Thẩm Hoài Xuyên quỳ ở đằng sau, hai tay lần lượt ấn chặt hai cánh mông của cô, dùng sức banh ra.
Tiểu huyệt ướt đẫm cũng theo động tác của anh mà bạo lộ ra ngoài, âm thần cũng lật ra ngoài, phần thịt mềm bên trong âʍ ɦộ lộ ra.
Anh nhịn không nổi nuốt một ngụm nước bọt, thả lỏng một tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ sớm đã cứng lên như thép của mình, nhắm chuẩn động khẩu nhỏ hẹp của cô mà đâm mạnh vào.
Bao qυყ đầυ vừa thô vừa cứng của anh đẩy mở âʍ đa͙σ của cô, mặc kệ tất cả mà xông vào bên trong.
Anh thở gấp đâm vào bên trong, “Đều đã làm qua rồi mà còn chặt như vậy.”
Ngôn Sanh vừa mới lêи đỉиɦ không lâu, lúc này âʍ ɦộ vô cùng mẫn cảm, mất không chế mà kẹp lấy anh, kẹp tới nỗi anh phải khàn giọng kêu lên.
“Nhẹ chút…a…” Thanh âm của cô run rẩy thét lên, đổi lại cũng chỉ có sự đâm chọc đến tận cùng của anh.
Nửa người trên của Thẩm Hoài Xuyên cúi xuống, từ vị trí này nhìn xuống thì chỉ có thể thấy một bên mặt của cô, sớm đã bị tìиɧ ɖu͙© nhiễm đỏ, y như một quả táo chín đỏ vậy.
“Thả lỏng âʍ ɦộ của em ra cho tôi!” Anh cắn răng hét lên, đây mời chỉ vừa đâm vào trong, mà đã có cảm giác sắp cô kẹp lại rồi.
Ngôn Sanh căn bản không khống chế nổi cơ thể của bản thân, bị hét như thế, trong lòng căng thẳng, lại càng kẹp chặt hơn.
“Đệch!” Thẩm Hoài Xuyên thấp giọng chửi rủa, “Đồ đĩ, em muốn làm cho tôi bắn ra luôn có phải hay không?”
“Tôi không, không có…” Ngôn Sanh khóc lóc lắc đầu, thịt mềm trong tiểu huyệt càng lúc càng chặt, cảm giác như bao qυყ đầυ của anh ở trong âʍ đa͙σ của mình càn quét xông xáo, đã mấy lần chạm đến điểm G rồi.
Cô sảng khóa tới nỗi khó lòng kiềm chế, dịch tiết sinh dục chảy ra ào ào, làm ướt cả một mảng trên ghế sopha.
Thẩm Hoài Xuyên nhìn không nổi dáng vẻ dâʍ ɭσạи của cô nữa, cô càng lẳиɠ ɭơ thì anh càng làm mạnh hơn, sức lực ấy, dường như chỉ hận không thể đâm xuyên cô vậy.
Ngôn Sanh bị anh làm tới nỗi không ngừng bò về phía trước, nhưng còn chưa bò đi được bao xa thì đã bị anh lôi về, “Chạy cái gì chứ? Cảm chưa làm cho em sướиɠ có phải hay không?”
Nói xong, lại dùng sức, đâm mạnh vào trong.
Bao qυყ đầυ vừa cứng vừa to đẩy mở tầng tầng lớp lớp thịt mềm trong cô, luồn lách tới điểm sâu nhất trong âʍ ɦộ.
“A a….”
“Không muốn…a….tới, tới điểm sâu nhất rồi…”
Ngôn Sanh bị anh làm tới nỗi phải thét lên, eo cũng bị anh ấn xuống, bờ mông cao cao vểnh lên.
“Cái gì tới cuối rồi cơ?” Thẩm Hoài Xuyên vừa làm thật mạnh vừa hỏi, “Cái gì đâm tới cuối rồi cơ?”
Ngôn Sanh bị anh làm tới mức nước mắt nước mũi đều chảy cả ra, cô không muốn trả lời anh, nhưng cô càng im lặng thì anh lại càng làm mạnh hơn, cuối cùng cô cũng thực sự là hết cách, mới thuận theo ý anh mà nói hai chữ qua kẽ răng, “Dương, dươиɠ ѵậŧ…”
Thẩm Hoài Xuyên lại càng bức ép, “Dươиɠ ѵậŧ sao cơ?”
“Dươиɠ ѵậŧ…đâm đến cùng rồi….ư ư…”
“Đâm đến tận cùng rồi có sướиɠ không?” Anh vừa hỏi, sau đó rút ra cây côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa dài, rồi lại đâm mạnh vào.
Ngôn Sanh bị anh đưa đẩy tới mức cả người đều run rẩy, “Quá…sâu rồi…không muốn….”
“Còn chưa đâm vào đến tử ©υиɠ của em đâu, sâu cái nỗi gì chứ?” Thẩm Hoài Xuyên nhìn ra cô thực sự đang khó chịu, lúc này mới từ từ thả chậm lực đạo.
Chẳng qua, mặc dù đã giảm lực đạo rồi, nhưng mỗi lần đâm vào anh đều cố ý vô ý mà dùng bao qυყ đầυ đẩy đẩy chỗ thịt mềm kia, vì để chuẩn bị cho việc lát nữa đâm vào tử ©υиɠ của cô.
Không qua bao lâu sau, Ngôn Sanh bị anh làm cho tê dại, hoa huyệt thít chặt dần dần thích ứng được với kích cỡ của anh, bắt đầu chủ động đi hút đi thít lại.
“A…ưm…”
Thẩm Hoài Xuyên nghe thấy giọng điệu của cô dần dần trở nên mềm yếu, không còn thét lên nữa, mắt mày dãn ra, “Thế này sướиɠ rồi chứ gì?”
Phải, sướиɠ rồi.
Nhưng Ngôn Sanh không dám thừa nhận.
Thừa nhận bản thân bị anh làm cho sướиɠ rồi, không nghi ngờ gì nữa mà thừa nhận cơ thể mình đã phản bội Lục Đình Thần, cô làm không nổi.