức này, cô lại sực nhớ ra. Sự kiện ma quỷ của Bạch Vân sơn trang… Cô nhớ rõ ràng là cái tên tự xưng đại sư diệt quỷ kia lên mạng hỏi thăm cô nơi này. Nếu như chỗ đấy không có quỷ thì vị pháp sư diệt quỷ này đến nơi đó làm cái gì?
Nhưng nếu như chỗ đấy có quỷ, vì sao đám cảnh sát kia ở lại suốt một đêm lại không có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Có lẽ nào quỷ không dám trêu chọc cảnh sát?
Đôi mắt cô gái nheo lại, cô kiểm tra lại các tin tức liên quan rồi nhanh chóng đưa ra kết luận.
Mấy con lệ quỷ dơ dáy này cũng không dám càn rỡ trêu chọc cảnh sát.
Nhưng bây giờ cô đã có cứu binh, cho nên cô cũng không đặc biệt để ý tới phát hiện này. Coi như lệ quỷ không dám trêu trọc cảnh sát thì cũng chẳng bất ngờ khi mà cảnh sát cũng không thể giúp cô giải quyết vấn đề. Đã có pháp sư chuyên diệt quỷ giúp đỡ, trước tiên vẫn là chờ người ta đi tới đã.
Cô bé yên tâm đang ngồi bên trong đợi người
Thì đúng lúc này, bỗng có một kẻ quái gở bước đi vào cửa.
Nét mặt anh ta đờ đẫn, một thân áo trắng, thật chẳng phù hợp với sự ồn áo náo nhiệt của cái quán bar này chút nào.
Nếu ai đó đang nhìn chăm chú vào mấy cô gái đi ra đi vào cánh cửa kia, thì chắc hẳn sẽ thấy được cái bộ dáng quái gở của gã đàn ông này. Anh ta đứng ở cửa ra vào ngắm nghía một chút, rồi mới đảo quanh hàng ghế trong quán bar, sau đó liền bước đi thẳng đến chỗ cô.
Lâm Thu khϊếp sợ, chẳng lẽ anh ta chính là tên pháp sư diệt quỷ kia hả? Vì sao lại cảm thấy tà môn như vây? Cô có chút bất an nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ đợi người ta đi tới.
Quả nhiên cái tên toàn thân áo trắng này đi về phía cô. Anh đi tới trước mặt cô rồi hỏi:
- “Cô có phải là ‘em hăm phải tiểu tiên nữ’ không?”
Lâm Thu gật đầu:
- “Vâng. Anh chính là ‘Lý Tử ham ăn’ đó hả?”
Người con trai ấy nhẹ gật đầu, nét mặt đờ đẫn nhìn cô, nói:
- “Em đi theo anh. Anh giúp em giải quyết vấn đề!”
Cô bé thoáng sửng sốt.
- “A! Đi ngay bây giờ sao? Đi nơi nào?”
- "Về nhà em!"
Lâm Thu có chút khẩn trương
- “Hiện tại… Liền đi về nhà á? Có thể nguy hiểm lắm không?”
Người đàn ông bèn thò tay ra nắm lấy cổ tay cô bé, kéo cô dậy từ trên ghế, rồi nói:
- “Việc này chỉ có về nhà em mới giải quyết được, không thể chậm trễ, anh rất bận.”
Cô bé bị hành vi sỗ sàng của gã đàn ông làm cho hoảng sợ, thốt lên:
- “Nhưng mà… Cha mẹ em đang ở nhà đó.” - Lâm Thu vội vàng nói tiếp: “Chúng ta lúc này trở về, em giải thích thế nào với cha mẹ bây giờ?”
Người đàn ông ngập ngừng, bỗng nhìn thẳng vào mắt của cô:
- “Cha mẹ em đang ở nhà?” - Anh ta cau mày, nói: “Cha mẹ em trở về rồi?”
Lời ấy vừa thốt ra, cả hai người đều cứng đờ. Cô bé khϊếp sợ nhìn gã đàn ông toàn thân mặc đồ trắng này, cả người cứng ngắc. Mà tên kia cũng ý thức được mình lỡ lời, liếc cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô bé.
Lâm Thu hoảng sợ nhìn nét mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, toàn thân trắng bệnh của gã đàn ông xa lạ này, Cô nuốt một ngụm nước bọt.
- “… Ông đến cùng là ai?” - Cô gái hoảng hốt kêu lên - “Vì sao lại tìm tôi?”
Gã đàn ông vẫn đờ đẫn nhìn cô, hai bên đối mặt nửa ngày vẫn không có một câu trả lời thuyết phục. Trong quán bar ồn ào và náo nhiệt, một nam một nữ này giằng co lại giống như một thế giới riêng vậy, chẳng hợp chút xíu nào với sự sôi động bên ngoài.
Lâm Thu nhìn chằm chằm gã đàn ông, muốn thoát ra khỏi cánh tay của đối phương. Thế nhưng năm ngón tay lạnh buốt kia giữ cô lại giống như là đóng băng cả linh hồn cô vậy. Ngay cả cô muốn hô lên cứu mạng đều không được.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh loảng xoảng của chai rượu bị đập bể vang lên. Kèm theo một tiếng mắng chửi giận dữ.
- “Mẹ kiếp! Mày có ngon nói lại lần nữa”.
Quán bar ồn ào náo nhiệt trong nháy mắt yên lặng xuống.
Sau đó, đánh nhau.....